Chương 33: Ghen

Trương Vô Kỵ dẫn theo Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu về sơn động. "Nghĩa phụ."

"Vô Kỵ." Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đứng dậy, bắt lấy Trương Vô Kỵ hỏi: "Có phải ngươi dẫn theo hai tiểu cô nương về?"

Trương Vô Kỵ nhìn Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu rồi trả lời với Tạ Tốn: "Vị này chính là Chu Chỉ Nhược, Chu cô nương của phái Nga Mi mà ta từng nhắc với người. Còn đây là Tiểu Chiêu." Rồi quay sang Tiểu Chiêu và Chu Chỉ Nhược nói: "Vị này là nghĩa phụ của ta, Kim Mao Sư Vương."

"Tiểu Chiêu từng gặp qua Tạ lão tiền bối rồi."

Chu Chỉ Nhược liếc mắt thấy thanh Đồ Long đao trong tay Tạ Tốn, ánh mắt thay đổi, lông mày cũng nhíu lại một chỗ.

"Tiểu Chiêu, đem dược đến đây giúp ta." Trương Vô Kỵ không để ý đến thứ khác, hắn vội vàng nhận lấy dược từ tay Tiểu Chiêu, chữa thương cho Thù Nhi và Triệu Mẫn. "Chu cô nương, phiền ngươi thắp sáng hộ ta."

Chu Chỉ Nhược gật đầu, nàng châm lửa vào đuốc. Nàng quay sang nhìn Triệu Mẫn đang nhắm hai mắt, thần sắc thống khổ. Nhìn theo bàn tay Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược thấy được những vết máu chảy qua những khẻ hở.

"Mẫn Mẫn." Chu Chỉ Nhược chạy đến trước mặt Triệu Mẫn gọi. "Ngươi sao rồi? Vì sao lại chảy nhiều máu như vậy?" Chu Chỉ Nhược đứng nhìn sang hướng Trương Vô Kỵ, lạnh lùng nói: "Trương công tử, phiền ngươi nói rõ cho ta biết."

"Ta… ta xin lỗi, đều là vì ta Triệu cô nương mới bị thương như vậy." Vốn Trương Vô Kỵ luôn tự trách bản thân, hắn nghĩ bởi vì Triệu Mẫn muốn bảo vệ hắn nên mới đấu với Huy Nguyệt Sứ.

"Trương công tử, ta không muốn nghe ngươi giải thích." Chu Chỉ Nhược thấy Tiểu Chiêu đem dược đến hỏi Trương Vô Kỵ phải dùng dược gì để trị thương cho Triệu Mẫn, nàng liền ngăn cản Trương Vô Kỵ: "Trương công tử, dù sao Triệu cô nương cũng là nữ hài tử, ta nghĩ Trương công tử nên tránh mặt thì hơn, nơi này đã có ta rồi."

"Ách…" Trương Vô Kỵ nghĩ một lúc, nhìn sang Chu Chỉ Nhược, gật gật đầu nói: "Ta sẽ canh chừng cho các ngươi." Nói xong, hắn định lấy Ỷ Thiên kiếm rời đi.

"Trương công tử, Ỷ Thiên kiếm này là của Triệu cô nương, ngươi lấy đi như vậy không hay lắm."

"Cái này… ta…" Trương Vô Kỵ vốn không biết ăn nói, nay lại Chu Chỉ Nhược nói thế lại càng không nói nên lời.

"Được rồi, không liên quan đến hắn." Triệu Mẫn vỗ vỗ mu bàn tay của Chu Chỉ Nhược, "Là do ta nóng lòng muốn thoát thân để được gặp ngươi, nên mới liều mạng như vậy."

"Ngươi bênh vực hắn sao?" Chu Chỉ Nhược sửng sốt hỏi.

"Sự thật là vậy, ta chỉ nói sự thật thôi." Triệu Mẫn nhún nhún vai, không nghĩ chỉ với động tác này cũng ảnh hướng đến vết thương, nàng nhăn mặt đau đớn, không còn giữ được chút hình tượng nào.

"Đừng có nói nhảm nữa." Chu Chỉ Nhược đẩy nhẹ trán Triệu Mẫn, ý bảo nàng ta nằm yên. Thấy Triệu Mẫn nằm yên như cũ, Chu Chỉ Nhược cởi bỏ y phục của Triệu Mẫn. Nàng nhìn thoáng qua Trương Vô Kỵ, thấy hắn đã ra ngoài cửa động, lúc này nàng mới thoa dược cho Triệu Mẫn.

Tuy rằng trong lúc thoa dược cho Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược không nói gì, nhưng trong lòng nàng rất tức giận. Ngón tay Chu Chỉ Nhược bay múa trên vết thương của Triệu Mẫn. Triệu Mẫn nhắm mắt, thân thể run rẩy, bột thuốc rơi rơi thấm vào vết thương khiến cho Triệu Mẫn vô cùng đau đớn, nàng như mất tự chủ kêu lên: "A, đau quá."

"Rất đau sao?" Chu Chỉ Nhược hỏi.

"Từ nhỏ giờ, đừng nói là bị thương, ngay cả bệnh ta cũng chưa từng bị qua, sao lại không đau chứ." Triệu Mẫn cầm tay Chu Chỉ Nhược nói: "Lúc nãy ngươi tức giận sao? Sao lại tức giận?"

Chu Chỉ Nhược không trả lời câu hỏi của Triệu Mẫn, nàng thu dọn dược, đứng lên. "Ngươi thông minh như vậy, tự hiểu đi. Vết thương của ngươi đã cầm máu, nếu không muốn vết thương nặng hơn, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đi."

"Ơ, ngươi đi đâu vậy?" Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược muốn rời đi, nàng vội vàng hỏi.

"Đi ra ngoài hít thở không khí, tạm thời ta không muốn thấy ngươi." Chu Chỉ Nhược lạnh lùng trả lời rồi rời khỏi sơn động. Nàng dựa vào thành tường bên ngoài sơn động, ngồi xuống, hai tay ôm lấy chân.

Trương Vô Kỵ thấy Chu Chỉ Nhược đi ra, hắn bước đến hỏi: "Chu cô nương, thương tích của Triệu cô nương không sao chứ?"

"Không sao, đã cầm máu, nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏi."

"Chu cô nương, dường như ngươi không có hảo cảm với ta?"

"Ân?" Chu Chỉ Nhược nhíu mày, "Trương công tử hiểu lầm rồi, vì xưa nay ta không thích nhìn thấy máu, nên vừa rồi mới thất lễ như vậy, mong Trương công tử bỏ qua."

"Ta hiểu rồi. Chu cô nương, hiện giờ chúng ta phải lưu lạc ở Linh Xà đảo, ta nghĩ chúng ta nên đồng tâm hiệp lực. Ta hy vọng ngươi và Triệu cô nương không nên tính chuyện cũ."

"Sao?" Chu Chỉ Nhược ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi có chuyện ở Vạn An tự?"

"Ân." Trương Vô Kỵ gật đầu, "Tuy rằng việc sư phụ Diệt Tuyệt sư thái của ngươi chết không liên quan đến Triệu cô nương, nhưng một phần lỗi cũng do nàng ta, nên…"

"Ngươi nói gì vậy?" Chu Chỉ Nhược cười. "Thật ra ta cũng không muốn truy cứu, sư phụ ta đã mất, dù ta có làm gì thì sư phụ cũng không thể sống lại được. Chẳng qua trước khi lâm chung, sư phụ đã giao cho ta một nhiệm vụ khiến ta phải đau khổ." Chu Chỉ Nhược chợt cười tự giễu bản thân, "Ta nói với ngươi chuyện này làm gì chứ, thật buồn cười. Trương công tử, xin bỏ qua cho ta."

Chu Chỉ Nhược nói xong, nàng tặng cho Trương Vô Kỵ một nụ cười mị hoặc rồi trở lại sơn động. Nàng đến bên người Triệu Mẫn ngắm nhìn, sắc mặt Triệu Mẫn đã hồi phục. Chu Chỉ Nhược lúc này mới an tam, đến bên đống lửa cạnh Tiểu Chiêu, ngổi xuống sưởi ấm. Thời tiết buổi đêm rất lạnh. Lúc ở nhà tranh, bọn họ có lấy về một cái chăn, nhưng vì Triệu Mẫn và Thù Nhi đang bị thương nên được ưu tiên, cón bốn người còn lại chỉ có thể vây quanh đống lửa để sưởi ấm.

Đột nhiên Tạ Tốn cười rộ lên, khiến mọi người đều khó hiểu.

"Nghĩa phụ, vì sao người lại cười?"

"Ha ha, ta nhớ đến phụ mẫu của ngươi a, năm đó bọn họ cũng lưu lạc ở hoang đảo, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, kết thành phu thê. Tiểu tử ngươi bây giờ cũng lưu lạc nơi hoang đảo, nhưng con hơn cha, một mình ngươi có đến bốn cô nương theo cùng, thật sự ngươi hơn cha ngươi rất nhiều."

Trương Vô Kỵ bị Tạ Tốn làm cho ngượng, hắn nhìn Chu Chỉ Nhược, lại nhìn sang Tiểu Chiêu, thấp giọng nói: "Nghĩa phụ, người nói gì vậy?"

"Ha ha." Tạ Tốn mặc kệ Trương Vô Kỵ, ông vừa cười vừa nói: "Đột nhiên ta có ý này."

"Nghĩa phụ." Trương Vô Kỵ biết điều Tạ Tốn sắp nói, liền lên tiếng ngăn cản.

"Nghe ta nói." Tạ Tốn quát Trương Vô Kỵ, nói: "Ta biết cả bốn cô nương các ngươi đều có ý với Vô Kỵ, có đúng không? Chi bằng các ngươi đều làm thê tử của Vô Kỵ thì tốt lắm."

"Tạ lão tiền bối, Tiểu Chiêu chỉ là nha hoàn hầu hạ công tử, ta không có phúc đức đó, người không cần tính cả ta." Tiểu Chiêu vừa nghe những lời kia, liền mở miệng nói đầu tiên.

Triệu Mẫn tuy rằng đang nằm nghỉ, nhưng nàng cũng đã tỉnh ngủ. Nàng dùng tay chống thân thể bản thân để ngồi dậy nói: "Sư Vương ngươi nếu còn nói hươi nói vượn, chờ ta vết thương ta khỏi, ta sẽ vã miệng ngươi." Triệu Mẫn nói xong, cảm thấy vết thương đau dữ dội khiến nàng đau đớn cau mày, Chu Chỉ Nhược nhìn thấy không khỏi buồn cười. Chu Chỉ Nhược không nghĩ nụ cười khẽ của nàng bị Triệu Mẫn nhìn thấy, "Ngươi còn cười? Không được cười!"

Chu Chỉ Nhược nghe thấy, không nói gì, chỉ hơi nhếch miệng.

"Nha đầu này, quả là lợi hại. Khó trách Vô Kỵ con ta luôn nể sợ ngươi. Mà này, lúc ngươi đối đầu với ba tên sứ giả Ba Tư, ngươi đã liều mạng dùng ba chiêu, chiêu thứ nhất là Ngọc Nát Côn Cương của Côn Lôn, chiêu thứ hai là Nhân Quỷ Cùng Đồ của Không Động, nhưng còn chiêu thứ ba là gì, lão phu không nhận ra."

Triệu Mẫn nghe Tạ Tốn nói vậy, trong lòng không khỏi bội phục. "Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn quả nhiên danh chấn thiên hạ, dù mắt không thể thấy, nhưng chỉ dựa vào thính giác cũng có thể biết ta đã dùng những chiêu gì, quả là danh bất hư truyền. Chiêu thứ ba là Thiên Địa Cùng Thọ của Võ Đang." Triệu mẫn nói thêm: "Đây là chiêu thức mới."

Tạ Tốn gật đầu nói: "Thật ra chiêu thức này cũng không có gì quan trọng. Cái quan trọng là ngươi đã liều mạng vì Vô Kỵ, nếu ngươi không có ý gì với con ta, vì sao phải làm vậy?"

"Ta, ta…" Người luôn nhanh mồm nhanh miệng như Triệu Mẫn cũng có lúc không nói nên lời. Nàng phải nói gì đây? Nói nàng không phải vì Trương Vô Kỵ mà là vì Chu Chỉ Nhược? Dù nàng có nói như vậy thật, liệu có người tin không? Dù có người tin, sẽ có người chấp nhận sao?"

Trương Vô Kỵ nghe vậy liền liếc mắt nhìn Triệu Mẫn rồi thẹn thùng cúi đầu. Tạ Tốn thấy Triệu Mẫn không còn lời nào để nói, ông càng thêm đắc ý, "Sao hả? Ta nói đúng tâm ý của nha đầu ngươi rồi phải không?"

Còn lâu! Trong lòng Triệu Mẫn phản bác, nàng ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ Nhược, thấy gương mặt Chu Chỉ Nhược không một chút thay đổi, tay cầm thanh củi đang cháy. Triệu Mẫn không nói gì, nàng đành nuốt những lời phản bác này xuống bụng.

Chu Chỉ Nhược biết Triệu Mẫn đang nhìn nàng, cũng biết Triệu Mẫn không phải vì Trương Vô Kỵ, nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu. Tiếng cười của Tạ Tốn càng khiến nàng thêm giận, tay vẫn cầm thanh củi đang cháy, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nàng ném thanh củi, rồi chạy một mạch ra ngoài.

Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược chạy đi, nàng bất chấp vết thương đang đau, cầm thanh Ỷ Thiên kiếm đuổi theo. Này, ngươi chạy đi đâu, làm gì vậy!

"Chu cô nương, Triệu cô nương!" Trương Vô Kỵ gọi, ý định đuổi theo.

"Được rồi, đừng đuổi theo, hai ả nha đầu kia ở cùng một chỗ thì có chuyện gì xảy ra được. Vô Kỵ à, ngươi không phải quá bận tâm về mấy ả nha đầu đó, chắc là đang tìm chỗ nào đó để khóc thôi." Tạ Tốn cười lớn rồi bỏ đi. Trừ Thù Nhi còn đang hôn mê, ba người kia đều bỏ đi, hai trong số đó còn đang khóc, nhất thời Trương Vô Kỵ cũng không biết phải sao.

Triệu Mẫn đuổi theo Chu Chỉ Nhược, thân thể nàng đang bị thương nên không chạy nhanh bằng Chu Chỉ Nhược, đành phải dùng Ỷ Thiên kiếm làm gậy chống đỡ, từng bước đuổi theo Chu Chỉ Nhược. "Chỉ Nhược, chờ ta." Triệu Mẫn thật sự không thể đuổi kịp, đành gọi Chu Chỉ Nhược lại. "Chu Chỉ Nhược, ngươi đứng lại cho ta, không được chạy! Lỡ như chạm mặt bọn người sứ giả Ba Tư, chúng ta sẽ khó thoát, ngươi biết rõ trong lòng ta chỉ có ngươi!"

Chu Chỉ Nhược nghe được những lời này cuả Triệu Mẫn, nàng dừng bước. Nàng đứng lại, xoay người nhìn bộ dáng chật vật của Triệu Mẫn, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Nàng đứng tại chỗ, mím môi miệng, nhìn Triệu Mẫn dùng thanh Ỷ Thiên kiếm làm gậy, từng bước bước đến bên nàng.

"Ta hỏi ngươi thật ra ngươi đang nghĩ gì? Ngươi biết rõ lòng ta, còn để tâm những lời bông đùa của Tạ Tốn làm gì nữa!" Triệu Mẫn chống Ỷ Thiên kiếm đứng trước mặt Chu Chỉ Nhược, vết thương vẫn còn đau, "Ta bây giờ thật thảm hại."

"Ha ha." Chu Chỉ Nhược bật cười nhìn Triệu Mẫn. Đúng là trông rất thảm hại, nhưng cũng là vì ta mới trở thành như vậy.

"Ngươi, ngươi cười cái gì!" Triệu Mẫn biết bộ dạng của mình bây giờ rất khó coi, nàng bị Chu Chỉ Nhược làm cho ngượng ngùng.

"Ngươi biết ta đang nghĩ gì, đúng không?" Chu Chỉ Nhược hỏi. Thế nên, dù ta không nói, ngươi cũng đoán biết, ngươi luôn nhìn ra tâm tư của ta.

"Ân, ta biết." Ngươi ghen, đúng không, bởi vì Trương Vô Kỵ. Ta rất vui, nhưng bởi vì vết thương rất đau, nên có muốn cười cũng không được.