"Ngươi muốn ta cứu họ, lại muốn bảo toàn thanh danh của Nga Mi, nếu vậy thì phải lấy tính mạng của ngươi ra đổi." Kim Hoa bà bà nói xong, đưa cho Chu Chỉ Nhược một viên thuốc. "Đây là Đoạn Trường độc, nếu ngươi chịu uống nó, ta sẽ cứu họ ngay lập tức."
Chu Chỉ Nhược quay đầu lại, nàng nhìn vào ánh mắt của Tịnh Huyền, lại nhìn qua ánh mắt lo lắng của các sư tỷ khác. Nàng chậm rãi xoay người, đi tới phía trước, nhận lấy cái gọi là độc dược, nuốt xuống.
Trương Vô Kỵ không thể đứng nhìn nữa, muốn đi đến cứu Chu Chỉ Nhược. Triệu Mẫn đưa tay ngăn Trương Vô Kỵ, "Là giả đó, cái đó không phải độc dược, ta còn chưa gấp thì ngươi gấp cái gì."
"Sao ngươi phải gấp?"
"Ai cần ngươi quan tâm, nhìn tiếp đi." Triệu Mẫn tức giận nói với Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ không biết vì sao Triệu Mẫn đột nhiên nổi nóng, đành phải chuyển lực chú ý sang Kim Hoa bà bà.
"Hảo, có khí phách." Kim Hoa bà bà thấy Chu Chỉ Nhược uống viên thuốc, liền tán thưởng. "Nhưng độc dược này sẽ không phát tác trong ba canh giờ. Tiểu nha đầu ngươi nên ngoan ngoãn theo ta, chỉ cần khiến lão bà bà ta vui vẻ, ta sẽ cho ngươi thuốc giải." Nói xong bà lệnh cho Thù Nhi giải huyệt cho đệ tử phái Nga Mi.
Thù Nhi giải huyệt đạo xong, quay lại nói với Chu CHỉ Nhược: "Chu tỷ tỷ, ta khuyên ngươi nên đi theo bà bà, bà bà sẽ không hại ngươi."
Chu Chỉ Nhược nghe lời những lời Kim Hoa bà bà nói cũng xuôi tai. Nàng nghĩ có thể Kim Hoa bà bà cũng muốn đi Băng Hỏa đảo, nên liền gật đầu đáp ứng. Lúc độc dược vừa vào miệng, Chu Chỉ Nhược cũng biết đây căn bản không phải là độc. Nàng đáp ứng Kim Hoa bà bà chỉ vì muốn xem thử rốt cuộc Kim Hoa bà bà muốn làm gì.
Đệ tử phái Nga Mi thấy Chu Chỉ Nhược theo Kim Hoa bà bà, họ liền bước lên vài bước hướng về phía Chu Chỉ Nhược nói: "Đệ tử Nga Mi cung tiễn chưởng môn nhân, chưởng môn nhân bảo trọng."
Chu Chỉ Nhược quay đầu lại nhìn, tình cờ thấy Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ. Chu Chỉ Nhược nhíu mày, nàng không hiểu tại sao Triệu Mẫn lại đi cùng Trương Vô Kỵ. Chợt nàng phát hiện Triệu Mẫn đang nhìn nàng. Ánh mắt hai người nhìn nhau, Triệu Mẫn hiểu ý Chu Chỉ Nhược. Chỉ cần sau lần đi này, di mệnh của sư phụ được hoàn thành, ta có thể an tâm đi theo ngươi.
Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược theo Kim Hoa bà bà đi rồi, liền thúc giục Trương Vô Kỵ nhanh chóng đuổi theo.
Chu Chỉ Nhược đi theo Kim Hoa bà bà, bỗng thấy Kim Hoa bà bà đi ngược trở về, trong lòng nghi hoặc nhưng không hỏi. Kim Hoa bà bà xoay người nhặt trên mặt đất một nhánh cây có buộc dây sợi dây thừng ở thân cây, "Ngươi tưởng ta không biết ngươi đã để lại ám hiệu ở ven đường sao?"
"Bà bà, ta nói không sai. Chúng ta không cần liên lạc với hắn, tự hắn sẽ tìm đến ta. Xem ra mục đích của chúng ta sắp đạt được rồi. Hiện tại chỉ cần chúng ta y theo kế hoạch mà làm, Đồ Long nhất định sẽ thuộc về chúng ta."
Kim Hoa bà bà nghe Thù Nhi nói thế liền cười khen: "Ngươi càng ngày càng thông minh."
"Là do sư phụ biết cách dạy dỗ." Thù Nhi nhân cơ hội nịnh hót.
"Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt." Kim Hoa bà bà nói với Thù Nhi xong lại quay sang Chu Chỉ Nhược: "Bọn họ là ai?"
Chu Chỉ Nhược không nói lời nào.
"Chu tỷ tỷ, bà bà đang hỏi ngươi đó." Thù Nhi thấy Chu Chỉ Nhược không nói lời nào, nàng tốt bụng nhắc nhở. "Nếu ngươi không nói, bà bà nổi giận thì ta cũng không giúp được ngươi. Chu tỷ tỷ, ngươi mau nói đi."
Chu Chỉ Nhược biết Thù Nhi không có ác ý, nàng ngẫm nghĩ rồi mở miệng nói: "Là Trương Vô Kỵ."
Nghe đến tên Trương Vô Kỵ, Thù Nhi kinh hãi hỏi: "Trương Vô Kỵ? Không phải hắn là Tăng A Ngưu sao?"
Kim Hoa bà bà không để tâm Thù Nhi, bà hỏi tiếp: "Còn nữ nhân kia?"
"Tiểu Chiêu."
"Người còn lại?"
"Triệu Mẫn. Quận chúa phủ Nhữ Dương Vương." Cũng là ý trung nhân của ta.
Triệu Mẫn đi theo Chu Chỉ Nhược, đến bờ biển phát hiện một chút dấu vết để lại. "Đây là… mảnh vải áo của Chu cô nương." Tiểu Chiêu nói.
"Đâu, lấy cho ta xem." Triệu Mẫn thấy có manh mối, liền mở miệng nói. Tiểu Chiêu đem mảnh vải đưa tới, Triệu Mẫn cầm mảnh vải cẩn thận quan sát nói: "Đúng rồi. Nàng biết chúng ta đi theo nàng, nên cố tình lưu lại ám hiệu. Nàng thật thông minh." Triệu Mẫn nói xong liền cất mảnh vải đi.
Trương Vô Kỵ lấy một cái khăn tay ra, nhìn khăn tay rồi trầm mặc.
"Này, ngươi cầm cái gì vậy?"
"Là cái khăn tay. Trước đây ở sông Hán, Chu cô nương từng giúp đỡ ta, cái khăn này là nàng đã tặng ta."
Triệu Mẫn nghe thấy liền nổi cơn ghen tị. Chu Chỉ Nhược, ta đối với ngươi chân tâm như vậy mà ngươi chưa tặng ta cái gì, ngược lại còn tặng khăn tay cho Trương Vô Kỵ. Triệu Mẫn nghĩ tới, trong lòng cảm thấy khó chịu, muốn ngay lập tức xé nát cái khăn tay kia.
"Cho ta xem." Triệu Mẫn nói.
Trương Vô Kỵ đưa khăn tay cho Triệu Mẫn. Triệu Mẫn nhìn chiếc khăn kia, rồi nhìn sang sắc mặt Trương Vô Kỵ, nàng bĩu môi, trên gương mặt cũng không có lộ biểu hiện gì khác thường. "Đến giờ ngươi vẫn giữ?"
"Ân, ta luôn mang nó theo bên người." Trương Vô Kỵ nói xong thở dài.
"Ngươi có lòng quá nhỉ, luôn mang theo nó bên người." Trong lời nói của Triệu Mẫn đầy mùi dấm chua. Triệu Mẫn nhìn biểu tình của Trương Vô Kỵ, càng thấy chán ghét. Nàng giơ tay lên, cầm chiếc khăn ném ra xa ngoài biển. Nhìn Trương Vô Kỵ liều mạng chạy đến, trong lòng Triệu Mẫn cảm thấy khoái hoạt vô cùng.
Nàng lén nhét chiếc khăn vào ngực. Không để tâm Trương Vô Kỵ đang kêu gào dưới biển.
Trương Vô Kỵ tìm nửa ngày trời cũng không thấy, đành từ bỏ. Hắn mang biểu tình mất mát đi vào bờ.
Trên đường đi, Triệu Mẫn luôn chống đối Trương Vô Kỵ. Nàng cảm thấy Trương Vô Kỵ thật chướng mắt. Đến lúc ăn cơm, Trương Vô Kỵ không chịu nổi Triệu Mẫn nữa, hắn để mặc Triệu Mẫn và Tiểu Chiêu ăn cùng nhau, một mình rời đi. Triệu Mẫn tức giận ném chiếc đũa trên bàn, nàng cảm thấy còn chưa đủ để hả giận.
"Quận chúa, người giận công tử sao?" Tiểu Chiêu thận trọng hỏi thăm.
"Ta cũng không biết tại sao vừa nghe xong chuyện ở sông Hán, trong lòng liền thấy khó chịu, chẳng lẽ ta đang ăn dấm chua?"
"Quận chúa, người nói sao?"
"Tiểu Chiêu, ta hỏi ngươi, nữ nhân người Hán có phải đều rất dè dặt không?" Triệu Mẫn không để ý đến phản ứng của Tiểu Chiêu. "Theo như ta biết về nữ nhân người Hán, đừng nói là bị nam nhân động chạm, chỉ cần được hắn chăm lo thì nhất định sẽ phải theo hắn, có đúng không?"
"Chắc là đúng."
"Chắc là? Ngươi không phải người Hán à?" Triệu Mẫn giật mình. Thấy Tiểu Chiêu gật đầu, Triệu Mẫn rất buồn bực. "Ta không có hỏi suông." Triệu Mẫn còn đang buồn bực thì thấy một đội Nguyên binh tiến vào, người dẫn quân chính là ca ca Vương Bảo Bảo của nàng.
Vương Bả Bảo khuyên Triệu Mẫn trở về, Triệu Mẫn không nghe theo, hai người liền động thủ. Trong lúc đó, Triệu Mẫn làm bị thương Vương Bảo Bảo. Nàng hướng mũi kiếm chỉ vào Vương Bảo Bảo nói: "Ca ca, ta không muốn trở thành thê tử của Trát Nha Đốc, ta muốn tự mình tìm hạnh phúc cho chính mình, ta xin lỗi!" Nói xong, Triệu Mẫn liền kéo Tiểu Chiêu rời đi.
——————
Tiểu Chiêu nhân lúc màn đêm buông xuống, nàng đi tìm Kim Hoa bà bà. Chu Chỉ Nhược thấy Tiểu Chiêu, nàng biết Triệu Mẫn gặp chuyện chẳng lành, trong lòng rất lo lắng. nàng không biết Triệu Mẫn đã chịu thương tổn gì. Chu Chỉ Nhược cẩn thận nghĩ, nếu Tiểu Chiêu là người của Trương Vô Kỵ, vậy người đẩy Triệu Mẫn vào nguy hiểm phải là Trương Vô Kỵ mới đúng. Trương Vô Kỵ, nếu ngươi tổn thương nàng, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi, chắc chắn không.
Ngày hôm sau, Triệu Mẫn theo chân Chu Chỉ Nhược đến một thôn làng. Thấy Kim Hoa bà bà thuê thuyền ra biển, nàng cũng đi theo. Nàng và Trương Vô Kỵ ẩn nấp trên thuyền của Kim Hoa bà bà.
Triệu Mẫn vừa lên thuyền đã vội vã tìm Chu Chỉ Nhược. Nàng tìm hết khoang thuyền mới tìm ra Chu Chỉ Nhược. Triệu Mẫn lẻn vào phòng của Chu Chỉ Nhược, nàng khẽ gọi: "Chỉ Nhược."
Chu Chỉ Nhược quay đầu lại mới phát hiện Triệu Mẫn đã đi vào phòng mình, nàng liếc mắt nhìn Triệu Mẫn. "Sao ngươi lại đến đây? Nơi này rất nguy hiểm."
"Ta mặc kệ." Triệu Mẫn nói. "Chu Chỉ Nhược, ta biết ngươi sẽ không chịu chờ ta ở đại đô, nhưng ta không nghĩ tới việc ngươi lại tự chui đầu vào lưới."
"Ta có chuyện cần làm."
"Vì Đồ Long đao?" Triệu Mẫn hỏi.
"…Nếu đúng là vậy thì sao?"
"Vậy ta cũng không cách nào khác." Bộ dáng Triệu Mẫn ung dung. "Mục tiêu của ta là mượn xem Đồ Long đao, còn mục tiêu của ngươi muốn dùng Đồ Long vào việc gì, ta không biết. Nhưng, Chỉ Nhược, ngươi nói ta xem, ta sẽ giúp ngươi."
"Vậy nếu mục tiêu là Ỷ Thiên kiếm thì sao?"
"Ỷ Thiên kiếm? Ta đã nói rồi, nếu ngươi không nói cho ta biết sự thật, ta sẽ không đưa cho ngươi. Đối với ta Ỷ Thiên kiếm chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm, nhưng đối với ngươi nó có ý nghĩa hơn nhiều. Như vậy chẳng phải rất lợi cho ngươi rồi sao?"
Chu Chỉ Nhược trầm mặc, nàng không thể nói cho Triệu Mẫn nghe mục đích của nàng, và dù muốn nói cũng không nói nên lời.
Triệu Mẫn đợi một lúc vẫn không thấy Chu Chỉ Nhược lên tiếng, đành phải bỏ cuộc. "Quên đi, ngươi không muốn nói thì thôi. Ta đi đây."
"Ân, ngươi nên cẩn thận." Chu Chỉ Nhược nhớ đến Tiểu Chiêu, nàng giữ chặt tay áo Triệu Mẫn nói: "Ngươi nên cẩn thận với người tên Tiểu Chiêu, nàng có gì mờ ám với Kim Hoa bà bà."
"Ngươi đang lo cho ta?" Triệu Mẫn nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên Chu Chỉ Nhược nói với nàng như vậy. Triệu Mẫn nhìn qua là biết được tâm tư Chu Chỉ Nhược. "Yên tâm, ta không sao, mà ngươi mới là người nên cẩn thận. Ta cảm giác Kim Hoa bà bà có âm mưu gì đó, ngươi phải rất rất cẩn thận a."
"Ta biết rồi."
"A, phải rồi." Triệu Mẫn chợt nhớ ra chiếc khăn tay, nàng lấy từ trong lòng ngực ra, đưa cho Chu Chỉ Nhược. "Là ngươi tặng cho hắn?"
"Sao ngươi lại có nó?" Chu Chỉ Nhược nhìn thấy chiếc khăn tay liền đưa tay cầm lấy. "Là chuyện từ lúc còn nhỏ, hà tất ngươi phải…"
"Nhưng ngươi chưa từng tặng ta vật gì cả."
"Được rồi, ta đáp ứng ngươi, sau này trở về, ta sẽ tặng ngươi một lễ vật, được không?" Chu Chỉ Nhược cười, đưa tay xoa đầu Triệu Mẫn. Nàng đột nhiên cảm thấy Triệu Mẫn lúc này rất đáng yêu. Triệu Mẫn lúc này không phải là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ ở phủ Nhữ Dương Vương, cũng không phải tiểu quận chúa mưu trí hơn người, nàng ta lúc này đây chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương.
"Nhớ đó, ngươi không được đổi ý." Triệu Mẫn vừa nói vừa quan sát xung quanh, sau đó nói thêm: "Ta phải đi, ngươi bảo trọng." Triệu Mẫn nói xong thì chạy ra khỏi phòng Chu Chỉ Nhược rồi trốn đi.