Phạm Dao và Hạc Bút Ông còn đang nói, chợt nghe Diệt Tuyệt sư thái từ nơi nào chạy đến. “Là ai? Là ai đã nói hươu nói vượn!”
Phạm Dao buông Lộc Trượng Khách, chỉ vào Hạc Bút Ông nói: “Sư thái, là Hạc lão nhân kia, hắn…”
“Nói nhảm!” Diệt Tuyệt tức giận nói.
Tống Thanh Thư thấy Chu Chỉ Nhược theo Diệt Tuyệt sư thái chạy ra, liền chạy đến hỏi: “Chỉ Nhược, nàng có khỏe không?”
Chu Chỉ Nhược nhìn Diệt Tuyệt sư thái, vội vàng gật gật đầu.
Diệt Tuyệt sư thái chạy đến, chỉ vào Hạc Bút Ông nói: “Ngươi nói hươu nói vượn gì ở đây!”
Hạc Bút Ông thấy Diệt Tuyệt sư thái chạy đến, tựa hồ cảm nhận được một sợi dây cứu vớt, vội vàng chạy đến nói: “Lão sư thái, ngươi khuyên nhủ phu quân của ngươi giùm ta… Lão bằng hữu, chỉ cần thả sư huynh của ta, ta cam đoan một nhà ba người của ngươi sẽ bình an rời đi.”
“Cái gì mà một nhà ba người? Ngươi nói rõ ràng lại xem!” Diệt Tuyệt sư thái không biết Phạm Dao vì muốn lấy giải dược thập hương nhuyễn cân tán từ Hạc Bút Ông và Lộc Trương Khách nên đã nói dối bà là tình nhân của lão, còn Chu Chỉ Nhược là nữ hài của hai người.
Phạm Dao thấy thế, nhân cơ hội liền châm ngòi: “Sư thái, ý Hạc lão nhân là nói ngươi là tình nhân của ta, còn đồ đệ Chu Chỉ Nhược là nữ nhi của chúng ta. Hắn nhục mạ ta cũng không sao, nhưng không ngờ hắn mặt dày đến mức lao cả người vào a, người là nhất đại tông sư, sao có thể để hắn hủy thanh danh cả đời của người như vậy được.”
“Câm miệng!” Diệt Tuyệt sư thái quát, bà biết Phạm Dao đang cố tình châm ngòi, nhưng đúng là bà không thể đứng nhìn kẻ khác hủy danh dự của mình. Huống hồ, chuyện này còn liên quan đến Chu Chỉ Nhược. Diệt Tuyệt sư thái biết nếu chuyện này tới tai Đinh Mẫn Quân, về sau Chu Chỉ Nhược tiếp nhận chưởng môn phái Nga Mi càng thêm khó khăn.
“Hạc lão quái, ngươi lại đây cho ta, chúng ta cùng nói rõ.”
“Sư thái, không phải là do ta nói lung tung, là Khổ Đà hắn…” Hạc Bút Ông còn đang nói dở thì thấy bóng Dương Tiêu đang đánh nhau với Nguyên binh.
“Bắn tên cho ta!” Bảo Bảo Đặc Mục Nhĩ ra lệnh.
Nguyên binh giương cung hướng về phía Vạn An Tự.
“Vương Bảo Bảo!” Dương Tiêu hô to, nhưng cũng không tới được tai đối phương.
Thế nhưng, tên không bắn tới. Đúng lúc Trương Vô Kỵ xuất hiện, cứu mọi người trong tháp.
“Phạm hữu sứ, tình hình bên kia sao rồi?” Trương Vô Kỵ căn bản không đế ý tới Vương Bảo Bảo, hướng về phía tháp la to.
“Không ổn! Giáo chủ, chúng ta phải nhảy xuống từ đây, nhưng nếu không xuống sẽ bị thiêu sống a!”
Phạm Dao vừa nói xong, Vương Bảo Bảo không để cho đám người Trương Vô Kỵ có cơ hội rảnh rỗi, hắn ra lệnh thuộc hạ tấn công đám người Trương Vô Kỵ.
Trên tháp, Diệt Tuyệt sư thái cùng Hạc Bút Ông còn đang tiếp chuyện. “Hạc Lão quái, ngươi mau đến đây cho ta!”
“Sư thái, đến giờ phút này mà ngươi còn có tâm cùng Hạc lão nhân dong dài.” Phạm Dao sợ kế hoạch bị lộ, vội vàng ngăn cản Diệt Tuyệt sư thái. Hắn nhận thức được nếu Diệt Tuyệt cùng Hạc Lão Ông đánh nhau, nhất định lượng bại câu thương; hơn nữa, Diệt Tuyệt còn làm cho kế hoạch cứu người của Trương Vô Kỵ bị chậm trễ.
“Diệt Tuyệt ta cả đời này thanh bạch, ta không cho phép hắn làm trò trước mặt các môn phái khác, bịa đặt nhục mạ ta!” Diệt Tuyệt biết, nếu không giải quyết chuyện này, về sau tất cả mọi người nhất định cho rằng bà có tâm tư riêng nên mới đem chức chưởng môn truyền cho Chu Chỉ Nhược. Như vậy thì sau này Chu Chỉ Nhược không thể ngẩng mặt trước các môn phái khác, cũng không thể tiếp nhận chức chưởng môn Nga Mi được.
“Sư thái, hiện tại cả mạng còn lo chưa xong, ngươi thời gian còn lo thanh danh sao!” Phạm Dao không biết tâm tư của Diệt Tuyệt sư thái.
“Hừ, ta đã có ý muốn chết, nhưng trước khi chết phải làm rõ chuyện này. Hạc lão quái, ngươi mau đến đây!”
Phạm Dao thấy Diệt Tuyệt cố chấp như thế liền nói: “Tùy ngươi.” Rồi xoay người rời đi.
Hạc Bút Ông thấy Diệt Tuyệt gây sự, cũng không nhịn được nữa, liền phi thân lên trên tháp, cùng đánh nhau với Diệt Tuyệt sư thái.
Bên dưới tháp, Trương Vô Kỵ và Dương Tiêu liên thủ bắt được Vương Bảo Bảo.
“Trương công tử, xin dừng tay!” Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ đang xiết cổ ca ca của mình, nàng vội vàng lên tiếng. Lúc này, hạ nhân hồi báo phủ Nhữ Dương Vương bị cháy, Triệu Mẫn nói với Vương Bảo Bảo: “Ngươi mau trở về bảo hộ phụ thân, nơi này giao cho ta.”
Vương Bảo Bảo nhìn Trương Vô Kỵ, oán hận nói: “Chúng ta đi!” Rồi dẫn Nguyên binh rời khỏi.
Triệu Mẫn nhìn tháp đang cháy, trong lòng rất sốt ruột. Chu Chỉ Nhược a Chu Chỉ Nhược, ngàn vạn lần ngươi không được có việc gì. Bằng không, ta sẽ hối hận cả đời.
Trương Vô Kỵ bước đến, nghĩ muốn cứu mọi người, nhưng lại bị ngọn lửa ngăn trở. Rơi vào đường cùng, hắn đành hướng về phía trên tháp, hô to: “Chư vị tiền bối, thỉnh các vị từng người nhảy xuống, tại hạ sẽ ở đây đón lấy từng người.”
Hà Thái Xung ở trong tháp mặc kệ Trương Vô Kỵ, hắn nói với Phạm Dao: “Các ngươi đang đùa à? Tháp này ít nhất cao hơn mười trượng, thế mà hắn kêu bọn ta nhảy xuống. Trương Vô Kỵ hắn dù có là cao thủ, cũng khó lòng mà đón được a!”
“Đúng vậy!” Hà Thái Xung vừa nói xong thì có người phụ họa. “Công lực chúng ta còn chưa khôi lục, bây giờ nhảy xuống chỉ có nước chết! Ngàn vạn lần không được thử a! Chúng ta không thể tin được tên tiểu tử Trương Vô Kỵ này!”
“Đúng vậy, nhất định là hắn lừa chúng ta, để chúng ta thịt nát xương tan, báo thù sự việc ở Quang Minh đỉnh.”
“Ta khinh!” Phạm Dao nghe thấy không nhịn được. “Các ngươi tự xưng danh môn chính phái, vậy mà lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử! Giáo chủ của ta nếu có tâm hại các ngươi, còn lệnh cho ta đưa giải dược cho các ngươi sao?! Sớm biết các ngươi như vậy, ta đã hạ độc gϊếŧ các ngươi cho xong!”
Những người ở tháp còn đang tranh luận, thì ngheTrương Vô Kỵ hô to: “Các vị tiền bối, khói lửa vây quanh, nếu không mau nhảy xuống, sẽ bị chết trong biển lửa!”
Phạm Dao thấy họ còn do dự, liền nói: “Sống hay chết, tùy các ngươi quyết định!”
Âm thanh Trương Vô Kỵ truyền đến, Mạc Thanh Cốc thấy Trương Vô Kỵ đầy tự tin, lại không muốn chết cháy, liền nhanh chóng nhảy xuống. Trương Vô Kỵ dùng Càn Khôn Đại Na Di đón được Mạc Thanh Cốc. Mạc Thanh Cốc sau khi tiếp đất, liền hướng lên tháp hô: “Đại sư huynh, Vô Kỵ dùng Càn Khôn Đại Na Di đón được ta, các người cũng nhanh nhảy xuống đi.”
Mọi người trên tháp thấy thế, nhanh chóng lần lượt nhảy xuống, ngay cả những câu châm chọc của Phạm Dao cũng để ý tới, chỉ lo bản thân được thoát thân.
Triệu Mẫn đứng bên nhìn từng người nhảy xuống, các môn phái đều nhảy xuống, nhưng vẫn không thấy Chu Chỉ Nhược, lòng Triệu Mẫn nóng như lửa đốt. Chu Chỉ Nhược, sao ngươi còn không nhảy xuống đi? Ngươi không muốn sống nữa sao?!
Phái trên tháp, Tống Thanh Thư vẫn đứng bên cạnh Chu Chỉ Nhược, không để ý đến Tống Viễn Kiều. Hắn phải đợi Chu Chỉ Nhược nhảy xuống thì hắn mới nhảy. Chu Chỉ Nhược nhìn mọi người đều nhảy xuống, liền nói: “Tống đại hiệp, ngươi nhảy trước đi, ta phải chờ sư phụ.”
“Chỉ Nhược.”
“Người ta thường nói nữ sinh ngoại tộc, nam nhi như ngươi so với nữ nhi còn ngoại tộc hơn!”
Tống Viễn Kiều nói thầm một câu rồi nắm tay Tống Thanh Thư nói: “Chúng ta đi!” Sau đó đem Tống Thanh Thư đẩy đến bên ngoài tháp, nắm cổ áo hắn nhảy xuống.
Tống Thanh Thư sau khi tiếp đất, chuyện đầu tiên hắn làm chính là gọi to tên Chu Chỉ Nhược. Tống Viễn Kiều kéo Tống Thanh Thư lại nói: “Không được ảnh hưởng Vô Kỵ cứu người.” Tống Thanh Thư bị giữ chặt, bên cạnh Tống Viễn Kiều than vãn: “Chỉ Nhược, mau xuống đây, Chỉ Nhược.”
Triệu Mẫn khẽ hừ một tiếng, thoáng nhìng Tống Thanh Thư khinh thường. Đạo sĩ thối Võ Đang, Chu Chỉ Nhược nhà ta không cần ngươi quan tâm. Triệu Mẫn ngẩng đầu, nhìn lửa cháy ngày càng lớn, bản thân cũng nóng vội. Ta nói Chu Chỉ Nhược ngươi mau nhanh chóng nhảy xuống a, ngươi muốn ta nóng chết hay sao?
Trên tháp chỉ còn Phạm Dao, Chu Chỉ Nhược, còn có Hạc Bút Ông cùng Diệt Tuyệt sư thái đang đánh nhau. Thấy mọi người đều nhảy xuống, Phạm Xa nói với Chu Chỉ Nhược: “Chu cô nương, ngươi cũng mau nhảy xuống đi. Lửa sắp lan tới đây rồi, nếu không mau nhảy sẽ mất mạng.”
“Ta phải chờ sư phụ ta.” Chu Chỉ Nhược vừa nói xong đã bị khói bốc lên khiền nàng sặc ở cổ họng. Diệt Tuyệt sư thái cùng Hạc Bút Ông vẫn còn đang giáo chiến, thấy Chu Chỉ Nhược còn ở đây, bà liền nói: “Chỉ Nhược, ngươi mau nhảy đi, đừng chờ ta.”
Hạc Bút Ông thừa cơ Diệt Tuyệt sư thái phân tâm, lập tức chưởng vào người Diệt Tuyệt sư thái. Phạm Dao thấy vậy, chỉ vào Hạc Bút Ông nói: “Tên tiểu nhân đê tiện, ta giữ sư huynh ngươi lại để làm gì!” Nói xong liền đem Lộc Trương Khách ném xuống, Hạc Bút Ông thấy thế liền theo xuống, hy vọng có thể đón được Lộc Trượng Khách.
Trên tháp chỉ còn lại Phạm Dao, Diệt Tuyệt sư thái và Chu Chỉ Nhược. Diệt Tuyệt sư thái thở hổn hển nói với Chu Chỉ Nhược: “Chỉ Nhược, ta bị trúng chưởng này chắc chắn khó sống, ngươi nhanh nhảy xuống đi.”
“Không, sư phụ người nhảy trước, ta sẽ nhảy sau.” Chu Chỉ Nhược nói. Nghĩ đến việc về sau phải tổn thương Triệu Mẫn, ta thà chết ở đây, ít nhất cũng không làm hại nàng.
“Ta còn có chuyện phải tính cùng hắn.” Diệt Tuyệt nói xong liền hung hăng nhìn chằm chằm Phạm Dao.
“Ta với ngươi có chuyện gì phải tính?”
“Đừng nói lời vô nghĩa!”
“Ta mặc ngươi! Giáo chủ, ta đến tay, đón ta!” Phạm Dao không để ý đến Diệt Tuyệt sư thái, hắn nhảy xuống.
Mặc dù Diệt Tuyệt sư thái biết bản thân sắp chết, nhưng không thể để Chu Chỉ Nhược chết ở đây. Bà nói với Chu Chỉ Nhược: “Chỉ Nhược, chúng ta xuống.” Nói xong liền kéo Chu Chỉ Nhược nhảy xuống. Trương Vô Kỵ thấy Diệt Tuyệt sư thái cùng Chu Chỉ Nhược nhảy xuống, vội vàng nghênh đón.
Triệu Mẫn cũng bước lên phía trước lo lắng nhìn Chu Chỉ Nhược. Cuối cùng ngươi cũng không sao.
Chu Chỉ Nhược thấy biểu tình lo lắng của Triệu Mẫn, nàng cũng nhìn Triệu Mẫn. Nhưng chỉ cần nàng còn sống, nghĩa là Triệu Mẫn sau này sẽ chịu nhiều thương tổn. Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Chỉ Nhược tràn đầu ưu thương. Diệt Tuyệt sư thái lại tưởng Chu Chỉ Nhược nhìn Trương Vô Kỵ. Bà đột nhiên xoay người, cả người bảo hộ phía trước Chu Chỉ Nhược, nắm chặt cánh tay Chu Chỉ Nhược, ghé sát vào người Chu Chỉ Nhược nói: “Chỉ Nhược, nhớ kỹ lời sư phụ, ngươi nhất định phải mình được Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, khôi phục Nga Mi.” Diệt Tuyệt sư thái nhìn Trương Vô Kỵ, rồi nhìn lại Chu Chỉ Nhược, “Chỉ Nhược, đừng quên lời thề độc!” Nói xong, bà vận nội công đánh Trương Vô Kỵ sang một bên.
Diệt Tuyệt sư thái cùng Chu Chỉ Nhược rơi xuống đất, vì Chu Chỉ Nhược được Diệt Tuyệt sư thái bảo hộ, nên nàng an toàn vô sự nằm trong lòng Diệt Tuyệt sư thái. Còn Diệt Tuyệt thì ngã lăn trên mặt đất.
Chu Chỉ Nhược bị chấn động, lập tức ngẩng đầu. Giờ phút này, nàng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sợ hãi đến mức lập ngồi dậy hô tô: “Sư phụ.”
Đinh Mẫn Quân và Tịnh Huyền cũng chạy đến. “Sư phụ.” Bọn họ vây quanh Diệt Tuyệt sư thái khóc lớn, nước mắt không ngừng rơi.
Diệt Tuyệt sư thái chậm rãi mở miệng nói: “Chỉ Nhược, từ hôm nay, ngươi chính là chưởng môn bổn phái. Nguyện ý của ta, ngươi không được chối từ.”
Chu Chỉ Nhược hiểu được tâm ý của Diệt Tuyệt sư thái, vội vàng gật đầu nói: “Dạ, đệ tử tuyệt không dám quên lời sư phụ.”
Trương Vô Kỵ muốn xem thương thế của Diệt Tuyệt, nhưng bị Diệt Tuyệt sư thái ngăn chặn. “Trương Vô Kỵ, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của Chu Chỉ Nhược, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi.” Diệt Tuyệt sư thái nói xong, liền nhắm hai mắt lại.
“Sư phụ ——!” Chu Chỉ Nhược ôm thi thể Diệt Tuyệt đau đớn khóc thương.