Chương 24: Lời thề

Triệu Mẫn vì muốn tránh thất vương gia và Trát Nha Đốc, nên mờ tối nàng mới trở về phủ Nhữ Dương Vương, vừa vào đến cửa phủ đã thấy Nhữ Dương Vương đi tới đi lui bên trong.

“Phụ thân.” Triệu Mẫn chột dạ gọi.

Nhữ Dương Vương xoay người, thấy Triệu Mẫn, hơi tức giận nói: “Ngươi còn biết ta là phụ thân ngươi sao!”

Triệu Mẫn thấy Nhữ Dương Vương giận dữ, nàng miễn cưỡng nở nụ cười, bước nhanh về phía trước nói: “Phụ thân, người làm sao vậy? Ta vừa mới vào đến cửa, người đã nổi giận a.”

Nhữ Dương Vương không kiềm chế được thái độ của Triệu Mẫn, lớn tiếng hỏi: “Ngươi đã đi đâu?”

“Ta, ta ở Vạn An tự a.” Triệu Mẫn chột dạ trả lời.

“Còn nói dối à? Ca ca ngươi đến Vạn An tự tìm ngươi, ngươi chẳng những không chịu trở về, còn bỏ đi đâu đến tận bây giờ mới về nhà.”

Triệu Mẫn nhìn qua thái độ của Nhữ Dương Vương, nhìn biết sơ qua tình hình, nàng nhìn Nhữ Dương Vương nói: “Phụ thân, nếu vì người phải chịu ủy khuất trước mặt thất vương gia nên sinh giận, ân… được rồi, người cứ trách mắng ta đi.”

“Ngươi…” Nhữ Dương Vương còn muốn nói gì, nhưng thấy bộ dáng Triệu Mẫn lại không đành lòng, nên thôi. Ông khoanh tay xoay người nói: “Từ nhỏ ngươi đã có thể nhìn thấu tâm tư người khác, dù là nói hay làm đều trái ngược nhau, thế nên ta mới vạn phần sủng ngươi. Giờ ngươi đã trưởng thành, lời ta nói ngươi nghe không lọt, là ta không dạy dỗ được ngươi.” Nhữ Dương Vương nói xong liền thở dài.

“Phụ thân, không phải như vậy. Người là phụ thân của ta, ta là nhi nữ của người, xưa nay chỉ biết tuân theo, không dám cãi lời.”

Nhữ Dương Vương xoay người, vừa định nói ra suy nghĩ của mình, thì bị Triệu Mẫn chen ngang. “Nhưng có một việc, ta không thể làm theo được. Ta không thích Trát Nha Đốc, càng chán ghét thất vương gia cậy quyền thế bức hôn. Ta muốn thành thân… Phụ thân, người nghĩ giúp ta xem, ta có một thân phụ ngang ngược vô lý, có một trượng phụ yếu đuối bất tài, cuộc sống của ta ngày sau sẽ hạnh phúc sao?” Triệu Mẫu thấy Nhữ Dương Vương có chút động tâm, nàng nhanh chóng nói tiếp để lay chuyển Nhữ Dương Vương, “Phụ thân, người nhẫn tâm nhìn nữ nhi chịu khổ, nhẫn tâm nhìn nữ nhi chịu bất hạnh đến già sao?"

“Ngươi…” Nhữ Dương Vương bị Triệu Mẫn làm cho không còn lời nào để nói.

“Người nhẫn tâm sao?”

Nhữ Dương Vương thấy bộ dáng Triệu Mẫn lúc này, đành phải tùy ý nói: “Hảo hảo hảo, tùy ngươi, tùy ngươi…”

Triệu Mẫn thấy Nhữ Dương Vương đã bị thuyết phục, nàng vội vàng nói: “Phụ nhân, nữ nhi chỉ nói lý lẽ, không phải có ý gây sự, phụ thân người đương nhiên phải tùy ý ta.” Triệu Mẫu nắm cánh tay Nhữ Dương Vương, nũng nịu nói: “Phụ thân, người mau giúp nữ nhi từ chối thất vương gia đi.”

Nhữ Dương Vương chỉ nhìn Triệu Mẫn, ông không nói gì thêm. Triệu Mẫn thấy vậy liền nói tiếp: “Phụ thân, người chắc chắn sẽ không tổn hại ta, đúng không?”

Nhữ Dương Vương nghe Triệu Mẫn nói vậy, liền yếu lòng, ông nói: “Ngươi là nữ nhi do ta sinh ra, do ta nuôi lớn, phụ thân sao có thể tổn hại ngươi? Được rồi, được rồi, ta sẽ nghĩ cách.”

Triệu Mẫn thấy Nhữ Dương Vương đáp ứng, vội vàng nói: “Người đúng là hảo phụ thân của nữ nhi!”

Nhữ Dương Vương xưa nay luôn hết cách với nữ nhi này, ông ôn nhu cười, vuốt vuốt đầu Triệu Mẫn, nói: “Ngươi a, chỉ giỏi làm nũng. Nhưng Mẫn Mẫn, không phải là phụ thân cứu ngươi, ngươi phải tự cứu ngươi a.”

“Nữ nhi không hiểu ý của phụ thân.”

“Thất vương gia lấy lý do bọn người Minh Giáo và giang hồ nhân sĩ làm loạn để áp chế chúng ta. Chỉ cần chúng ta có thể tiêu diệt được Minh Giáo cùng bọn người giang hồ nhân sĩ kia, thì phụ thân có thể ở trước mặt hoàng thượng ưỡn ngực ngẩng đầu, không cần phải sợ ai bức chế nữa.”

Triệu Mẫn gật gật đầu. “Nữ nhi đã hiểu.”

Triệu Mẫn nói xong, liền trở về phòng thay xiêm y, rồi đến Vạn An tự, sai Khổ Đà truy tìm Trương Vô Kỵ. Nàng lường trước đêm nay Trương Vô Kỵ sẽ đến Vạn An tự cứu người, do đó, nàng phải tìm hắn trước một bước.

—————————

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Triệu Mẫn nhìn bộ dáng Trương Vô Kỵ như đang suy nghĩ điều gì, nên hỏi ngay.

“Đột nhiên Triệu cô nương đến tìm ta, tạm thời ta khó có thể…”

“Đừng nhiều lời.” Triệu Mẫn chen ngang lời Trương Vô Kỵ: “Đây không phải nơi có thể nói chuyện, chúng ta đến nơi khác đi.” Nói xong, nàng liền đi trước dẫn đường.

——————————–

Nhắc đến Chu Chỉ Nhược, bởi vì có liên hệ với Phạm Dao, Lộc Trượng Khách vì thỏa thuận trước đó với Phạm Dao, đành tìm đến Chu Chỉ Nhược.

“Mở cửa lao.” Lộc Trượng Khách phân phó giám ngục. Tiến vào nhà tù, hắn chỉ vào Chu Chỉ Nhược cùng Diệt Tuyệt sư thái nói: “Ngươi, còn có ngươi, đi theo ta.”

“Có chuyện gì cứ tìm ta, không cần làm khó sư phụ ta.” Chu Chỉ Nhược bước từng bước lên phía trước, chắn trước mặt Diệt Tuyệt sư thái.

Lộc Trượng Khách thấy vậy, bất giác nói một câu: “Quả nhiên mẹ con tình thâm.”

“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Diệt Tuyệt sư thái nghe xong mở to hai mắt, lớn tiếng chất vấn.

Lộc Trương Khách không chú tâm đến lời chất vấn của Diệt Tuyệt sư thái, một tay kéo Chu Chỉ Nhược, một tay kéo Diệt Tuyệt sư thái, đem hai người họ rời khỏi nhà lao, đưa họ đến một nhà lao khác không có người.

“Ngươi muốn đem làm gì thầy trò ta?” Diệt Tuyệt sư thái bảo hộ Chu Chỉ Nhược phía sau, thấy Lộc Trượng Khách không trả lời, bà lớn tiếng hỏi: “Ngươi bị câm hay sao mà không nói?”

“Chủ nhân ta nói, ngươi quật cường như thế, không chịu hợp tác, lưu lại cũng vô dụng, nên lệnh ta đến đưa ngươi về trời.” Lộc Trượng Khách thấy ngữ khí Diệt Tuyệt sư thái ngang ngạnh, nên hắn muốn dọa bà một phen.

“Hảo, không cần ngươi phải động thủ, đưa đao cho ta, tự ta sẽ kết liễu!” Diệt Tuyệt sư thái nghe thấy vậy, ngược lại càng thêm kiêu ngạo.

“Cha, ngươi đúng là rất can đảm a.” Diệt Tuyệt sư thái không chịu khuất phục, khiến Lộc Trượng Khách cảm thấy thú vị. “Được thôi, nếu ta không đem đao đến chẳng phải khiến ngươi chê cười sao. Ngươi chờ ta!” Lộc Trượng Khách nói xong liền rời nhà giam, khóa trái cánh cửa.

“Sư phụ, chúng ta thân là tù nhân, cần gì phải…” Chu Chỉ Nhược đau lòng khi thấy Diệt Tuyệt tự đẩy bản thân vào đường chết.

“Chỉ Nhược, ngươi cũng biết tính ta thà chết chứ không khuất phục. Chỉ Nhược, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Sư phụ, xin người cứ nói.”

“Ngươi có yêu Trương Vô Kỵ hay không?”

Chu Chỉ Nhược nghe xong lời Diệt Tuyệt sư thái, vừa định phủ nhận, lại nhớ đến thân phận Triệu Mẫn, dù không phải quan hệ thù địch, hai nàng cũng không thể quang minh chính đại đến với nhau. “Ta…”

Nghĩ không muốn phủ nhận, sự do dự của Chu Chỉ Nhược càng khiến Diệt Tuyệt sư thái vạn phần tin tưởng ý nghĩ của mình là đúng. “Ở Quang Minh đỉnh, ta nhìn thấu ngươi có tình ý với hắn.”

“Không có, sự phụ.” Chu Chỉ Nhược giải thích.

“Ngươi nói thật không?”

“Dạ, là thật.” Chu Chỉ Nhược gật đầu.

“Hảo, nếu ngươi nói thật, vậy hãy nhìn trời mà thề. Chúng ta cùng ma giáo xưa nay luôn đối đầu, Ỷ Thiên kiếm của ta không biết đã gϊếŧ bao nhiêu yêu nhân của ma giáo, ma giáo nhất định hận chúng ta thấu xương. Trương Vô Kỵ là giáo chủ ma giáo, nếu ngươi nói đúng sự thật, hãy nhìn trời cao mà thề, nếu không, ngươi phải rời khỏi phái Nga Mi.”

“Đừng, sư phụ, người đừng đuổi ta.” Chu Chỉ Nhược nghe thấy Diệt Tuyệt có ý muốn đuổi nàng đi, nàng vội vàng nói.

“Nếu ngươi là người của Nga Mi, mau quỳ xuống phát lời thề.”

Chủ Chỉ Nhược nghe theo, nàng quỳ xuống, nhưng không lên tiếng.

“Nói mau.”

“Đệ tử không biết phải nói gì…”

“Hảo, nghe theo ta.” Diệt Tuyệt sư thái thấy Chu Chỉ Nhược có ý muốn thề, liền nói: “Ngươi hãy nói: Chu Chỉ Nhược ta xin thề với trời, nếu ngày sau có tâm ý với Trương Vô Kỵ, hoặc cùng hắn kết vợ chồng, cha nương ta ở cửu tuyền không được yên ổn; sư phụ Diệt Tuyệt sư thái biến thành ác quỷ, khiến ta ngày đêm không được bình an; Nếu ta cùng Trương Vô Kỵ sinh hài tử, nam phải làm nô ɭệ, nữ phải làm kỹ nữ.”

Chu Chỉ Nhược nghe những lời này, nước mắt liền chảy ra. Nàng không cầnTrương Vô Kỵ, nhưng nàng không đành lòng khi phải đem phụ mẫu cùng sư phụ ra thề. Nhưng nàng biết, Diệt Tuyệt sư thái cũng không còn cách nào khác.

“Nói mau!” Diệt Tuyệt sư thái buộc Chu Chỉ Nhược thề. Bất đắc dĩ, Chu Chỉ Nhược đành nâng tay lên lập lại lời thề. Nói xong, nước mắt nàng đã rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.

“Hảo.” Diệt Tuyệt sư thái thấy Chu Chỉ Nhược như vậy cũng không đành lòng. “Ngươi đã phát thề độc, nhớ đừng làm trái lời thề. Đứng lên đi.” Diệt Tuyệt sư thái kéo đồ đệ vào lòng, “Chỉ Nhược, không phải sư phụ muốn bức ngươi, sư phụ chỉ muốn tốt cho ngươi a.” Nói xong, bà giơ tay lên lau nước mắt cho Chu Chỉ Nhược, “Ngươi là một tiểu nữ còn trẻ, về sau sư phụ không còn có thể chiếu cố ngươi nữa, nếu ngươi dẫm vào vết xe đỗ của Hiểu Phù, sư phụ dưới suối vàng cũng không nhắm mắt. Hơn nữa, ta muốn ngươi chấn hưng Nga Mi, không để nào qua loa được!” Diệt Tuyệt sư thái nói xong liền lấy chiếc nhẫn chưởng môn bà luôn mang theo bên mình.

“Đệ tử đời thứ tư phái Nga Mi, Chu Chỉ Nhược, quý xuống tiếp lệnh.”

Chu Chỉ Nhược vội vàng quỳ xuống.

“Ta, chưởng môn đời thứ ba phái Nga Mi, Diệt Tuyệt, nay đem chức vị chưởng môn Nga Mi truyền cho đệ tử đời thứ tư Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược, mau đưa tay trái tiếp nhận chiếc nhẫn chưởng môn."

Chu Chỉ Nhược biết Diệt Tuyệt sư thái đang bàn giao hậu sự, nàng không dám có nửa điểm do dự, vươn tay trái để Diệt Tuyệt giúp nàng mang chiếc nhẫn chưởng môn.

“Chỉ Nhược, hiện tại ngươi đã là chưởng môn đời thứ tư của phái Nga Mi.” Diệt Tuyệt sư thái thấy Chu Chỉ Nhược không nói lời nào liền hỏi: “Chỉ Nhược, có phải ngươi đột nhiên thấy sự tình đến quá nhanh, nhất thời không thể chấp nhận?”

“Sư phụ, đệ tử còn trẻ tuổi, chưa hiểu sự đời, hơn nữa lại nhập môn chưa lâu, thật sư không có năng lực đảm đương trọng trách chưởng môn bổn phái. Sư phụ, người nhất định phải trốn thoát, đệ tử… cho dù đệ tử phải liều tính mạng, cũng không để người chết nơi đây.” Chu Chỉ Nhược nói xong liền tháo chiếc nhẫn chưởng môn ra.

“Không được tháo ra.” Diệt Tuyệt giữ tay Chu Chỉ Nhược.

“Sư phụ.” Chu Chỉ Nhược bất đắc dĩ kêu lên.

“Lệnh của sư phụ, ngươi dám cãi lại sao!”

“Nhưng mà đệ tử không làm được, đệ tử…”

“Chỉ Nhược!” Diệt Tuyệt sư thái ôm lấy Chu Chỉ Nhược nói: “Ta sở dĩ cho ngươi kế thừa chức vị chưởng môn, thay vì truyền cho các sư tỷ của ngươi, không phải vì sư phụ bất công, mà vì chưởng môn phái Nga Mi phải có võ công tuyệt hảo mới có thể trấn áp võ lâm quần hùng.”

“Võ công đệ tử bình thường, không thể bì được với các vị sư tỷ.”

Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu nói: “Thành tựu của các sư tỷ ngươi không cao, võ công chỉ ở mức bình cảnh, lại không có thiên khiếu, người không có năng lực không thể cưỡng cầu. Còn ngươi thì khác, tuy rằng hiện tại ngươi chưa đuổi kịp họ, nhưng ngày sau, khả năng của ngươi sẽ còn cao hơn nhiều.” Bà nhìn Chu Chỉ Nhược nói: “Chỉ Nhược, hiện tại ngươi đã là chưởng môn bổn phái, bổn phái đại bí mật, ta phải nói cho ngươi biết.”

(*)Thân phụ: cha chồng, con gái khi xuất giá phải xem cha/mẹ chồng như cha/mẹ mình, không được gọi là nhạc phụ/mẫu như chồng gọi cha/mẹ vợ.