Chu Chỉ Nhược cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng, trong trí nhớ mơ màng lưu lại tình cảnh ngày đó nàng gặp Triệu Mẫn trong rừng cây.
Triệu Mẫn phe phẩy quạt, từng bước đến gần nàng, ôm lấy nàng, hôn nàng, sau đó ở bên tai nàng nói: “Ta yêu ngươi. Yêu nụ cười của ngươi, yêu bộ dáng của ngươi, yêu khí thái của ngươi, yêu đôi mắt của ngươi, yêu… tất cả thuộc về ngươi!” Triệu Mẫn ôm chặt Chu Chỉ Nhược, tựa hồ đem nàng siết chặt trong vòng tay, có chết cũng không muốn buông, nàng sợ Chu Chỉ Nhược sẽ nghe theo lời sư phụ, không chịu ở bên nàng, một lòng đi theo sư phụ.
Chu Chỉ Nhược cảm nhận toàn thân đều bị Triệu Mẫn siết chặt đến mức xương cốt đau nhói. Nàng cau mày nói: “Ngươi làm ta đau!”
Triệu Mẫn vùi mặt vào vai Chu Chỉ Nhược, buồn bã nói: “Ta sợ chỉ cần buông lỏng một chút, sẽ để vuột mất ngươi.”
Triệu Mẫn nở nụ cười, đầu nàng vẫn đặt trên bả vai của Chu Chỉ Nhược, nàng nhỏ giọng nói: “Ngoài việc giữ chặt ngươi, ta còn có thể làm gì khác?”
Chủ Chỉ Nhược bất đắc dĩ nói: “Ngươi là kẻ vô lại sao?”
“Đúng, chính là ta, ta là kẻ vô lại.”
“Ha ha ha.” Chu Chỉ Nhược nở nụ cười, nàng rút tay khỏi vòng tay ôm ấp của Triệu Mẫn, vươn tay gõ gõ vào đầu Triệu Mẫn nói: “Được rồi, ngươi là kẻ vô lại, buông ta ra đi, ta sẽ không bỏ chạy.”
Triệu Mẫn hơi hé miệng cười, nũng nịu buông Chu Chỉ Nhược. “Nè, là ngươi nói a, dù xảy ra chuyện gì cũng không được nuốt lời.”
“Ân. Ta hứa.” Rõ ràng, nàng làm cho người ta có cảm giác nàng lớn hơn, nhưng sao lại cứ khiến người có cảm giác luôn phải chiếu cố nàng, tuy rằng nàng đúng là nhỏ hơn thật.
“Chu Chỉ Nhược, ta cho ngươi biết một điều.” Nụ cười khoái hoạt của Triệu Mẫn đột nhiên biến thành nụ cười giả dối, khiến Chu Chỉ Nhược không kịp trở tay.
“Sao?” Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn hỏi. Nàng tựa hồ phát hiện sự dị thường của Triệu Mẫn, nhưng không rõ chỗ nào bất thường.
“Ta… chính là Thiệu Mẫn quận chúa của đại Nguyên triều.” Nói xong, Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược bằng vẻ mặt vô hại.
“Ngươi… nói gì?” Chu Chỉ Nhược trừng lớn hai mắt khó tin nhìn Triệu Mẫn.
“Ta nói, thân phận thật sư của ta là Thiệu Mẫn quận chúa của đại Nguyên triều a~, ngươi không phải luôn muốn biết thân phận thật của ta sao, ngươi đã yêu ta như vậy, ta sẽ cho ngươi biết tất cả.” Triệu Mẫn vẫn cười như trước, nụ cười kia trong mắt Chu Chỉ Nhược thật chói đến mức tựa hồ mờ mắt.
“Ngươi là… quận chúa… Nguyên triều…” Chu Chỉ Nhược đột nhiên cảm giác bản thân như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh lẽo.
“A, phải rồi.” Triệu Mẫn giơ thẳng một ngón tay gõ gõ lên miệng mình hai cái rồi nói: “Ta cho ngươi biết luôn việc này, sư phụ nàng là do ta phái người truy bắt.”
Tựa như sét đánh ngang tai, Chu Chỉ Nhược ngẩn người, kèm theo một chút hốt hoảng, sau đó lại nghe có tiếng người nói: “Bắn tên!”, tiếp đó thân thể tựa hồ bị vật gì xuyên qua. Dần dần, Chu Chỉ Nhược cảm thấy như bị bóng tối vây quanh, từ từ, chung quanh chỉ còn lại chính nàng.
Cả người đều đau, tâm càng đau. Giờ phút này Chu Chỉ Nhược chỉ còn có cảm giác như vậy. Cảm giác đau đớn trên thân thể rất nhanh đã bị cảm giác đau nhói trong lòng dập tắt. Chu Chỉ Nhược cảm thấy huyết quản nơi l*иg ngực như bị ai bóp chặt, không thể tiếp tục hô hấp, sau đó như bị cắt đứt, trái tim như vỡ ra, khiến cho cả người Chu Chỉ Nhược liên tục run rẩy, lục phủ ngũ tạng đều bị thắt lại.
Không thể, hô hấp…
Cảm giác hít thở khó khăn tràn ngập thần kinh Chu Chỉ Nhược, nàng cảm thấy không khí trong phế quản càng ngày càng ít.
Ta… đã chết rồi sao? Chu Chỉ Nhược tự hỏi mình.
Không khí càng ngày càng ít, hô hấp càng lúc càng khó khăn. Chu Chỉ Nhược cho rằng mình đã chết rồi, đột nhiên, hô hấp điều hòa trở lại, không khí đua nhau tràn vào phế quản, khiến Chu Chỉ Nhược cảm thấy dễ chịu. Sau đó, một cảm giác khoan khoái từ khoang miệng tiến vào cơ thể.
Thật sự rất thoải mái, một cảm giác lành lạnh dễ chịu.
Cảm giác này rất nhanh biến mất, Chu Chỉ Nhược cảm thấy mất mát, hy vọng cảm giác dễ chịu kia lại đến. Quả nhiên, cảm giác lành lạnh kia một lần nữa lại theo khoang miệng tiến vào cơ thể.
“Chỉ Nhược, Chỉ Nhược!” Chu Chỉ Nhược nghe như có người gọi nàng. Ơ, âm thanh hảo quan thuộc này là của ai? Chu Chỉ Nhược muốn mở to mắt xem ai gọi mình, nhưng mí mắt dường như không chịu động đậy.
“A…” Chủ Chỉ Nhược khẽ hừ một tiếng, sau đó nghe có tiếng bước chân vội vã, một lát sau thì im lặng.
Triệu Mẫn nhìn Chủ Chỉ Nhược, phát hiện biểu tình nhíu mày của Chu Chỉ Nhược. Ngươi đang nghĩ cái gì? Có phải là chuyện gì buồn bực? Triệu Mẫn thấy thế, tay nàng không tự chủ được, vuốt vuốt chân mày Chu Chỉ Nhược. Nhưng khi tay Triệu Mẫn vừa chạm đến, đã bị Chu Chỉ Nhược nắm lấy. Triệu Mẫn kinh hoảng, nghĩ rằng Chu Chỉ Nhược đã tỉnh, nhưng lại phát hiện nàng ta vẫng còn hôn mê, động tác này chỉ là do vô thức, điều này khiến Triệu Mẫn thất vọng đôi chút, nhưng rất nhanh sau đó Triệu Mẫn lấy lại tinh thần, tay Chủ Chỉ Nhược có lực như vậy, có lẽ là ý thức hẳn cũng đã được thức tỉnh.
“Chỉ Nhược, Chỉ Nhược!” Triệu Mẫn thử kêu tên Chu Chỉ Nhược, lúc sau nhìn chằm chằm biểu tình Chu Chỉ Nhược, Quả nhiên, cặp mắt của Chu Chỉ Nhược có chút lay động, nhưng vẫn không mở. Trạng thái này khiến tâm Triệu Mẫn bị dao động, nàng không kiềm được liền hôn Chu Chỉ Nhược. Đầu lưỡi tiến vào quấy động khoang miệng Chu Chỉ Nhược, tuy Chu Chỉ Nhược không hề phản ứng lại, nhưng Triệu Mẫn vẫn mê mẫn hôn nàng.
Triệu Mẫn cảm thấy hơi thở của mình dồn dập, nhớ tới Chu Chỉ Nhược hiện tại vẫn đang hôn mê, nàng hối hận tự cốc đầu mình, rồi buông Chu Chỉ Nhược. Triệu Mẫn, nàng vẫn còn đang hôn mê, ngươi sao có thể làm như vậy! Triệu Mẫn lấy lại tinh thần, nhớ dược vẫn còn để bên cạnh. Triệu Mẫn ngậm một ít dược trong miệng, sau đó đặt lên môi Chu Chỉ Nhược, đem tất cả dược chuyền vào trong miệng Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn lấy khăn lau lau miệng Chu Chỉ Nhược rồi vội vã đi ra ngoài. Tuy ràng nàng tinh thông y thuật, nhưng với tình huống này, Triệu Mẫn nghĩ nên để đại phu đến xem sẽ tốt hơn.
Chu Chỉ Nhược mở hai mắt, ánh nhìn đầu tiên là một gian phòng trống trải. Ta… còn sống sao? Chu Chỉ Nhược không quên cơn đớn trong mộng suýt đem nàng gϊếŧ chết. Chu Chỉ Nhược giơ tay lên, phát hiện cánh tay mình bị quấn đầy vải băng. Ta bị làm sao vậy? Ta đang ở đâu?
Cả ngươi vô lực. Chu Chỉ Nhược rũ cánh tay xuống, nhắm mắt nhớ lại. Nàng nhớ hình như là… Nàng đi cứu sư phụ cùng các sư tỷ, sau đó hành tung bại lộ, nàng liền chạy trốn vào rừng cây, lên lại kế hoạch cứu người, kết quả… Kết quả như thế nào? Chu Chỉ Nhược nghĩ không ra. Nàng nhớ rõ có một thân ảnh xuất hiện trong đầu. Người đó là ai? Chu Chỉ Nhược cau mày nghĩ. Triệu Mẫn! Tên của người hiện lên trong đầu nàng. Đúng, là Triệu Mẫn! Trong nháy mắt, tất cả trí nhớ của Chu Chỉ Nhược toàn bộ đều hiện rõ. Đúng vậy, mọi chuyện là như vậy! Nàng bị Triệu Mẫn lừa, không, không phải Triệu Mẫn, là người Mông Cổ, Thiệu Mẫn quận chúa!
Chu Chỉ Nhược giơ tay vỗ vỗ vào đầu, không để mình nghĩ ngợi nữa. Ta không phải đã chết rồi sao? Nàng nhìn xung quanh, trong phòng không có ai, có lẽ là một người đã cứu mạng nàng.
Chu Chỉ Nhược cố sức ngồi dậy, nếu đã tỉnh lại, cũng nên cảm tạ chủ nhân nơi này. Chủ Chỉ Nhược đứng lên, cố gắng rời khỏi phòng, cánh cửa mở ra, nàng phát hiện nơi này yên lặng lạ thường. Nàng nhớ lại tình trạng bản thân lúc đó, làm sao có người dám đem nàng về cứu giúp. Dù sao nàng cũng là người của giang hồ võ lâm, nếu không phải bị cừu nhân đuổi gϊếŧ, thì cũng cũng bị triều đình tróc nã, cho dù có người hảo tâm muốn cứu, cũng không quang minh chính đại đem nàng về nhà như vậy.
Chu Chỉ nhược thở hổn hển, bước từng bước đi ra sân ngoài, chợt nghe tiếng bước chân hỗn độn, theo bản năng Chu Chỉ Nhược núp vào góc. Nguyên binh! Chu Chỉ Nhược giật mình. Là Nguyên binh cứu nàng?! Không, nếu là bọn chúng, thì nàng phải là tù binh mới đúng.
Chu Chỉ Nhược không nhìn ra Nguyên binh đối đãi tù binh sao lại tốt đến như vậy, không chỉ cấp thuốc trị thương, còn đem nàng an bài ở nơi thanh thịnh như vậy, không phải đã là tù nhân thì cư nhiên bị ném vào nhà lao, mặc kệ sống chết hay sao? Chẳng lẽ… Là nàng! Chu Chỉ Nhược nghĩ tới Triệu Mẫn.
Đúng, nhất định là nàng! Chỉ có nàng mới trị thương cho mình, còn an bài ở đây. Nhất định là nàng!
Xem ra, ta đã bị nàng bắt giữ. Nàng đang tính sẽ xử trí ta thế nào? Ha ha, thật buồn cười, Chu Chỉ Nhược, nàng lừa ngươi, ngươi còn để tâm đến sao? Nếu đã bị bắt, mặc kệ bị xử lý thế nào.
Lúc Triệu Mẫn trở lại phòng, nhìn thấy Chu Chỉ Nhược đang ngồi trên giường. Nàng tỉnh rồi?! Tâm Triệu Mẫn chấn động đến mức tim dường như muốn nhảy ra ngoài. Chỉ Nhược, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh!
“Chỉ Nhược.” Triệu Mẫn gọi.
Âm thanh quen thuộc làm cho Chu Chỉ Nhược mở mắt, phải rồi, đây chính là âm thanh nàng nghe được trong giấc mộng, âm thanh của Triệu Mẫn! Chu Chỉ Nhược nhìn chằm chằm Triệu Mẫn, không lên tiếng.
“Chỉ Nhược, ngươi tỉnh rồi, ta lo lắng muốn chết! Tốt lắm, ngươi không bị tổn thương nơi yếu điểm, ngươi có biết ngươi hôn mê bao lâu rồi không? Ta thật sự lo lắng muốn chết!” Triệu Mẫn nói một hơi.
“Nhọc công quận chúa rồi. Lúc ấy nếu quận chúa có thể ban cho tiểu nhân cái chết, tiểu nhân sẽ cảm thấy vui hơn.” Chu Chỉ Nhược không nói thì thôi, vừa nói thì toàn lời khıêυ khí©h châm chọc.
“Ta…” Triệu Mẫn không nói được nên lời.
“Sao? Quận chúa lưu ta lại là bởi vì ta còn giá trị lợi dụng chăng?
Nếu vậy, thật vinh hạnh cho ta. Quận chúa đối với ta thật tốt, thế nhưng, người càng sủng ái thì ta càng lo sợ.” Lời vừa dứt, Chu Chỉ Nhược khó tin nhìn lại mình, từ khi nào nàng trở nên cợt nhã như vậy?
“Không phải, không phải như ngươi nghĩ. Chỉ Nhược.”
“Sao? Tiêu nhân ngu dốt, xin quận chúa chỉ dẫn bến mê.”
“…” Triệu Mẫn cũng phát hiện, thoạt nhìn Chu Chỉ Nhược như một nhược nữ nhân, từ khi nào đã trở thành như vậy?
“Không biết quận chúa đối đãi tiểu nhân như vậy có phải là còn có điều muốn lợi dụng? Thế thì thỉnh quận chúa nói cho tiểu nhân biết kế hoạch của người, vạn nhất bị thất bại, ta còn có thể thỉnh tội cùng người.” Chu Chỉ Nhược vẫn châm chọc như trước, còn Triệu Mẫn vẫn im lặng. Nàng từng bước tiến lên phía trước, ôm lấy Chu Chỉ Nhược.