Chương 18: Lừa gạt

Diệt Tuyệt sư thái lảo đảo, suýt nữa ngã lăn xuống đất, Chu Chỉ Nhược nhanh tay đỡ bà.

"Chỉ Nhược, sao ngươi lại đến đây? Ngươi có biết nơi đây rất nguy hiểm không?" Diệt Tuyệt sư thái không còn nội lực, cơ thể suy yếu ghé vào người Chu Chỉ Nhược, "Ngươi còn mang theo ta, khó có cơ hội tẩu thoát, ta không muốn liên lụy ngươi."

"Sư phụ, Nguyên binh tạm thời bị dụ đi rồi, hiện tại rất an toàn, chúng ta nhân cơ hội này nhanh chóng rời khỏi đây." Chu Chỉ Nhược giúp Diệt Tuyệt sư thái, vừa định đẩy cửa rời đi.

"Khoan đã!" Diệt Tuyệt sư thái kéo tay Chu Chỉ Nhược nói: "Hừ!"

Chu Chỉ Nhược nằm xuống, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân hỗn lộn một lúc, bên ngoài dần yên tĩnh lại. Chu Chỉ Nhược nhìn qua khe cửa, thấy bên ngoài không còn ai.

"Sư phụ, chúng ta phải nhanh đi thôi! Nhân cơ hội hắn dụ binh lính đi, chúng ta phải đi thôi, đừng để lãng phí cơ hội a!"

"Hắn là ai? Có phải Trương Vô Kỵ?!" Diệt Tuyệt sư thái hỏi.

"Không phải, không phải Trương công tử."

"Vậy là ai?"

"Dạ, là một công tử họ Triệu."

"Công tử họ Triệu? Sao ta chưa từng nghe qua? Là người của môn phái nào?"

"Hắn… hắn là một thiếu gia của một gia đình thương nhân, thấy Quang Minh đỉnh náo nhiệt nên đến xem thử, không ngờ lại gặp ta, nên mới tương trợ."

"Người này có thể tin?" Dù sao Diệt Tuyệt sư thái cũng là người từng trải, tính cảnh giác hiển nhiên rất cao, "Nếu ai cũng thích ngươi như thế, chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao?!" Diệt Tuyệt sư thái nói xong, thử vận công, nhưng vẫn không được. "Đi thôi, đừng lãng phí công sức của người ta."

"Dạ." Chu Chỉ Nhược đỡ Diệt Tuyệt đi ra. Không nghĩ ngoài cửa đột nhiên sáng lên.

"Ngươi ở bên trong nghe đây, ngươi trốn không thoát đâu, khôn hồn thì mau chịu trói đi!" Âm thanh Nguyên binh bên ngoài hô.

Chu Chỉ Nhược rút kiếm liều mạng cùng binh lính bên ngoài, Diệt Tuyệt sư thái giữ chặt nàng nói: "Chỉ Nhược, ngươi không cần phải liều mạng như vậy. Đi đi! Chỉ cần có một người thoát, sư phụ vẫn còn có hy vọng." Diệt Tuyệt sư thái nói xong, ý bảo Chu Chỉ Nhược theo mái nhà chạy trốn, còn bản thân ra trước ngăn chặn.

Sư phụ! Chu Chỉ Nhược còn chưa kịp phát ra âm thanh gì, đã thấy Diệt Tuyệt sư thái vì không có nội công, rất nhanh rơi vào hạ phong. Chu Chỉ Nhược đành kiềm nén thống khổ, theo hướng cửa sổ nhảy ra ngoài.

Chu Chỉ Nhược chạy thẳng vào thẳng vào rừng cây trốn, cảm thấy phía sau không còn nguy hiểm mới ngừng lại một bên thân cây thở hổn hển. Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ, Chu Chỉ Nhược kinh hãi, trốn sau thân cây.

Người tiến tới không phải ngoại nhân, là Triệu Mẫn! Chu Chỉ Nhược nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn, hơi yên tâm, liền bước ra hô: "Triệu công tử!"

Triệu Mẫn vừa nhìn thấy Chu Chỉ Nhược, bước nhanh đến trước, nắm lấy tay Chu Chỉ Nhược hỏi: "Ngươi có bị thương không?" Lại nhìn xung quanh, không thấy Diệt Tuyệt sư thái, cũng hiểu hành động Chu Chỉ Nhược thất bại. Nàng thở dài nói: "Lần này thất bại cũng không sao, chúng ta vẫn cơ hội. Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi cứu sư phụ!"

Chu Chỉ Nhược nhìn hắn, trong lòng thật cảm động. "Triệu công tử, ngươi đối đãi với ta như thế, ta…"

Triệu Mẫn đặt cây quạt lên môi Chu Chỉ Nhược, "Không cần phải nói, ta hiểu." Ta biết ngươi có trách nhiệm của ngươi, ta biết ngươi tận trung tận hiếu với sư phụ, ta cũng biết trong lòng ngươi có Trương Vô Kỵ. Chúng ta đi nhanh thôi, lát nữa binh lính có thể sẽ đuổi tới. Muốn cứu được sư phụ, trước tiên, ngươi phải đảm bảo an toàn cho mình đã."

"Ân." Chu Chỉ Nhược gật gật đầu, nhắc chân muốn đi, nhưng lại cứng đờ một chỗ.

"Sao vậy?" Triệu Mẫn đi đến gần Chu Chỉ Nhược hỏi. Nhìn biểu tình sững sờ của Chu Chỉ Nhược, theo phương hướng ánh mắt nàng nhìn, Triệu Mẫn cũng ngây người.

Rừng cây hắc ám bỗng sáng lên bởi những cây đuốc, chung quanh đều có thể nhìn thấy. Binh lính tầng tầng lớp lớp bao vây các nàng. Triệu Mẫn nhìn xung quanh một chút, liền thấy được tên dẫn đầu — Trát Nha Đốc!

Trát Nha Đốc, nguyên lai là ngươi! Triệu Mẫn tức giận cắn răng. Ngươi cư nhiên theo dõi ta, còn lợi dụng ta! Hảo, xem ra ngươi cũng không phải một tên thế tử ngốc! Triệu Mẫn nắm chặt cây quạt, tiến đến nói bên tai Chu Chỉ Nhược:

"Ngươi đi trước, ta ở lại chống đỡ bọn họ, chúng ta gặp nhau ở khách điếm lớn nhất thị trấn."

"Không được, ta không thể lưu ngươi lại một mình! Muốn đi thì cùng đi!" Chu Chỉ Nhược không đồng tình.

"Yên tâm, đám người kia không làm được gì ta đâu, không lẽ ngươi vẫn chưa tin ta? Ta tự tìm ra cách thoát thân." Triệu Mẫn trấn an.

Chu Chỉ Ngược mở miệng, vừa định nói gì, đã bị âm thanh khác chen ngang, "Mẫn Mẫn, ngươi đứng đó làm gì? Mau nhanh lại đây!" Trát Nha Đốc nói.

Chu Chỉ Nhược nghe thấy, quay đầu kinh ngạc nhìn Triệu Mẫn. Triệu Mẫn đứng tại chỗ nhìn Chu Chỉ Nhược, muốn giải thích, lại không thể mở miệng được.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Sắc mặt Chu Chỉ Nhược trắng bệch, nàng vô lực mở miệng hỏi. Giờ phút này, đáp án đã rõ ràng, nhưng Chu Chỉ Nhược vẫn muốn chính miệng Triệu mẫn nói.

"Ta…" Triệu Mẫn mở miệng nói được một chữ, không tìm được từ nào khác để nói tiếp.

"Rốt cuộc ngươi là ai?! Ngươi mau nói đi! Trả lời ta đi!!" Chu Chỉ Nhược ôm đầu, tâm tư như muốn vỡ vụn.

"Nàng là nữ nhi của Nhữ Dương Vương, Thiệu Mẫn quận chúa đại Nguyên triều!" Trát Nha Đốc nghe được Chu Chỉ Nhược lớn tiếng quát hỏi, hắn thay Triệu Mẫn đáp.

Trát Nha Đốc, ngươi câm miệng cho ta, đồ nhiều chuyện! Hiện tại Triệu Mẫn chỉ hận trên người không có ám khí, nếu không, nàng sẽ ném ám khí kết liễu tên tiểu vương gia chết tiệt kia!

Chu Chỉ Nhược khó tin nhìn Triệu Mẫn. Triệu Mẫn bị nhìn như vậy, cảm thấy không tự nhiên, nàng tránh đi ánh mắt của Chu Chỉ Nhược, thấp giọng kêu: "Chỉ Nhược."

"Đừng gọi ta!" Chu Chỉ Nhược phẫn nộ hô. "Là ai nói sẽ không gạt ta? Là ai nói yêu ta, phải trợ giúp ta?! Là ai nói dù thế nào cũng sẽ theo bảo hộ ta, sẽ không phản bội ta?!" Chu Chỉ Nhược vừa hỏi vừa từng bước tiến gần Triệu Mẫn, Triệu Mẫn không còn lời nào để nói, chỉ đế có thể bước lùi về sau. Chu Chỉ Nhược càng bước tới, Triệu Mẫn càng bước lùi, nàng lùi đến mức té ngã ra đất, nàng nhìn Chu Chỉ Nhược vô lực đáp: "Đúng vậy, là ta, toàn bộ đều là ta. Nhưng Chu Chỉ Nhược a, ta thật không có lừa ngươi, tin ta!"

"Tin ngươi?!" Chu Chỉ Nhược cười, nàng cười như phát điên, "Ha ha ha ha ha ha! Thật là buồn cười!" Chu Chỉ Nhược càng nói càng cảm thấy buồn cười, nàng ngẩn đầu nhìn bầu trời đêm nói: "Ngươi muốn ta tin ngươi? Ta nói thử xem bây giờ ta nên tin ngươi thế nào? Triệu công tử, không, Thiệu Mẫn quận chúa, lừa được ta chắc ngươi vui lắm nhỉ? Sao? Ta khiến ngươi cảm thấy thoải mái à? Món đồ chơi như ta cũng có giá trị nhỉ?" Chu Chỉ Nhược cười cười, nước mắt từ khóe mắt không ngừng thi nhau rơi xuống, những giọt lệ rớt xuống thảm cỏ, nhanh chóng tan vào bùn đất.

"Chỉ Nhược, Chỉ Nhược." Triệu Mẫn gọi tên Chu Chỉ Nhược, nhìn Chu Chỉ Nhược nước mắt đầm đìa, tâm Triệu Mẫn như có ai bóp nghẹn khiến nàng như có cảm giác khó thở. "Chỉ Nhược, ngươi đừng nên như vậy, ta… ta thật sự yêu ngươi."

"Yêu ta?" Chu Chỉ Nhược ngồi xổm xuống, nhìn Triệu Mẫn nói: "Quận chúa, người còn muốn trêu cợt ta sao? Ngươi là nữ nhân, ta cũng vậy, chúng ta… ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha!" Chu Chỉ Nhược điên cuồng cười cợt. "Đúng vậy a, quận chúa đại nhân, hiện tại tiểu nhân còn phải nói cho người biết sao? Ta yêu ngươi, vị trí của ngươi trong lòng ta còn hơn Trương công tử, chưa từng có người nào bằng lòng liều mạng vì ta, ta thậm chí còn có ý định sau khi cứu sự phụ, sẽ cùng ngươi cao bay xa chạy. Cuối cùng, cư nhiên chỉ là một âm mưu! Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!" Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, vừa cười vừa rơi lệ, "Quận chúa đại nhân, ở cạnh một kẻ tiểu tốt như ta, chỉ hủy đi tiền đồ của người thôi!"

"Chỉ Nhược, ta… Cho tới tận bây giờ, ta chưa từng nghĩ như vậy. Ta thật muốn giúp ngươi, những gì ta từng nói với ngươi, không có dối lừa." Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược như vậy, tay chân luống cuống.

"Đến bây giờ ngươi còn muốn ta tin ngươi sao!"

"Ta…" Quả thật ngươi không có lý do gì để tin ta. Nhưng, ta thật yêu ngươi, tuy rằng đối với ngươi, hay đối với ta, tình cảm này là thống khổ. Triệu Mẫn muốn khóc, nhưng nàng đã đáp ứng mẫu phu không được khóc, Triệu Mẫn nàng không có nước mắt!! Trát Nha Đốc, ngươi hãy nhớ cho kỹ, món nợ này ta sẽ tính sau với ngươi!

Chu Chỉ Nhược không còn lý do để tiếp tục đối diện Triệu Mẫn, nàng đứng lên, rút kiếm, không để tâm đến Triệu Mẫn vẫn còn ngồi đó.

"Ta đệ tử phái Nga Mi, chưa bao giờ lâm trận bỏ chạy, cũng không buông tay chịu trói! Ta sẵn sang liều mạng với các ngươi!"

"Hảo!" Trát Nha Đốc hét lớn, "Ta đáp ứng ngươi. Lên!" Nói xong, binh lính đồng loạt lao lên.

Chu Chỉ Nhược giơ kiếm đánh trả. Rất nhanh, một ít Nguyên binh đã bị nàng đánh lui. Dù sao bản tính Chu Chỉ Nhược vốn thiện lương, nàng không gϊếŧ chết những Nguyên binh này, chỉ làm bị thương bọn họ. Thoáng chốc trận chiến chỉ còn lại mấy người, nhưng là các cao thủ. Nguyên binh người đông, Chu Chỉ Nhược chỉ một thân một mình, rất nhanh sau đó nàng bị thương.

Không được, không được! Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược điên cuồng liều mạng như vậy, nàng thừa cơ phía trước có một khoảng trống, nhanh chóng đem Chu Chỉ Nhược đặt dưới thân.

"Mẫn Mẫn!" Trát Nha Đốc kêu lên. "Ngươi tránh ra!"

"Trát Nha Đốc!" Triệu Mẫn không nhìn qua Trát Nha Đốc, nhanh chóng đè Chu Chỉ Nhược xuống nói: "Nơi này giao cho ta!"

Trát Nha Đốc không dám đùa với tính mạng Triệu Mẫn, đành kêu binh lính tạm thời lui ra.

"Buông ra!" Chu Chỉ Nhược giãy dụa.

"Chỉ Nhược, ta van ngươi, ngươi chạy trốn đi! Mọi chuyện còn lại giao cho ta, ta nhất định đem sư phụ ngươi toàn vẹn trở ra, ngươi tin ta!" Triệu Mẫn thấp giọng nói bên tai Chu Chỉ Nhược.

"Đừng hòng! Ta tuyệt không tin ngươi nữa! Tuyệt-đối-không!"

"Chỉ Nhược, ta van ngươi!" Triệu Mẫn gào thét nói, "Van ngươi, đừng liều mạng nữa! Van ngươi, ta van ngươi, chạy đi!"

"Ta thà chết cũng không khuất phục!" Chu Chỉ Nhược nói xong, dùng sức đẩy mạnh Triệu Mẫn, đứng dậy. "Chuyện của ta, từ nay về sau không cần ngươi bận tâm! Chu Chỉ Nhược cắt áo đoạn nghĩa, Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn từ nay về sau ân đoạt nghĩa tuyệt!" Nói xong, nàng giương kiếm hướng về Trát Nha Đốc.

Trát Nha Đốc sớm chuẩn bị, vung tay ra hiệu cho cung binh ẩn nấp trong bụi cây đồng loạt bắn tên, trong nháy mắt, tên bay bay vun vυ"t về Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược dùng kiếm ngăn chặn, chỉ nghe "phốc", tên đã găm vào da thịt. Triệu Mẫn nghe được âm thanh, quay đầu nhìn Chu Chỉ Nhược, thấy rất nhiều mũi tên đã đâm vào cơ thể Chu Chỉ Nhược. Ngay sau đó, thân thể Chu Chỉ Nhược ngã về phía sau.

"Chỉ Nhược –!" Triệu mẫn hô to, chạy đến bên người Chu Chỉ Nhược. "Chỉ Nhược, Chỉ Nhược! Chỉ Nhược, ngươi nhìn ta, mau mở mắt nhìn ta!" Triệu Mẫn ôm cơ thể Chu Chỉ Nhược bị cắm đầy tên kêu la. Lệ – cuối cùng cũng theo khóe mắt rơi xuống, Triệu Mẫn nàng, cuối cùng cũng không phải là không có nước mắt