Chương 16: Thổ lộ

Chu Chỉ Nhược nhìn thấy người nọ ung dung đi từ rừng cây bước ra, trong lòng kinh hãi, hắn sao lại ở nơi này? "Ngươi sao lại ở đây?"

"Ta đi theo ngươi, tự nhiên sẽ tới đây a." Triệu Mẫn gàn rở nở nụ cười, một tay cầm quạt vỗ vỗ vào tay còn lại của mình.

"Ngươi theo ta?"

"Đúng vậy a! Ta theo ngươi tới Quang Minh đỉnh, đến giờ ta vẫn theo ngươi!"

"Ngươi…" Chu Chỉ Nhược dựa vào một thân cây, tuy rằng nàng không có bị thương, nhưng thể lực tiêu hao rất nhiều, nàng thở hồng hộc, hai má ửng đỏ, đôi môi hé mở. Khiến cho người ta nhìn qua đã muốn khi dễ một chút.

Triệu Mẫn đi liền phía trước, ở trước mặt Chu Chỉ Nhược quỳ một chân, vươn tay phải, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Chu Chỉ Nhược nói: "Ngươi có biết bộ dáng hiện tại của ngươi như thế nào không?"

"Như thế nào?" Chu Chỉ Nhược nhìn kỹ chính mình, trừ bỏ tinh thần sa sút một chút, cũng không có gì tệ hại, nàng không biết thật sự Triệu Mẫn muốn nói nàng như thế nào.

"Giống…" Triệu Mẫn thận trọng nghĩ nghĩ, "Đợi ta làm thịt sơn dương đã!"

"Hả?" Chu Chỉ Nhược khó hiểu.

"Bộ dáng hiện tại của ngươi thật khiến cho ta muốn, rất muốn khi dễ ngươi~" Triệu Mẫn cười ranh mãnh nói. "Thật sự bộ dáng này rất đáng yêu a!"

"Ngươi…" Mặt Chu Chỉ Nhược đỏ ửng, "Vô lại!" Chu Chỉ Nhược nói xong cũng không nhìn lại Triệu Mẫn.

"Tiểu nương tử, đừng nóng giận a, là ta sai." Triệu Mẫn thấy nàng cũng không có vẻ giận, liền giơ tay nâng cằm Chu Chỉ Nhược, bắt nàng phải nhìn mình. "Nhất cử nhất động của ngươi ở Quang Minh đỉnh, ta đều thấy rõ, ngươi… có phải hay không thích tên tiểu tử Trương Vô Kỵ kia? Hửm?" Triệu Mẫn nghiêm túc hỏi, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

"Hắn… Trương công tử hắn, ta, ta với hắn…" Chu Chỉ Nhược muốn giải thích, lại cảm thấy chẳng có gì để giải thích, nên ngậm miệng lại không nói thêm lời nào.

Nhìn thấy Chu Chỉ Nhược như vậy, Triệu Mẫn cảm thấy rất tức giận, không giải thích, chính là chấp nhận đúng không?

"Ngươi cùng tên họ Trương kia rốt cuộc là có quan hệ gì?" Triệu Mẫn không cam lòng lớn tiếng hỏi lại.

"Có thể có quan hệ gì? Ta cũng chỉ mới nhận ra gần đây thôi." Chu Chỉ Nhược không lay chuyển được Triệu Mẫn, thấp giọng trả lời.

"Nhận ra? Ngươi không nghe theo giáo huấn của sư phụ? Ngươi không phải luôn tôn kính sư phụ sao?"

"Ngươi đừng có cưỡng từ đoạt lý được không? Ta nói, ta nhận thức được thời gian ta ở cùng Trương công tử quá ngắn, làm sao phát sinh sự tình gì khác? Cho dù là ta thật động tâm thì cũng đã sao, dù sao hắn cũng là nam nhân đầu tiên ta gặp."

"Đương nhiên không được!" Triễu Mẫn lớn tiếng nói.

"Vì sao?"

"Ngươi là người của Triệu công tử ta!"

"Ngươi?" Chu Chỉ Nhược cười nhạo nói: "Ngay cả ngươi là ai, ta cũng không biết, thậm chí tên họ ngươi, là ngươi phương nào, gia thế ra sao, ta cũng không biết, trừ bỏ họ Triệu của ngươi, thử hỏi ta còn biết được điều gì? Triệu công tử, ngươi có phải nên thành thật với ta?"

"Thành thật với ngươi? Ngươi muốn biết cái gì? Ta họ Triệu, tên Mẫn, năm nay mới mười tám. Là người kinh thành, gia đình là thương nhân, trong nhà, ta bất quá là một thiếu gia ăn bám thôi. Lần này tới đây, bất quá vì náo nhiệt. Như thế nào? Còn gì muốn hỏi không?"

"Ta đâu có hỏi, là tự ngươi nói thôi." Chu Chỉ Nhược quay đầu không nhìn Triệu Mẫn.

"Uy! Ta nói Chu Chỉ Nhược ngươi thật đáng ghét a!" Triệu Mẫn buồn bực, ta sao lại thích người cá biệt như ngươi.

Chu Chỉ Nhược nghiêng đầu sang chỗ khác, thì thào lẩm bẩm: "Ai cần ngươi lo a, không thích thì tránh ra."

"Hảo hảo hảo, xem như ta chưa nói gì. Bất quá nữ nhân như ngươi thật là càn quấy." Triệu Mẫn giơ hai tay hàm ý đầu hàng.

Chu Chỉ Nhược không để ý đến Triệu Mẫn, từ từ đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên người, nói: "Ta phải đi, ngươi đừng theo ta. Lần này rất nguy hiểm."

"Ử hử? Nguy hiểm? Ta càng muốn theo ngươi, Chỉ Nhược, ta phải bảo hộ ngươi. Tin ta đi!" Triệu Mẫn liền nói.

Ta phải bảo hộ ngươi! Lời này khiến Chu Chỉ Nhược xao xuyến, là cảm động, hay là động tâm? Chu Chỉ Nhược cũng không rõ. Trước kia Tống Thanh Thư đã từng nói với nàng những lời này, lòng nàng đểu không có cảm giác gì.

"Triệu công tử, tội tình gì ngươi phải như vậy?"

"Tại sao phải khổ như vậy?" Triệu Mẫn híp mắt nói: "Ta yêu ngươi, nguyện ý cho ngươi giao phó, ở bên cạnh bồi ngươi, bảo hộ ngươi. Ta bảo hộ người ta yêu, chẳng lẽ không được sao?"

"Không được!" Chu Chỉ Nhược một mực từ chối, nàng hé miệng nói: "Triệu công tử, ta không ngại cho ngươi biết. Ta là đệ tử phái Nga Mi, sư phụ luôn tin tưởng ta. Sư phụ muốn ta trở thành chưởng môn phái Nga Mi, chung quy chúng ta tuyệt đối không thể có tư tình nam nữ. Ngươi đã biết không ta thể hồi đáp, chi bằng hãy buông bỏ. Ta, không muốn phụ ngươi." Chu Chỉ Nhược nói xong liền xoay người.

"Chỉ Nhược!" Triệu Mẫn vội vàng kéo tay áo Chu Chỉ Nhược, từ phía sau ôm lấy nàng. "Tương lai như thế nào, chúng ta đều không thể đoán trước được, bây giờ được sống bên nhau có phải tốt hơn không? Tương lai có thể có một ngày sư phụ không giao chức trưởng môn cho ngươi, ngươi sẽ được tự do theo ta, khi đó, ngươi sẽ là nương tử của ta."

"Sẽ không có chuyện đó, sư phụ đối với ta ơn trọng như núi, ta không thể buông hết tất cả theo ngươi." Chu Chỉ Nhược đặt tay mình lên tay Triệu Mẫn, "Triệu công tử, ngươi buông ra được không?"

"Không được! Cho dù là như vậy, ta cũng muốn theo ngươi. Ta đã nói rồi, ta phải bảo hộ ngươi!"

"Triệu công tử, ngươi đừng như vậy có được không? Ta thủy chung vẫn là người trong giang hồ, ngươi chỉ là một bá tánh kinh thành bình thường, ngươi nên biết bọn ta và triều đình bất hòa, người Mông Cổ chèn ép bọn ta, bọn ta lại không phục người Mông Cổ, ngươi tùy tiện theo ta, không sợ người của triều đình làm khó dễ ngươi sao?"

Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược cương quyết từ chối, nàng buông lỏng Chu Chỉ Nhược, phe phẩy cây quạt chậm rãi nói: "Không ngại, không ngại, triều đình còn không làm khó được ta, gia ta rất có thế lực, triều đình như thế nào lại dám đυ.ng đến. Ngươi không cần phải lo lắng cho ta."

"Ai, ai lo lắng cho ngươi! Ngươi đã nói vậy, ta cũng không muốn ngăn ngươi, nhưng mà, đừng theo làm vướng chân ta. Ta không rãnh bảo hộ ngươi, nếu ngươi bị thương, ta sẽ không quan tâm đến đâu." Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn kiên định như vậy, nàng cũng không muốn cự tuyệt nữa, thêm một người thêm một cánh tay, cho dù cứu không được tất cả, chỉ cần cứu được sư phụ cũng tốt rồi.

"Ngươi yên tâm, ta tuy là thiếu gia, nhưng cũng tập qua trăm loại võ học, ngươi đã từng giao đấu với ta, thực lực của ta thế nào ngươi còn không rõ sao?"

Chu Chỉ Nhược im lặng, quả thực thực lực người này ra sao, Chu Chỉ Nhược tất nhiên biết, lời nói kia chẳng qua là vì Chu Chỉ Nhược không muốn liên lụy đến hắn nên mới nói. Nếu người ta đã mở miệng nói như vậy, Chủ Chỉ Nhược cũng không tiếp tục cự tuyệt.

"Đúng vậy, thực lực của ngươi ta biết rõ. Chu Chỉ Nhược xin đa tạ Triệu công tử tương trợ, nếu ngày sau cứu sư phụ cùng các vị tỷ muội thành công, Chu Chỉ Nhược ta xem như nợ ngươi, ngày sau sẽ…"

Lời còn chưa dứt, Triệu Mẫn đã lấy tay chặn miệng Chu Chỉ Nhược, "Ai, ta không cần ngươi phải báo đáp ta cái gì, thơ văn hay vật chất, ta đều không cần. Ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc."

"Cái gì?"

"Chuyện này cho dù ta có nói, chưa chắc ngươi đã đáp ứng, chi bằng không nói. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, tương lai có cơ hội, ta chắc chắn sẽ đòi ân tình này."

"Hảo! Ta đáp ứng ngươi." Chu Chỉ Nhượn ngẫm nghĩ, cảm thấy có gì không ổn, nhưng cũng chấp nhận.

"Nói miệng không bằng chứng! Ta muốn trao đổi tín vật."

"Ta… Ta không có gì để đưa ngươi a." Chu Chỉ Nhược nhìn bộ dạng hiện tại của mình, quả thật tìm không ra cái gì gọi là tín vật.

"Đúng là không có." Triễu Mẫn liếc một lượt từ đầu đến chân Chu Chỉ Nhược. "Chi bằng… ngươi thề với trời đi."

Chu Chỉ Nhược ngẫm nghĩ nói: "Cũng được." Nói xong quỳ xuống, giơ tay phải lên nói: "Ta, Chu Chỉ Nhược, xin thể với trời, hôm nay nợ Chu Chỉ Nhược một việc, tương lai dù phải nhảy qua biển lửa cũng không tiếc, nếu bất tuân lời hứa, ta liền…" Chu Chỉ Nhược chưa nói xong, đã bị Triệu Mẫn cướp lời.

"Chu Chỉ Nhược liền làm nương tử của Triệu Mẫn!" Triệu Mẫn nói xong, quay sang Chu Chỉ Nhược nở nụ cười.

"Ngươi…"

"Sao? Không dám thề à?" Triệu Mẫn hỏi.

"Ra là ngươi đang muốn đùa giỡn, không cần phải bày nhiều trò." Chu Chỉ Nhược thở dài.

"Đùa?" Triệu Mẫn có chút tức giận. " Chu Chỉ Nhược, ngươi nhìn vào mắt ta!" Triệu Mẫn kêu lên.

Chu Chỉ Nhược ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt Triệu Mẫn, ánh mắt trong suốt tựa như một đầm nước trong veo, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi mắt Triệu Mẫn.

"Chu Chỉ Nhược, ta yêu ngươi. Là thật tâm! Người ta khi nói dối, ánh mắt nhất định sẽ né tránh, ngươi nhìn xem mắt ta có giống đang né tránh không?"

"Đúng là… không có!"

"Như vậy ngươi đã tin ta thật tâm chưa?"

"Nhưng mà…"

"Ai nha, không cần nhiều lời, hiện tại ta không cần ngươi đáp lại, chỉ là muốn cho ngươi biết thật tâm của ta, không có ý gì khác." Triệu Mẫn nói xong thấy Chu Chỉ Nhược vẫn trầm ngâm, "Chu Chỉ Nhược, ngươi không muốn cứu sư phụ cùng các sư tỷ muội sao? Còn chần chừ gì nữa? Đi thôi! Ta đã phái thuộc hạ dò la, rất nhanh sẽ có tin tức. Yên tâm, ta không để ngươi chịu tổn thương!"

Chu Chỉ Nhược nghe vậy, tâm tình tựa hồ có một dảy vải bông mềm mại chắn trước ngực, dù có bị một quyền đánh tới cũng không thấy đau đớn. Người như vậy, Chu Chỉ Nhược lần đầu tiên thấy. Một khắc kia, nàng hoàn toàn quên mất Trương Vô Kỵ, quên mất Tống Thanh Thư, chỉ cần người trước mắt, chỉ duy người này mới khiến nàng động tâm.

"Triệu công tử, đa tạ ngươi." Chu Chỉ Nhược nói. Chưa từng có người đối đãi với nàng như vậy. Chủ Chỉ Nhược nhận ra, nàng đối với hắn thật đã động tâm.

"Hảo, đừng đã tạ ta nữa, chỉ cần ngươi hiểu chân tâm của ta là được rồi. Chúng ta đi thôi, đã trễ rồi, không còn thời gian nữa đâu." Triệu Mẫn huýt sáo ra ám hiệu, bạch mã từ trong rừng cây chạy ra. Triệu Mẫn phi thân lên ngựa, hướng Chu CHỉ Nhược vươn tay. "Hãy tin ta!"

"Ân." Chu Chỉ Nhược gật gật đầu, vươn tay nắm lấy tay Triệu Mẫn, xoay người dùng lực phóng lên ngựa, ngồi trong lòng Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn ôm Chu Chỉ Nhược, quát một tiếng "gia!", hướng ngựa phi về phía trước.