Chu Chỉ Nhược buồn bực, nàng muốn chạy, đáng tiếc đã bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, cho dù có thể cử động, nàng cũng không đánh lại vị Triệu công tử này. Cân nhắc lợi hại, đành phải theo, nhắm hai mắt lại. Ai ngờ vừa mới nhắm mắt không đầy ba giây, nàng liền cảm giác được một mảnh mềm mại, cũng không rõ là cái gì mềm mại, chạm vào hàm răng, chen vào trong miệng nàng. Chu Chỉ Nhược kinh ngạc mở hai mắt ra.
Trước mắt, là Triệu công tử kia phóng đại n lần trước mặt, thậm chí, ngay cả khi lông mi hắn run động cũng có thể xem là nhất thanh nhị sở. Chu Chỉ Nhược trừng lớn ai mắt, cuối cùng cũng kịp phản ứng — nàng bị cường hôn! Nàng muốn tránh, chính là không thể động đậy được, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn này.
"Đừng!" Chu Chỉ Nhược kêu lên một tiếng ai oán, lông mi run rẩy, vốn muốn nhắm hai mắt lại, nhưng giờ phút này nàng cảm nhận được mí mắt nàng như bị giữ chặt lại, càng muốn nhắm càng mở to hơn. Nàng nhìn người trước mặt, người kia nhắm hai mắt, lông mi lay động, thân thể cảm giác được người nọ đang tha thiết ôm lấy mình. Dần dần, Chủ Chỉ Nhược bắt đầu đáp lại, đầu lưỡi của nàng phối hợp cùng đầu lưỡi Triệu Mẫn, cùng ngao du trong khoang miệng chính mình.
"Đừng." Lại một tiếng, âm thanh khác với trước đó.
Mãi cho đến khi cả hai người đều thở không nổi, Triệu Mẫn mới buông Chu Chỉ Nhược, nàng đang muốn thu hồi lưỡi, không ngờ Chu Chỉ Nhược cư nhiên hung hăng cắn nàng, đầu lưỡi mềm mại lập tức tuôn máu.
"Sao lại làm vậy!" Triệu Mẫn bụm miệng, không thể hiểu được.
"Ai cho ngươi cường hôn ta! Lưu manh! Vô lại!" Chu Chỉ Nhược không mang một chút tức giận đáp, trên miệng còn vương vết máu của Triệu Mẫn, trong bóng đêm, vết máu đỏ tươi dị thường đẹp đẽ. "Ngươi giải huyệt đạo cho ta!"
"Hảo." Triệu Mẫn lên tiếng, đưa tay giải khai huyệt vị cho Chu Chỉ Nhược.
"Ba!" Triệu Mẫn còn không kip phản ứng, trên mặt đã trúng một cái tát của Chu Chỉ Nhược. Nhất thời hiện ra năm dấu tay.
"Ngươi…" Triệu Mẫn ngây người, nàng che vết thương trên mặt nhìn Chu Chỉ Nhược. Nàng không nghĩ tới việc giải huyệt vị cho Chu Chỉ Nhược sẽ bị như vậy, vừa rồi khi môi chạm môi, nàng rõ ràng cảm nhận được Chu Chỉ Nhược đã đáp lại.
Ta…" Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, lần này nàng ra tay khá nặng, "Ngươi, ngươi không sao chứ." Chu Chỉ Nhược hỏi xong liền cúi đầu, trộm liếc mắt nhìn Triệu Mẫn.
Hảo, Chu Chỉ Nhược, nếu đã như vậy, ngươi đừng trách ta! Triệu Mẫn không phân biệt nặng nhẹ, lại vồ lấy môi Chu Chỉ Nhược. Lần này nàng hôn so với trước đó còn muốn bá đạo hơn.
"Đừng, uhm!" Chu Chỉ Nhược không nghĩ tới Triệu Mẫn lại làm như vậy, là ngoài ý muốn nhưng cảm giác lại có điểm như đã dự kiến bên trong. Chu Chỉ Nhược đặt tay lên vai Triệu Mẫn, như là khước từ, hoặc như là chống lại du͙© vọиɠ đáng xấu hổ.
Triệu Mẫn ôm chặt lấy Chu Chỉ Nhược, sức nặng cơ thể cơ hồ đặt toàn bộ lên người Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược một bên hưởng thụ nụ hôn bá đạo của Triệu Mẫn, một bên lại chịu sức nặng toàn thân của Triệu Mẫn, cuốc bộ không phải bị lui về phía sau. Nhưng mà Chu Chỉ Nhược càng lui, Triệu Mẫn càng tiến, Chu Chỉ Nhược không đứng vững, té ngã trên đất, Triệu Mẫn ôm Chu Chỉ Nhược, một khắc cũng không buông ra, theo Chu Chỉ Nhược ngã xuống.
"Đừng!" Chu Chỉ Nhược hại hừ một tiếng. Lần này phía sau lưng nàng bị ngã sau, đầu cũng bị va.
"Sao? Ngã có đau không?" Triệu Mẫn buông lỏng Chu Chỉ Nhược, khoảng cách giữa hai khuôn mặt cũng được nới ra, nàng nhìn Chu Chỉ Nhược hỏi. Trong bóng đêm, nàng phát hiện sắc mặt Chu Chỉ Nhược có chút ửng đỏ.
"Không sao." Chu Chỉ Nhược xoa xoa nơi đầu đang bị đau thản nhiên trả lời.
"Đồ ngốc, chỉ biết chịu đựng, đau thì cứ nói! Đưa đây ta xem xem!" Triệu Mẫn buông lỏng Chu Chỉ Nhược, ngồi trên người Chu Chỉ Nhược, cúi đầu nhìn.
Tư thế này làm cho Chu Chỉ Nhược cảm thấy có chút mập mờ không rõ, nàng không dám nhìn Triệu Mẫn, hai má ửng hồng.
"Ngươi, ngươi mau lui ra khỏi người ta." Chu Chỉ Nhược nhỏ giọng nói.
"Hửm? Để ta xem đầu ngươi một chút a, coi chừng bị choáng."
Triệu Mẫn quên mất bản thân đang phẫn nam trang, tư thế này sẽ khiến cho Chu Chỉ Nhược muôn vàn xấu hổ.
"Ngươi… Ngươi là nam nhân lại động tay động chân với nữ nhân, ngươi, ngươi…"
"A? A!" Lúc này Triệu Mẫn mới phát giác mình đang mang thân phận nam tử, tư thế này sẽ làm cho Chu Chỉ Nhược cảm thấy xấu hổ. Triệu Mẫn nhận ra, liền xoay người vội vàng tách khỏi người Chu Chỉ Nhược. "A… Cái ôm kia… Thật có lỗi a, ngươi, ngươi đừng để ý."
Chu Chỉ Nhược ngồi dậy, vừa muốn nổi giận, nhìn thấy Triệu Mẫn lại không đành. Hai người cứ ngồi như vậy, không nói gì.
Triệu Mẫn nhìn thoáng qua Chu Chỉ Nhược, tựa hồ không có bực bội, vì thế nàng vươn tay đan vào ngón tay Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược trừng mắt nhìn Triệu Mẫn, "Triệu công tử, đem đã khuya, ngươi rốt cuộc là vì cái gì mà đến đây?"
"Ta nhớ ngươi a."
"Ngươi!" Chu Chỉ Nhược tựa hồ khó thở trong nhất thời không nói nên lời. "Nhìn cách ăn mặc của ngươi có thể đoán biết là công tử nhà giàu, lại tập trăm võ học, gia thế nhất định không tồi, như thế nào lại là loại người này!"
"Ai, Chu Chỉ Nhược ngươi nói bộ dáng của ta như thế nào? Ta là người như vậy, người khác muốn nghĩ gì cũng được!"
"Từ nhỏ ngươi đã như vậy sao? Không cần để ý đến cảm nhận của người khác, ngang tàng, bá đạo."
"Ta… Vì ta thích ngươi nên mới như vậy, ngươi, ngươi thật vô tình!"
"Không ai vô duyên vô cớ thích bị đối đãi như vậy."
"Kìa, lúc nãy ta hôn ngươi, ngươi đâu có cự tuyệt ta."
"Ta…" Chu Chỉ Nhược nghĩ muốn giải thích, nhưng lại không tìm được lý do gì, nhất thời không còn lời nào để nói, nàng muốn đứng dậy đi đào tẩu, lại bị Triệu Mẫn giữ chặt. "Buông, ta phải về, sư phụ đang chờ ta."
"Chỉ Nhược…" Triệu Mẫn khẽ gọi.
Âm thanh này khiến thân thể Chu Chỉ Nhược cứng đờ. Triệu Mẫn vội vàng đứng dậy ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai: "Chỉ Nhược, Chỉ Nhược."
Không phải lần đầu tiên có người kêu tên Chu Chỉ Nhược, Triệu công tử trước mặt cũng không phải nam nhân đầu tiên, thế nhưng trong lòng Chu Chỉ Nhược lại có cảm giác không ngừng rung động. Thời điểm Trương Vô Kỵ gọi nàng, Tống Thanh Thư gọi nàng, nàng hoàn toàn không có cảm giác gì khác lạ. Thế mà Triệu Mẫn vừa gọi, nàng lại cảm thấy trong lòng thật dễ chịu, cảm thấy ngọt ngào đến mức muốn được hắn gọi thêm vài tiếng.
Chu Chỉ Nhược xoay người lại nhìn Triệu Mẫn, giơ tay vuốt ve gương mặt của hắn. Đó là lần đầu tiên nàng thân mật với một nam nhân, ngay cả Trương Vô Kỵ nàng cũng chưa từng thân mật đến như vậy. Chu Chỉ Nhược khắc chế không được cảm xúc của chính mình, nghiêng người hôn lên môi Triệu Mẫn.
Chu Chỉ Nhược chủ động khiến cho Triệu Mẫn sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần, tay nắm lấy thắt lưng của Chu Chỉ Nhược, nàng nhiệt tình đáp lại.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Chu Chỉ Nhược giữ lại khoảng cách, "Ta phải về, ngươi nên cẩn thận, đừng để bị phát hiện, chuyện đêm nay xem như chưa từng xảy ra. Ta không thể…" Nàng chưa kịp nói dứt câu đã bị Triệu Mẫn cắt ngang.
"Không được! Chu Chỉ Nhược, ta nói cho ngươi biết, ta không thể xem như không có gì được!"
"Ngươi…" Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn thở dài nói: "Tùy ngươi, ta đi đây." Nói xong Chu Chỉ Nhược bước đi, chỉ còn bóng Triệu Mẫn lưu lại.
Chu Chỉ Nhược mới đi được vài bước đã nghe có người kêu tên nàng, nàng vội vàng đi đến.
"Tống Thanh Thư."
"Chỉ Nhược, ngươi đi đâu vậy? Ta tìm nãy giờ cũng không thấy ngươi, ta rất lo cho ngươi."
"Nơi này là doanh trại, Minh Giáo dù có bản lãnh cỡ nào cũng không dám làm xằng bậy, ta chỉ đi tản bộ, không cần lo cho ta, ta không phải nữ nhân yếu đuối." Chu Chỉ Nhược trước nay luôn giữ khoảng cách rõ ràng với Tống Thanh Thư, trong lòng nàng, Tống Thanh Thư tựa như một nam nhân bình thường bước ngang qua đời nàng. Chỉ là nàng không nói ra, tính cách con người nàng quyết định mọi hành động, cũng giống như khi nàng ngã, rõ ràng là rất đau, nhưng nàng vẫn nhịn, cứ tỏ ra là không có gì. Thế nhưng Triệu Mẫn lại nhìn ra điều đó, nên nàng biết, con người này có thể nhìn thấu bản thân nàng một cách dễ dàng.
"Nhưng…"
"Được rồi, đừng nói nữa, ta mệt lắm. Ngươi đi nghỉ đi." Chu Chỉ Nhược nói xong liền bước đi, nàng còn vờ như tình cờ quay đầu lướt qua hướng Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn nhìn bóng dáng Chu Chỉ Nhược đi mất, cũng thở dài ly khai. Những lời Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược nói với nhau, nàng cũng nghe được, tuy rằng không thích Chu Chỉ Nhược trả lời người kia, nhưng qua thái độ của Chu Chỉ Nhược nàng cảm thấy rất hân hoan. Triệu Mẫn cúi đầu rời đi, không nghĩ vừa đi được vài bước lại gặp Khổ Đà.
"Khổ sư phụ, ngươi đã thấy tất cả?"
"A, ô ô ô." Khổ Đà giơ tay múa chân.
"Quên đi, dù sao ngươi cũng không nói được." Triệu Mẫn bình tĩnh lại, "Về thôi." Khổ Đà theo sát Triệu Mẫn, dùng tay nói cho nàng biết bọn họ tạm thời hạ trại, ngoài lục đại môn phái còn có rất nhiều tiểu bang phái, có thể che giấu tung tích.
Triệu Mẫn gật gật đầu, điều này cũng như những gì nàng nghĩ, nơi này không thuận lợi để quan sát, nhưng có thể mượn cơ hội kích động ân oán giữa lục đại môn phái cùng tà giáo.
Thành Côn vội vã rời trại, đi chưa được vừa bước đã nghe có người gọi "Thành sư phụ." Thành Côn chạy đến, phát hiện đó là Triệu Mẫn cùng vài tùy tùng, bất giác kinh ngạc. "Quận chúa, sao người…"
"Không sao. Các môn phái lớn nhỏ đều có, không ai chú ý đến Chính Khí bang."
"Chính Khí bang?"
"Có gì quan trọng đâu." Triệu mẫn cười, "Như vầy không phải rất tốt sao?"
"Kế hoạch tiến công Minh Giáo toàn bộ đã được an bài thỏa, ngày mai phái Thiếu Lâm vừa đến là có thể triển khai công kích hành động, thỉnh quận chúa yên tâm."
"Hảo. Kế hoạch bày ra đã lâu, mai là có thể xem một trận quyết chiến."
"Dạ. Tiểu tăng xin cáo lui." Thành Côn hồi báo xong liền muốn tẩu.
"Thành sư phụ." Triệu Mẫn gọi hắn lại.
"Quận chúa còn gì sai bảo?"
Triệu Mẫn phe phẩy cây quạt đi một vòng quanh Thành Côn rồi đứng lại hỏi: "Ngươi… không có điều gì giấu ta đấy chứ?"
"Không có a. Tiểu tăng không dám có bất cứ chuyện gì giấu diếm quận chúa."
Triệu Mẫn nhìn Thành Côn làm ra vẻ tươi cười, "Thành sư phụ cũng hiểu đạo lý nhất tự vi sư bán tự vi sư, do đó Thành sư phụ đối với ta cũng như phụ mẫu, đừng nên nghĩ đến chuyện mưu cầu lợi riêng."
Thành Côn vừa cười vừa gật đầu đáp: "Dạ, quận chúa nói rất đúng."
"Ngươi có thể lui xuống." Triệu Mẫn thả người.
"Tiểu tăng xin cáo lui."
Nhìn bóng dáng Thành Côn rời đi, Triệu Mẫn gọi tên một thuộc hạ.
"Uất Trì Phong."
Người nọ liền bước lên đáp: "Quận chúa."
"Ta không tín nhiệm hắn. Mặc kệ hắn có hành động gì, ngươi theo hắn rồi báo lại cho ta."
"Dạ.