Chương 3
Thế nào gọi là giang hồ?
Đó là một thuật ngữ cổ xưa để diễn tả một vấn đề rất bình thường, Đáp án khá đúng là: có người thì có giang hồ.
Những lời này nghe qua có vẻ mang đầy hàm ý triết học, nhưng Lâm Nhất Tần xem qua thì căn bản nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nàng sẽ vô cùng khinh bỉ mà nói:
“Dựa theo đáp án này, vào năm 2028, toàn bộ Hệ Mặt trời đều là giang hồ.”
Nàng đúng là không hiểu lắm, giang hồ cùng lắm chỉ là hình thái của ý thức mà không phải do vật chất tạo thành. Cuộc sống sinh hoạt ở năm 2028 khiến nàng chỉ cảm thấy hứng thú với những vật thể khách quan tồn tại hơn. Ví như tại giang hồ này, nàng chỉ quan tâm việc làm thế nào để bảo toàn tính mạng, làm thế nào ăn mặc đủ dùng. Đặc biệt ở những lúc đói bụng, việc suy xét càng trở nên thực dụng hơn nhiều.
Lúc này trời đã chạng vạng về chiều, Lâm Nhất Tần đã một ngày không ăn gì, cộng thêm lo lắng chấn kinh cả buổi, hiện tại sớm đói đến mức ngực dán vào lưng. Thế nhưng Vi Nhất Tiếu vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, hại nàng không ngừng kiểm tra nhịp tim cùng hô hấp của hắn, cũng không dám đi xa tìm chút thức ăn bỏ bụng.
Tuy rằng còn nửa thanh chocolate, nhưng nàng vẫn không nỡ ăn, luôn để dành đến tình huống khẩn cấp. Một ngày không ăn gì đói nhưng không chết được, nhưng một ngày không uống nước sẽ vô cùng khó chịu, nàng mỗi ngày sẽ dùng chai lọc nước suối uống, mà buổi sáng nay khi chạy trốn liền quên đi múc nước, lúc này thật khát không chịu nổi.
Nhìn trời dần dần tối đen, nàng thầm nghĩ có lẽ xe ngụy trang trong đêm tối sẽ không bị phát hiện, liền đánh xe đi tìm nguồn nước. May thay trước lúc trời hoàn toàn tối đen tìm được một con sông nhỏ. Vội vàng đem bình nước xúc thật sạch sẽ, cũng không kịp đun nước liền uống hơn nửa bình.
“Ai da, ta sống lại rồi…Uống nhiều nước có lẽ sẽ không đói bụng”
Lâm Nhất Tần nhìn Vi Nhất Tiếu đang hôn mê, bờ môi hắn đều khô nứt. Đương nhiên, mất máu nhiều như vậy, lại không biết đã chạy qua quãng đường dài bao nhiêu, không chết vì mất máu quá nhiều cũng chết vì mất nước.
Nhưng nàng lại không dám mạnh mẽ cho hắn uống, sợ rằng người đang hôn mê không thể kiểm soát được thực quản, chỉ cần một thìa nước vào phổi cũng khiến người đó bị sặc chết. Chỉ có thể dùng khăn mặt thấm nước xoa lên đôi môi khô khốc của hắn.
Vi Nhất Tiếu hai canh giờ trước liền tỉnh, nhưng hắn cũng không có mở mắt hay nhúc nhích gì. Có thể cảm nhận được vết thương ở chân được băng bó lại, một bên thân mình bứt rứt, là dư độc còn chưa hết.
Chân khí trong cơ thể tán loạn, thân mình cũng vì mất máu quá nhiều mà trở nên lạnh lẽo. Con quái vật sắt này cũng không chuyển động, nữ nhân quái dị kia cũng chỉ là ngồi bên cạnh, chốc chốc lại lầm bầm lầu bầu, chốc chốc lại đưa tay sờ ngực cùng hơn thở hắn.
Nghĩ đến bản thân tình cờ gặp được nữ nhân quái dị này, may mắn bảo toàn tính mạng, hiện thời bị trọng thương không thể cử động, lại không biết nàng là người phương nào, Vi Nhất Tiếu lẳng lặng nằm điều chỉnh khí tức.
Hắn cảm giác chân khí như đình trệ, không cách nào khơi thông, chỉ có thế từ từ điều chỉnh. Lần này bị thương nghiêm trọng, sợ rằng trong hai tháng võ công chưa thể hồi phục.
Trước khi xuống núi, sư phụ đã dặn phải luôn cẩn thận, hắn chỉ xem như gió thoảng qua tai, nếm mùi đau khổ rồi mới biết không được xem thường người trong thiên hạ, bọn người Thát (người Mông Cổ) thế mà lại thu nhận nhiều cao thủ đến vậy.
Lâm Nhất Tần không biết lúc bụng mình kháng nghị kêu to cùng khi nhỏ giọng hát ngân nga vài câu hay lúc lau sờ Vi Nhất Tiếu, từng động tĩnh nhỏ của nàng, Vi Nhất Tiếu đều mười phần rõ ràng.
Đợi đến lúc nàng thật sự ngồi không nổi nữa, đi tìm nguồn nước, điên cuồng lấy nước uống, Vi Nhất Tiếu đã hoàn toàn khai thông khí tức tắc nghẽn ở l*иg ngực. Đúng lúc chần chừ không biết nên làm thế nào thì một vật ướŧ áŧ mềm mại nhẹ nhàng đặt lên môi của mình, Vi Nhất Tiếu nhíu nhíu mày, mở mắt ra nhìn.
Đây là thời khắc kích động lòng người, mặc kệ có phải tiểu thuyết gì gì đó không, lúc này nam chính hoặc nam phụ hẳn đối với nữ chủ đã vất vả chiếu cố hắn lòng sinh hảo cảm. Khi hắn mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt miệng cười kinh hỉ như hoa, nhất thời tình cảm ôn nhu cùng cảm kích lan tràn, từ đó lòng khắc sau, tình thêm đậm, Hồng Tứ quân gặp gỡ Hồng Nhị quân, trời đất giao hòa…
(Theo những gì editor tìm hiểu thì Hồng Tứ quân cùng Hồng Nhị quân là hai tổ chức chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc trước thời kì Đại Cách mạng văn hóa. Về sau, Hồng Tứ và Hồng Nhị Phương Diện Quân “hội sư”, thống nhất trở thành Cục Tây Bắc Trung ương đảng Cộng sản Trung Quốc, từ đó trở thành một trong những cơ quan chỉ huy cấp cao của Trung Hoa.)
Chỉ tiếc Vi Nhất Tiếu không phải Trương Sinh, Lâm Nhất Tần cũng chẳng phải Thôi Oanh Oanh. Cái gọi là miệng cười như hoa xét cho cùng cũng chỉ là một khuôn mặt phổ thông người qua đường đều có.
(Thông tin thêm về Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh: Tây Sương Kí: https://vi.wikipedia.org/wiki/Tây_ ... ng_ký)
Vi Nhất Tiếu một câu cũng chưa nói, liền chộp lấy nửa bình nước trong tay Lâm Nhất Tần, uống hết sạch, rồi đem cái chai không ném trả lại nàng, sau đó lại nằm nhắm mắt.
Lâm Nhất Tần ngay cả một câu kinh điển: “Ngươi tỉnh rồi!” cũng chưa kịp nói, lại phải đối mặt với gương mặt trắng bệch như người chết, trong lòng buồn bực liền muốn chửi: “Móa”
Nhưng trách thì trách, xem ra tính mạng người này không còn nguy hiểm nữa. Nàng nhẹ thở ra, bắt đầu lo lắng cho cuộc sống ngày mai.
Ở triều Nguyên, tiền thông hành là vàng bạc. Lâm Nhất Tần đương nhiên không có. Nàng cũng không muốn bán thứ gì mang từ tương lai đến. Không nói đến không có người biết giá trị của chúng, biết rồi lại khiến kẻ xấu mơ ước, mạo hiểm cùng lợi ích luôn tồn tại, nàng thật sự không thể gánh vác nguy hiểm đâu. Lại nói, muốn buôn bán cũng cần tiền vốn đó.
Vi Nhất Tiếu không có tiền. Nàng cẩn thận lục soát người hắn rồi, trừ một thanh chủy thủy đen tuyền ra thì không tìm được thứ có giá trị.
Thời đại này cùng thế kỉ 21 không giống nhau, người giàu hay nghèo chỉ cần nhìn y phục là biết ngay. Quan có quan phục, binh có binh phục, kẻ có tiền mặc trương bào tơ lụa, áo choàng dài quá gót, màu sắc tương sáng hoa lệ, bên trong còn hai lớp áo: trung y cùng nội bào. Dân chúng bình dân chỉ có thể mặc vải thô, vì tiết kiệm vải dệt mà ngoại bào tương đối ngắn, màu sắc chủ yếu là nâu sồng hoặc đen than, bởi vì đỡ tiền nhuộm. Chỉ cần thời tiết không lạnh, đều chỉ cần mặc hai lớp áo.
Bạn học Vi Nhất Tiếu một thân vải thô xanh rách nát, trung y là lớp vải cũ màu xáu trắng đã bạc màu, bị hắn xé tay áo làm băng vải, giày đã sớm mòn, thấy thế nào cũng không giống kẻ có tiền.
Một kẻ nghèo hai bàn tay trắng cứu một “con dơi” nghèo trắng hai bàn tay, về vấn đề cơm ăn, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại đi tìm huynh đệ Minh Giáo giúp đỡ một chút. Nhưng xem hắn bị buộc tới đường cùng cũng không tìm người hỗ trợ, không biết là Bức Vương nhân duyên quá kém hay lòng tự trọng quá cao.
Này người trong võ lâm làm sao để kiếm tiền đây?
Danh môn chính phái đại hiệp rất có khả năng nhiều của cải, thừa tiền liền bái sư học nghệ. Dù sao đi lại trên giang hồ không phải chỉ dựa vào võ công, cũng cần có nhu cầu ăn uống, may mặc, ở trọ nữa đó. Những thứ này có thứ nào không cần tốn bạc sao?
Thế thì Minh Giáo cùng các môn phái khác đâu? Tuy rằng họ làm việc kín đáo cổ quái, nhưng không thể ai ai cũng đều làm cướp, cướp của người giàu chia cho người nghèo chứ? Dù sao loại hình tạo phản này cũng cần bạc chiêu binh mãi mã, dù vũ khí là tự mang đi thì cũng phải cho người ta cái ăn chứ.
Lâm Nhất Tần càng nghĩ, càng không tìm thấy phương pháp mưu sinh, nàng lại vô cùng tự ti: ở hiện đại tốt nghiệp đại học xong không tìm được việc làm, nay quay về cổ đại vẫn chịu cảnh thất nghiệp, bản thân mình chẳng lẽ vô dụng vậy sao?
Vừa trằn trọc vừa rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất Tần bị đói tỉnh, xoay người nhìn qua thấy chỗ ngồi bên tay lái trống không, đảo mắt nhìn quanh liền thấy Vi Nhất Tiếu đang ngồi xếp bằng cạnh bờ sông. Xuống xe đến gần hắn, nàng vừa thấy xung quanh hắn mơ hồ là hơn nước trắng bạc, tụa lớp băng mỏng lạnh vô cùng, nghĩ đến việc hắn luyện Hàn băng miên chưởng âm hàn.
Lâm Nhất Tần biết cao thủ luyện công kiêng kị nhất là việc bị quấy rầy, dễ tẩu hỏa nhập ma, giống Minh Giáo giáo chủ Dương Đỉnh Thiên vì thế mà chết, nàng liền rón ra rón rén quay về cạnh xe, lấy ra bộ đồ câu, chuẩn bị câu cá.
Nào biết vừa lấy cần câu ra nàng liền ngây người, không có mồi câu a. Nơi này sông chảy khá xiết, cần con giun mới câu được cá Nhưng là trừ cửa hàng bán đồ dùng câu cá, nàng thật không biết đi nơi nào tìm được loại động vật thân mền đó. Chẳng lẽ lại học Khương Thái Công, để mặc cá tự cắn câu à?
Khi nàng cầm cần câu đứng ngốc ở bờ sông ngẩn người, một thanh âm chanh chua từ nơi rất gần truyền tới:
“Chẳng lẽ tiên nhân câu cá không cần mồi? Ta đây càn phải cung kính chờ xem tuyệt kĩ này vậy.”
Lâm Nhất Tần đột nhiên ngẩng đầu, Vi Nhất Tiếu lại im hơi lặng tiếng lẻn đến gần bên nàng, thật sự là khảo nghiệm năng lực trái tim yếu ớt của nàng. Nhìn lông mi hắn nhướn cao, môi mỏng cười đến khinh bỉ, Lâm Nhất Tần đột nhiên thấy thật phẫn nộ:
“Tìm không thấy mồi câu, ngươi cũng phải chịu đói”
Vi Nhất Tiếu không rên một tiếng, cúi người, tay tựa như cái xẻng, đào đào vài cái trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã đào được một cái hố không nhỏ. Hai bên bờ sông đất tơi ẩm ướt, nàng nhìn thấy hắn đào thoải mái như đào đậu hũ không bằng, không khỏi chặc lưỡi.
Cũng không biết hắn tìm thế nào, hai ngón tay kẹp lấy một con giun lớn, rũ bớt bùn, liền lấy cần câu từ tay Lâm Nhất Tần, nhẹ nhàng gắn mồi vào rồi nhẹ tay vững vàng vung cần ra xa đế giữa sông. Chiếc cần dài 5 thước ở trong tay hắn nhẹ nhàng linh hoạt như chiếc đũa dài, cứ như thứ này hắn đã dùng quen vài chục năm vậy.
Lâm Nhất Tần nhớ tới việc lúc bản thân tập câu cá, luyện đến mức cánh tay mỏi rời không nhấc nổi lên, so sánh với Vi Nhất Tiếu, liền chỉ biết cảm thán ngẩng đầu hỏi trời xanh.
Không đợi nàng cảm thán xong, Vi Nhất Tiếu đã kéo con cá chép hai ba cân. Lâm Nhất Tần nhanh chóng xoay người lấy túi làm cá. Nàng chưa kịp đem túi qua liền thấy Vi Nhất Tiếu hoa tay vài cái liền đem bụng mổ sạch sẽ, nội tạng ném vào sông, con cá trên tay hắn còn vặn vẹo.
Miệng Lâm Nhất Tần mở to đến mức có thể nuốt được cả trứng đà điểu. Không đến 10 phút, Vi Nhất Tiếu đã câu lên 4 con cá, miệng bạn học Tiểu Lâm còn chưa ngậm vào được. Hắn cười mỉa:
“Nghe nói tiên nhân không ăn khói lửa nhân gian, mở miệng lớn như vậy là muốn ăn sống sao?”
Lâm Nhất Tần lắc đầu, nàng đến chút sức lực phản bác cũng không thể nói thành lời. Hắn tên Vi Nhất Tiếu quả không sai, hắn không chi yêu cười, mà mỗi nụ cười đều đem người sống tức thành người chết.
Kế tiếp chính là màn nhóm lửa nướng cá kinh điển, Lâm Nhất Tần không mang bật lửa, có bảo nàng đi chết cũng không có khả năng từ trong đám củi gỗ tạo ra lửa. Chỉ có thể nhìn Vi Nhất Tiếu lấy ra ít giấy cuốn khô, quăng ra vài cái liền xuất hiện khói, từ đó bùng lên thành lửa.
Thì ra đây là thiết bị tạo ra lửa trên giang hồ. Làm nàng cứ tưởng mình nhìn thấy Minh Giáo bí thư, chưa mở ra xem thì hắn đã thủ tiêu rồi.
Bữa cơm này tuy được làm vô cùng qua loa gấp gáp, bạn học Tiểu Lam có cảm giác buồn bực phi thường, có cảm giác sống cuộc sống tháo chạy ngày càng bất lực.
Nàng cứ nghĩ rằng từ nhỏ đi theo cha mẹ khắp nơi du ngoạn, tự tin rằng năng lực sinh tồn của mình so với đám bạn cùng tuổi tốt hơn nhiều, hôm nay rơi vào hoàn cảnh xấu hổ thế này, khiến Bức Vương đối vị “tiên nhân” này khinh bỉ tột cùng.
Vi Nhất Tiếu vô cùng hứng thú với cái cần câu lạ kì, không câu cá cũng đem nó xoay tói xoay lui. Đương nhiên, cần câu cứng chắc làm từ hợp kim mạ vàng, tình co dãn siêu tốt, tiền thưởng cả năm của lão ba đều đổ vào đây đó.
Lâm Nhất Tần chưa kịp đắc ý thổi phồng lên một chút, liền thấy Vi Nhất Tiếu đột nhiên dùng hai tay gập cần câu lại. Chiếc cần đáng thương bị bẻ cong thành góc 90 độ.
"Oa a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Ngươi! Ngươi như thế nào có thể tùy tiện gập lại như vậy. Tuy đây là hợp kim mạ vàng cũng không thể chịu lực như vậy được a ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Lâm Nhất Tần rốt cục nhịn không được liền hiện nguyên hình hét lên một tiếng điên cuồng, đáng tiếc đối với Vi Nhất Tiếu không có lấy một tí kinh sợ, hắn quét mắt nhìn Lâm Nhất Tần một cái, liền bẻ cái cần trở lại, không phục nguyên hình trạng ban đầu, chính là trên thân cần còn để lại dấu vài ngón tay ấn. Lâm Nhất Tần hận đến mức không thể đạp đầu hắn xuống đất.
Vi Nhất Tiếu cười đến mức tâm trí hưng phấn dạt dào:
“Đồ dùng gì đó của tiên nhân cũng chỉ rắn chắc đến mức đó thôi, cơ mà cơ quan co duỗi kia cũng thật thú vị.”
“Không cần lại gập nó! Trả lại cho ta! Trả lại cho ta! Ngươi có biết rằng ở thế gian này nó là một bảo vật không? Là pháp bảo của tiên nhân đó!”
Lâm Nhất Tần đem cần câu đoạt về, sắp xếp gọn gàng cất vào bao. Hít sau, không ngừng lầm bầm: “Thế giới tốt đẹp thế này, ta không nên tức giận, như vậy không tốt, không tốt,… Ta cần chi tiêu cho cuộc sống, cần ăn mặc ở đủ dùng…”
Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, chuẩn bị bắt đầu đàm phán.