Chương 12
Lâm Tiểu Tiên không ngờ mình bị xoay vòng vòng, trong lòng trợn mắt nhe răng. Nửa đêm ở mộ địa bốc đất, không phải trộm mộ chẳng lẽ khảo cổ? Không cần bồi thường phí tinh thần cho người khác sao!
Lúc này hoảng sợ đã qua, liền cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, không khỏi lôi kéo ống tay áo ‘con dơi’, từ biệt người kia, trở lại xe, khóa chặt cửa xe mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay nàng ngủ cực không an ổn, vài lần bừng tỉnh vì ác mộng, chỉ biết sờ soạng nắm tay áo Vi Nhất Tiếu mới an tâm ngủ tiếp
Nếu nói Lâm Nhất Tần đối Tạ Tốn nửa điểm hứng thú cũng không có là gạt người. Nàng không biết rõ bi kịch Sư Vương khi còn sống, chỉ biết hắn là một trong ít người có võ cùng trí song toàn, như truyền thuyết gọi anh hùng có văn có võ.
Đây tương đương với vận động viên đủ tư cách tham gia Olympic lại đủ tiêu chuẩn đạt học vị tiến sĩ.
Tạ Tốn bây giờ mới hơn 20, võ công đạt chuẩn, chỉ không biết tri thức tích lũy được đến đâu.
Không khí trộm mộ tối qua hoàn toàn không thích hợp kết bằng hữu. Buổi tối xem phim kinh dị, ban ngày xem kênh giải trí.
Lâm Tiểu Tiên vừa tỉnh lại, mệt nhọc tiêu hết, lòng hiếu kì hại chết mèo lại hừng hực bùng cháy.
A ~ thật muốn biết nguyên nhân Sư Vương trộm mộ a ~ thật muốn nghe kinh nghiệm đạo mộ của hắn a ~
Nàng nhìn quét qua hiện trường khủng bố hôm qua, hiện tại là mộ địa hoang vắng, hi vọng phát hiện một đại hoàng miêu (con mèo vàng lớn). Vi Vi cười hỏi:
“Muốn gặp hắn?”
“Ừ, ban ngày sẽ không sợ. Muốn nghe chuyện của hắn.”
“Ta cũng muốn kết bạn, đi tìm đi.”
Hai người hiếu kì đồng loạt mở rađa bắt đầu hoạt động tìm mèo.
May mắn không cần quật ba tấc đất đã thấy thân hình cao to của Tạ Tốn.
Hắn ngẩng đầu nhìn hai người, không chút kinh ngạc nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề đủ đi quảng cáo kem đánh răng.
“Vi Nhất Tiếu” Cùng là cười, nụ cười có vẻ âm trầm thâm sâu hơn.
“Lâm Nhất Tần” Hai mắt giấu đi sự tò mò, tự giới thiệu.
“Vi huynh, Lâm cô nương.” Đại miêu lễ phép mà nhiệt tình chắp tay chào.
Người với người kết bạn có khi chỉ đơn giản như vậy, không cần lo lắng thử qua thử lại.
Ấn tượng đầu thường quyết định có hợp kết giao hay không. Không biết nên cảm thán trực giác linh nghiệm của con người, hay Sư Bức nhị vương chưa nhập giáo liền phát triển tình nghĩa huynh đệ.
“Các ngươi chính là cái kia Song Sát thần bí sao?” Tạ Tốn ánh mắt xanh đầy tò mò.
“Ta khinh, miễn bàn cái ngoại hiệu có bao nhiêu trời đánh, không biết tên nhược trí nào đặt, ta quyết không thừa nhận!”
Lâm Tiểu Tiên lòng đầy căm phẫn.
“Ta cũng thấy kì quái, Vi huynh khinh công trác tuyệt, Lâm cô nương không chút võ công. Thật không hiểu tên Song Sát từ đâu đến.”
“Hì hì, đương nhiên là vì tọa kị của nàng”
“Chính là quái vật sắt đậu chỗ này sao? Thật thần kì. Không biết có thể đi như bay, đao thương bất nhập như tin đồn không?”
“Nó gọi lợn rừng (Wild Boar), chạy nhanh hơn cả Vi Nhất Tiếu đấy. Để khi nào có dịp mang ngươi đi hóng gió nhé.”
Lâm Tiểu Tiên hồn nhiên không biết bản thân vô sỉ tiến đến gần soái ca.
Ba người mỗi người một câu tán gẫu đều thấy vô cùng hợp ý.
“Ngươi rốt cuộc ở đây tìm cái gì? Nghe nói nơi này mấy ngày nay đều có chuyện ma quái, đều là ngươi dọa người đi?”
Tạ Tốn gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười:
“Không sai. Ta không muốn có người đến quấy rầy, có thôn dân đến tra xét, ta đều điểm huyệt ngủ của họ. Ta đang tìm một quyển nhạc phổ.”
Lâm Nhất Tần ngạc nhiên hỏi:
“Nhạc phổ? Tên gì?”
Tạ Tốn nói: “Tấn triều Kê Khang đoạn nhạc đầu tiên”
“Là Quảng Lăng Tán sao? !”
Tạ Tốn gật đầu: “Đúng rồi”
Vi Nhất Tiếu nói: “Tương truyền sau khi Kê Khang mất, Quảng Lăng Tán liều thất truyền, ngươi muốn tìm từ mộ cổ nhân?”
Tạ Tốn cười nói:” “Vi huynh thông minh. Kê Khang được sách sử thượng xưng ‘Văn từ tráng lệ, hảo ngôn lão trang mà thượng kì nhậm hiệp’. ( Văn từ hoa mĩ, đối đáp giỏi, đoan kính nghiêm cẩn, trọng tài kính nghĩa) Đối với tính khí của ta khác biệt. Chỉ tiếc hắn cũng sống không tốt gì, bị tiểu nhân xàm ngôn mà mất đầu. Trước khi chết hắn đàn một khúc, đích thực rất có khi phách. Nhưng hắn nói “Quảng Lăng Tán từ nay thất truyền”, lời này cũng quá coi thường người đời sau đi. Hắn là người thời Tam Quốc,
khúc nhạc này thất truyền sau thời Tam Quốc, lẽ nào trước thời Tam Quốc cũng không có khúc này sao?”
Vi Nhất Tiếu nói:
“Người liền đi quật cổ mộ trước thời Tam Quốc là muốn tìm nhạc phổ thất truyền này.”
Tạ Tốn nói:
“Không sai, ta đối với những lời người xưa nói liền không phục, chuyên chọn cổ mộ hoàng đế cùng đại thần Tây Hán, Đông Hán hai triều mà quật, đáng tiếc quật liên tục 20 tòa rồi cũng không phát hiến Quảng Lăng Tán.”
Hai người đàm chuyện cao hứng phấn chấn, Lâm Nhất Tần lại cảm thấy hoảng sợ, thầm nghĩ:
“Kim Mao Sư vương thật sự là vô pháp vô thiên, không nói đến cổ nhân không có ý thức bảo vệ văn vặt, chỉ vì một câu nói của cổ nhân ngàn năm trước mà tức giận không phục, cam tâm đi đạo mộ. Nếu đương thời có người đắc tội hắn, không biết hắn trả thù bằng trăm phương ngàn kế còn đến chừng nào.”
Lại nghĩ sư phụ hắn Thành Côn đúng là biết chắc tính cách cáu kỉnh của Tạ Tốn mà bày ra âm mưu này, tạo thành anh hùng một đời bi kịch.
Bảo là bắt nhầm, ai biết vô ý hay cố tình nà,dù gì thì cũng chỉ trách chị ấy quá xui thôi!!!. Haiz, mà anh mèo lớn này cũng dễ xương lắm nha, trông thế thôi chứ cũng nhiều tật xấu lắm đó (chủ yếu là làm bóng đèn :idea: quá sáng đó mà!) :D2
Vi Nhất Tiếu nói: “Ta có bảo đao, chém sắt như chém bùn, nguyện giúp Tạ huynh một tay.”
Tạ Tốn mừng rỡ, lúc này lại thương nghị công việc đào móc, chuẩn bị hạ mộ tìm tòi.”
Lâm Nhất Tần càng nghe càng thấy không thích hợp. ‘Con dơi’ đúng là muốn theo gót
Sư Vương biến thành chuột, hai người bàn chuyện hứng trí dạt dào, mắt thấy chuyện này không còn đường lui.
Tạ Tốn nói:
“Hai ngày nay chuyện ma quái ở cổ mộ đồn ra ngoài, ban ngày cũng chẳng ai dám đến gần. Chúng ta bây giờ đào luôn đi.”
Dừng lời liền phủ sạch lớp đất kia đi. Lớp đất này rõ ràng mới được đắp lên, bùn còn ướt, nhiều lá kho, mặt trên còn có bộ răng thú lóe sáng lạnh. Tạ Tốn sợ người khác tiến lầm vào đây, mới ngụy trang đạo động thành bẫy thú.
Lâm Nhất Tần thầm nghĩ: “Ngươi đào hố coi như không sai, so với hố tác giả đào còn tốt hơn nhiều”
Không kịp tự kỉ xong, đại miêu đã đào hết lá khô lên mặt đất, lổ ra động đen nhánh, sâu hun hút không thấy đáy, làm người ta vừa nhìn liền dựng hết tóc gáy. Người đào động thân hình đều nhỏ, xem thể trạng Tạ Tốn, rõ ràng chẳng phải trộm mộ chuyên nghiệp.
Nghĩ đến hắn bản lĩnh công phu cao cường, lại không sợ người khác phát hiện, người to chút cũng có sao.
Tạ Tốn đốt một ngọn nến, chuẩn bị nhảy vào động. Vi Nhất Tiếu quay đầu nhìn Tiểu Lâm.
Ánh mắt âm trầm muốn không có ý tốt liền không có bấy nhiêu ý tốt. Lâm Nhất Tần giác quan thứ 5 thứ 6 thứ 7 đều thét chói tai không tốt, liền quay dầu nhanh chân bỏ chạy. Bất đắc dĩ thân thể phàm trần sao chạy nhanh hơn Bức Vương? Còn chạy chưa được hai bước liền bị Vi Vi lôi về trước cửa động.
"Ta không đi! ! Ta không theo các ngươi đi xuống! ! ! Ta không cần làm trộm mộ! ! ~~~~"
Lâm Tiểu Tiên liều mạng giãy giụa cao giọng kêu cứu, thanh âm vô cùng đáng thương thê thảm.
Ngay cả Sư Vương cũng bị thanh âm này đả động. Hắn nhìn Tiểu Lâm mắt lệ lóng lánh, rồi nhìn Vi Nhất Tiếu nói:
“Lâm cô nương không muốn đi, vậy để nàng ở trên này cho thoáng khí.”
Vi Nhất Tiếu lắc đầu nói: “Tạ huynh không biết, Vi mỗ ta từng thề, đi nơi nào cũng mang nàng theo, tuyệt không bỏ nàng một mình.”
Tạ Tốn hiển nhiên bị lời nói vô sỉ kia làm cảm động, liền lấy ánh mắt ‘Ta rất bội phục ngươi’ nhìn ‘con dơi’, hiên ngang lẫm liệt nói:
“Lấy công lực hai người chúng ta, nhất đinh không để nàng gặp nguy hiểm gì”
Hắn ưỡn ngực làm ra bộ dáng “Ta sẽ giúp ngươi tuân thủ lời thề”
Lâm Nhất Tần trong lòng điên cuồng trách móc:
“Con dơi chết tiệt, con dơi thối tha, chẳng lẽ ngươi đi tắm rửa nhà xí cũng mang theo ta? Ngươi rõ ràng bẻ cong những lời này! ! Còn có con mèo đáng chết, ngươi chính là đầu óc hạch đào cứng nhắc cũng phải nghe ra hắn đang chỉnh ta chứ! ! Thù này ta nhớ. Ta lên trời xuống đất cũng sẽ báo thù!”
Nhưng mặc kệ trách móc thế nào, vận mệnh kế tiếp của nàng đã bị hai tên không biết thông cảm cho tâm hồn thiếu nữ yếu ớt như hoa quyết định.