Trong phòng giam âm u, Bạch Tuyết Kỳ chật vật dựa vào tường, tay chân đều bị xích sắt trói buộc. Nhìn thấy Triệu Thất đi vào, gã híp mắt, phát ra tiếng cười như đã liệu trước: “Quả nhiên ngươi đã đến.”
“Ít nói nhảm, có gì phun mẹ ra đi!” Triệu Thất nói, còn cố ý trừng mắt nhìn Bạch Tuyết Kỳ, tựa như thị uy: “Ta đã muốn đánh cho ngươi sợ tè ra quần từ lâu rồi, xem ra bây giờ chính là cơ hội.”
“Ngươi đã muốn tìm ta báo thù thì tại sao lại đứng xa như vậy?” Bạch Tuyết Kỳ nhẹ giọng,” Tên tình nhân kia của ngươi đánh gãy chân ta, hơn nữa còn dùng xích sắt đâm xuyên xương tỳ bà của ta. Ngươi tới đây, dù sao ta cũng chẳng qua được bên đó.”
Triệu Thất vốn đang dán chặt vào tường như lo Bạch Tuyết Kỳ sẽ xông tới đánh mình một trận, nghe thấy lời miêu tả đáng sợ như vậy, vẻ mặt hắn thay đổi mấy lần, thầm nghĩ quả nhiên gã này không thể đoán theo lẽ thường.
“Hừ, loại người như ngươi cần gì ta phải ra tay? Kẻ chủ mưu đứng sau lưng ngươi…” Hắn chăm chú quan sát vẻ mặt Bạch Tuyết Kỳ, “Có phải có lời muốn ngươi chuyển lại cho ta?”
Bạch Tuyết Kỳ nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười: “Hóa ra ngươi còn có chút đầu óc, không bị người đè đến ngốc. Nhưng mà lời ta muốn nói với ngươi lại không liên quan đến việc này —— ta mất trí nhớ, ngươi không nghe nói gì sao?”
“Ối chà, chuyện mất trí nhớ ấy hả, một ngày ta có thể mất trí nhớ ba lần.” Triệu Thất nói xong liền chuồn ra sau, đá Bạch Tuyết Kỳ một cú, thấy gã không phản kháng chút nào mới yên lòng cười ha hả, “Vừa nãy ta làm cái gì na? Ôi chao, ta lại mất trí nhớ rồi!”
Bạch Tuyết Kỳ giơ tay, Triệu Thất lập tức chạy vội về cạnh cửa như mới nãy, xoay người cảnh giác nhìn gã. Mà Bạch Tuyết Kỳ chỉ gạt tóc rối trên trán, nhìn thấy bộ dạng thỏ đế nhát gan của Triệu Thất thì cười lạnh khinh thường.
Triệu Thất lập tức giận dữ, nhớ tới mục đích bản thân đến nơi này, điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi hỏi: “Cuối cùng thì tại sao ngươi lại muốn gặp ta?”
Bạch Tuyết Kỳ cười khẽ: “Đương nhiên là bởi vì miếng ngọc bội này.”
“Ta nói rồi, đó chỉ là đồ vật của người chết.” Triệu Thất xem thường, “Ngươi nghĩ lại dùng nó uy hϊếp ta, nhưng mưu đồ lần này của ngươi tính sai rồi.”
“Nếu như ta nói, ta còn biết thêm điều gì khác thì sao?” Bạch Tuyết Kỳ gằn từng chữ.
Triệu Thất vẫn chẳng hề cảm thấy hứng thú, khoanh tay: “À, nếu như ngươi có lời muốn nói, ta đây sẽ cố hết sức nghe vậy.”
Bạch Tuyết Kỳ nhìn Triệu Thất chăm chú giống như muốn tìm ra bằng chứng chứng tỏ hắn chỉ hư trương thanh thế. Mà Triệu Thất lại một bộ lợn chết không sợ nước sôi, lười biếng ngáp một cái: “Này, ngươi có nói hay không, thời gian của ta không nhiều lắm.”
“Tốt thôi.” Bạch Tuyết Kỳ không nhìn nữa, trên mặt gã hiện ra nụ cười tiếc nuối, “Thời điểm ta mua được tin tức này từ chỗ Trường Phi lâu, ta còn tưởng rằng tìm được chỗ đột phá, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi. Ngọc bội ở trong mắt ngươi không đáng một đồng tiền, chỉ e năm đó cái người đã đưa ngươi mảnh ngọc bội này, đối với ngươi mà nói, cũng chẳng là cái thá gì.”
Triệu Thất sầm mặt, lạnh lùng nhìn gã: “Rốt cục ngươi muốn nói cái gì?”
“Giúp ta đào tẩu, ta sẽ nói cho ngươi biết kẻ thù của Thẩm Lan Khanh là ai.” Bạch Tuyết Kỳ bình tĩnh nhìn hắn, “Khi đó hắn bị gϊếŧ rất thảm. Lẽ nào ngươi không muốn giúp hắn báo thù sao?”
“Cuối cùng là ai?” Triệu Thất cắn khóe môi, mắt lấp loé, “Làm sao ngươi biết…”
“Ta là ai không quan trọng.” Bạch Tuyết Kỳ thấy Triệu Thất lảo đảo, dường như đã mắc câu, trong lòng âm thầm vui sướиɠ, “Ngươi cần phải biết là, kẻ thù của Thẩm Lan Khanh có liên quan không ít đến Nhạc Thính Tùng.”
“Há, quả nhiên là ngươi muốn đối phó Nhạc thiếu hiệp.” Triệu Thất đột nhiên nhếch miệng cười, “Thế mà ta còn tưởng bở, cho rằng ngươi nhằm vào ta chứ.”
Bạch Tuyết Kỳ sững sờ: “Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi nghĩ lão tử là kẻ ngu ngốc sao? Ta thấy ngươi mới là kẻ ngu ngốc!” Triệu Thất dương dương đắc ý, “Nói cái gì mà kẻ thù của Thẩm Lan Khanh, dám ở trước mặt lão tử nói dối, ngươi quả thực là múa rìu qua mắt thợ, cũng không sợ bị người cười đến rụng răng—— há, nếu ngươi không có gì muốn nói, hiện tại chính là lúc ta thực hiện lời hứa!”
Bạch Tuyết Kỳ còn đang suy nghĩ là lời hứa gì, Triệu Thất đã nắm tay trái, không có ý tốt đi về phía gã.
Vừa hết thời gian Tiểu Mông liền đi vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng giam thì ngẩn ra.
Triệu Thất đứng đối diện Bạch Tuyết Kỳ, quyền đấm cước đá, nghe được động tĩnh của Tiểu Mông, thở hồng hộc ưỡn thẳng lưng.
“Hê, người gã đánh nhau còn rất lao lực.” Triệu Thất ghét bỏ ra mặt liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Kỳ trên đất, sau đó lại cúi đầu nhìn tay phải, tiếc nuối, “Đáng tiếc một tay của ta không thể dùng, thực sự là quá lợi cho gã.”
Từ nhà giam đi ra, tâm trạng của Triệu Thất rất tốt.
Lúc trước hắn vẫn còn lo gã kia thực sự là con trai của Bạch Nghi Thu, hiện tại có thể bài trừ lo lắng —— nếu như gã thực sự là con trai của Bạch Nghi Thu thì chắc chắn sẽ lôi chuyện đó ra để cậy quyền. Nhưng gã lại không nhắc lấy một chữ về chuyện này, còn muốn tiếp tục mang Thẩm Lan Khanh ra để dụ hắn mắc câu, điều đó không chỉ chứng minh gã chẳng có quan hệ gì với Bạch Nghi Thu, hơn nữa cũng chỉ biết nửa vời chuyện năm đó, nói không chừng là chỉ biết được đại khái mấy cái tên thôi.
Nhưng sau khi biết mấy tin tức Bạch Tuyết Kỳ có được là mua ở Trường Phi lâu,trong lòng Triệu Thất nảy sinh nghi vấn, đồng thời dự định thông báo chuyện này cho Nhạc Thính Tùng, nói không chừng chính là từ nơi đó chọc ra.
Nói đi cũng phải nói lại, không biết lâu chủ Trường Phi lâu có thật sự tinh thông tất cả hay không. Triệu Thất suy nghĩ, chuyện năm đó, từng chi tiết nhỏ kẻ đó cũng rõ ràng sao?
Đối với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Triệu Thất vẫn mang nghi hoặc. Nửa đêm tỉnh mộng, nhìn lại chuyện cũ, hắn không tài nào nghĩ ra được, tại sao mình lại hãm sâu xuống, ra nông nỗi như bây giờ.
Mà các loại ý nghĩ chỉ chợt lóe lên, đối với hắn mà nói, chuyện này đã quá xa xôi, nhớ về chỉ thêm phiền muộn. Đã đến nước này, coi như hắn biết tất cả cũng chỉ tăng thêm phiền não. Chẳng bằng không biết gì hết, thoả thích hưởng thụ những vui thích nhất thời này, sau đó mơ thêm mấy giấc mơ đẹp.