Chương 46

Tay phải Triệu Thất bị Nhạc Thính Tùng chặt chẽ chụp lêи đỉиɦ đầu, chỉ có thể dùng tay trái vội vàng vuốt ve thân thể của đối phương.

Người tập võ thân thể kiện mỹ, lại mang theo cái ngây ngô của thiếu niên chưa rút đi. Mà điểm ngây ngô ấy lại dung hợp với thân thể tích chứa đầy sức mạnh này, hình thành nên vẻ đẹp đủ phần mâu thuẫn làm cho hắn yêu thích không thể buông tay.

“A…”

Quần áo của Triệu Thất từng cái từng cái vứt trên mặt đất, Nhạc Thính Tùng tỉ mỉ tra xét một lần thân thể của hắn, phát hiện không có gì quá lo ngại, thoáng yên tâm. Vừa ngẩng đầu đã thấy hai má Triệu Thất ửng đỏ, con ngươi hơi nheo lại, tính cụ giữa hai chân ngẩng đầu thẳng tắp, dáng dấp động tình.

“Ta chỉ nhìn ngươi một chút, làm sao ngươi sắp sống thành như vậy?” Nhạc Thính Tùng nhíu mày nói, “Nếu ta phạt ngươi thì chẳng khác gì cho ngươi hưởng thụ.”

“Thế nhưng ngươi ở nơi này, ta cũng rất thoải mái…” Triệu Thất nhỏ giọng thì thào.

Nhạc Thính Tùng khẽ cười, nắm lấy tay trái còn đang sờ loạn của Triệu Thất bỏ về người hắn, hỏi: “Ngươi thích ta làm cho ngươi thoải mái thế nào? Chỉ cho ta một chút.”

Triệu Thất liền nghe lời sờ lên đầu nhũ đang dựng thẳng của mình. Dùng đầu ngón tay khẽ xoa: “Ừ, ta thích ngươi chạm chỗ này, phải nhẹ nhàng, từ từ, tốt nhất là có thể liếʍ một chút.”

Nhạc Thính Tùng liền cúi đầu hôn lên nơi ửng hồng, lè lưỡi liếʍ qua như chuồn chuồn lướt nước. Ngực Triệu Thất chấn động, hô hấp bỗng nhiên tăng thêm không ít.

“Không đủ.” Hắn bất mãn nhìn Nhạc Thính Tùng, “Còn muốn lâu một chút nữa.”

Nhạc Thính Tùng làm theo, Triệu Thất rốt cục phát ra tiếng hừ thoả mãn. Thế nhưng một lát sau, hắn đẩy đầu Nhạc Thính Tùng ra, được voi đòi tiên mà chỉ một bên khác: “Nơi này cũng phải.”

Nhạc Thính Tùng ừ một tiếng, hỏi: “Bên này có yêu cầu gì không?”

Triệu Thất suy nghĩ: “Nhẹ nhàng hút một cái cũng được, mà không nên dùng lực, cũng không được cắn, ta kêu ngươi ngừng ngươi phải ngừng —— a!”

Nhạc Thính Tùng tiếp tục gặm cắn viên tròn nho nhỏ kia, đặt nó giữa hàm răng từ từ nhay cắn, một lát liền nghe thấy tiếng kêu không đè nén nổi của Triệu Thất: “Ngươi, ngươi là chó hả?! Tê, mau buông ra… Đừng, đừng như vậy… Ư…”

Hắn bảo Nhạc Thính Tùng ngừng tay nhưng Nhạc Thính Tùng lại vẫn như cũ, mãi đến tận khi thực sự không chịu nổi, hắn thảm hại cầu xin tha thứ, Nhạc Thính Tùng mới ngẩng đầu lên.

“Thế nào?”

Triệu Thất oán trách mà lườm y một cái, bỗng nhiên giảo hoạt cười: “Ta sợ nhất người vò lỗ tai của ta, ngươi tuyệt đối đừng chạm na.”

Nhạc Thính Tùng vén tóc hắn lên, nhìn thấy lỗ tai của hắn hơi ửng đỏ, phảng phất như diễm sắc trong bạch ngọc, liền ghé bên tai hắn thấp giọng hỏi: “Vậy ngươi thích ta làm không?” Nói xong liền nhẹ nhàng thổi khí.

Triệu Thất giật mình, rụt cổ lại, ấp úng nói: “Ta, ta ‘thích’…”

“Thích là tốt rồi.” Nhạc Thính Tùng đã sớm nhìn ra hắn sợ ngứa, vừa tiếp tục thổi khí trêu chọc, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng gây rối da thịt mẫn cảm sau tai. Quả nhiên, không bao lâu đã làm cho Triệu Thất ngứa không chịu được, lắc đầu liên tục tránh né, thở hổn hển kháng nghị: “Ngươi, ngươi không phải phạt ta… A, phải làm ta sợ chứ?”

Nhạc Thính Tùng cười: “Bởi vì biểu hiện vừa rồi của ngươi rất tốt, cho nên mới cố ý thưởng cho ngươi.”

Tiếng cười kia chấn động màng tai Triệu Thất, Triệu Thất giật mình, phía dưới suýt chút nữa thất thủ, trực tiếp bắn ra.

“Hừ, ngươi này…” Triệu Thất lầm bầm vài câu, cuối cùng cũng không dám mắng ra.

Tiếp đó, Nhạc Thính Tùng hoặc giả thưởng hoặc phạt mấy nơi. Triệu Thất vừa bắt đầu còn mắng y lừa gạt, sau đó thực sự không thể chịu được thủ đoạn của đối phương, chỉ biết là rên lên không rõ, cũng không biết mình có thích hay không, thần trí mơ hồ không tỉnh táo.

“Thính Tùng, Thính Tùng… Ta không chịu nổi… Cầu ngươi, cầu ngươi mau đâm vào đi…” Hắn cắn ngón tay mình, cả người là vết hôn trải rộng, hai chân trơn bóng quấn lấy hông Nhạc Thính Tùng, vòng eo lấy lòng xoay qua xoay lại, chỉ muốn mau thoát khỏi phần dày vò này.

Nhạc Thính Tùng mới vừa “Trừng phạt” xong bên eo, đang chuẩn bị tiến quân xuống dưới, nghe thế liền bắt lấy hai chân Triệu Thất, ép đùi hắn lại, lại để tay trái hắn trước ngực mình.

Rốt cục có thể được tiến vào, Triệu Thất vui mừng đến run rẩy, dùng cánh tay nỗ lực ôm chân, mong đợi nhìn Nhạc Thính Tùng. Mà Nhạc Thính Tùng lúc này cũng đã không được, đồ vật dưới khố thủ thế chờ đợi, y dặn một câu “Kẹp chặt”, liền trực tiếp tiến vào giữa bắp đùi Triệu Thất.

“Ngươi, ngươi tiến sai chỗ rồi.” Triệu Thất vội vàng nói, “Là mặt sau, mặt sau!”

Nhạc Thính Tùng lắc đầu nói: “Nếu bây giờ ta đi vào chắc chắn ngươi sẽ không chịu nổi. Để mấy ngày nữa lại nói.”

Triệu Thất triệt để choáng váng. Phía sau hắn vừa ngứa vừa tê đã sớm thèm ăn đến chảy ra nước, ngóng trông đồ vật của Nhạc Thính Tùng có thể đâm vào quất xuyên, không ngờ tiểu tử này lại là cục đá, tâm địa như sắt, thời điểm này còn có thể không đổi ý.

Hắn đang cố gắng nghĩ làm sao dỗ cho tiểu tử này hợp nhau, để mình được ăn dương tinh của y, không ngờ Nhạc Thính Tùng căn bản không cho hắn thời gian suy nghĩ mà nhanh chóng đánh lên nơi kia.

Kỳ thực phía trong bắp đùi Triệu Thất cực kỳ mẫn cảm, lúc thường va vào đều cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn. Lúc này bị một cây gậy th*t vừa cứng vừa nóng ma sát không ngừng, không bao lâu liền hồng lên. Mà Nhạc Thính Tùng lại như cố ý, mỗi lần đều làm cho qυყ đầυ đâm vào rốn Triệu Thất —— đây cũng là chỗ chết người trên cơ thể hắn, bị đâm liên tục như vậy làm cho hắn mất hết khí lực.

“Ngươi… Ngươi chậm một chút…” Triệu Thất nức nở xin tha, hắn biết mình cực kỳ dâʍ đãиɠ, lại không biết rằng quan hệ như thế thế này cũng có thể sung sướиɠ đến vậy, không khỏi da đầu ngứa ngáy, chỉ cảm thấy mình đã bị tên ngốc này chơi hỏng, rốt cuộc không thể rời được y.

Nhạc Thính Tùng thấy hắn khóc thê thảm, thoáng chậm lại tốc độ: “Không thoải mái sao?”

Triệu Thất ấm ức lắc đầu một cái, mơ mơ hồ hồ: “Rất thoải mái… Làm sao lại thoải mái như vậy… Ngươi, ngươi làm ta thành như vậy, sau này ta phải làm sao…”

Lời nói lộ ra ý quyến luyến khó rời làm Nhạc Thính Tùng rung động, cúi đầu hôn lên môi hắn, lại dùng một tay đè lại bắp đùi hắn, để hắn dùng đầu gối ép lấy đầu nhũ sưng tấy.

“Yên tâm, sau này còn thoải mái hơn.” Nhạc Thính Tùng nhỏ giọng nói, “Ta học cái gì cũng nhanh…”

Triệu Thất đã không nghe thấy nữa. Hắn ưỡn ngực cọ qua hai gối mình, một tay ôm chân đón ý hùa theo nam nhân mạnh mẽ quất xuyên, một tay khác như trước không thể động đậy, cả người chỉ biết vặn vẹo theo tiết tấu của đối phương, lời da^ʍ không ngớt, ngay cả mình bắn lúc nào cũng không biết.

Cuối cùng hắn chỉ nhớ Nhạc Thính Tùng bắn tinh lên bụng mình, hắn rất muốn nếm thử, nhưng không có sức, đành năn nỉ đối phương cho hắn ăn ăn. Nhưng hắn thực sự quá mệt, chỉ kịp liếʍ mấy cái rồi không chống đỡ nổi, nghiêng đầu ngủ mất.