“Không —— ”
Theo một tiếng hét tê tâm liệt phế, Triệu Thất nhào về phía miếng ngọc bội bay đi. Nhưng giữa một mảnh tăm tối chỉ nghe thấy tiếng nước ầm ầm, làm gì còn bóng dáng khối ngọc thạch kia?
“Ngươi!” Hắn quay đầu trừng Bạch Tuyết Kỳ, toàn thân phát run, một chữ cũng không nói ra được.
“Ồ, hoá ra người kia nói không sai, vật này còn có thể dùng.” Bạch Tuyết Kỳ thưởng thức dáng vẻ bi thương vừa rồi của Triệu Thất, mạn bất kinh tâm lấy ra một viên ngọc bội, quơ trước mắt hắn: “Này, tiểu biểu tử, nhìn kỹ. Đừng ở trước mặt ta tự cho là thông minh, nếu còn có lần sau ta sẽ ép nó thành phấn đổ hết xuống sông.”
—— kia đúng là miếng ngọc bội vừa bị ném xuống thác nước.
Nhìn thấy khuôn mặt không thể tin của Triệu Thất, Bạch Tuyết Kỳ cười sung sướиɠ, chậm rãi nói: “Nghe, nếu nhược điểm của ngươi đã ở trong tay ta, ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi phải ngoan ngoãn đi làm cái đó.
Cổ họng Triệu Thất đắng nghét.
Nhược điểm, lại là nhược điểm, ai cũng có nhược điểm của hắn, tùy tùy tiện tiện cũng có thể bắt bí hắn một phen. Hắn muốn đánh chết gia hoả trước mắt này, cầm ngọc bội rồi chạy trối chết, lẩn đi càng xa càng tốt. Thế nhưng hắn biết mình không làm nổi.
Cái gì hắn cũng không làm được. Năm đó hắn không cứu được cha, sau đó không cứu được Thẩm Lan Khanh, hiện tại càng không cứu được mình.
“Ngươi… muốn ta làm cái gì?” Triệu Thất cúi đầu hỏi.
“Ừ, vốn là muốn vứt ngươi đi làm kỹ nữ, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nói không chắc ngươi lại sung sướиɠ thì chẳng có gì thú vị.” Bạch Tuyết Kỳ đánh giá Triệu Thất, “Cho nên, ta muốn ngươi đi trộm một thứ của Nhạc trưởng lão. Ngươi mang vật kia tới, ta trả vật này cho ngươi, thế nào?”
“Thứ gì?” Triệu Thất vẫn rũ đầu như cũ, giống như chẳng còn sức lực nhấc lên
“Một phong thư.” Bạch Tuyết Kỳ nói, “Trên phong thư trống không, bên góc có một dấu ấn Long Trảo. Ngươi mang thư mang tới, để trong đình này, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng.”
“Trong thư, là..”
“Là bí mật của Nhạc Thính Tùng, cũng là thứ có thể đưa hắn vào chỗ chết.” Bạch Tuyết Kỳ hời hợt nói.
Triệu Thất nghi ngờ mình nghe lầm: “… Cái gì?”
“Tiểu từ Nhạc Thính Tùng kia thực sự là không biết cân nhắc, ta vốn muốn lưu lại cho hắn một cái mạng.” Bạch Tuyết Kỳ thở dài tiếc rẻ, lại phảng phất như nghĩ ra ts tưởng hay, cười vui vẻ, “Ha, chờ hắn chết rồi, ngươi chính là công thần số một. Đến lúc đó đó, ta sẽ khoét mắt hắn xuống thưởng cho ngươi. Còn con mắt đó sẽ hận không thể gắn ở trên thân thể ngươi, nếu như có thể mang theo bên người mỗi ngày, chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
“Không, không…” Triệu Thất bị sự miêu tả của gã doạ sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ biết lắc đầu liên tục.
Bạch Tuyết Kỳ liếʍ môi, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị. Gã vươn tay, chọc vào đôi mắt Triệu Thất, xoa lên nó qua lớp mí mỏng, hưởng thụ sự run rẩy của hắn dưới tay mình.
“Ta nói rồi, sẽ có lúc ngươi phải khóc.”
Triệu Thất không dám cử động, lông tơ khắp người đều dựng lên, trong miệng vẫn lầm bầm như cũ, “Không được”.
“Sao, vật này, ngươi không muốn đúng không?”
Bạch Tuyết Kỳ thu tay về, không nhịn được lấy ra miếng ngọc bội, đầu ngón tay hơi dùng sức, hoa văn chạm trổ ở một góc liền nát thành vụn phấn trước mắt Triệu Thất, dọc theo khe hở rơi lả tả ra ngoài.
“Dừng tay!”
Lục phủ ngũ tạng của Triệu Thất như bị đảo lộn, muốn ngăn cản gã lại bị đối phương phẩy tay hất nhẹ một cái, ầm ầm ngã xuống đất, nửa ngày cũng không bò lên nổi.
Phấn ngọc rơi vào trong nước, Triệu Thất không dám chớp mắt, lại như xuất thần.
Đây là thứ liên hệ duy nhất giữa hắn và Thẩm Lan Khanh.
Hắn dựa vào nó mới có thể sống qua những ngày khủng hoảng kia; cũng bởi vì nó, hắn mới có thể sống sót vô nghĩa như thế.
Nếu như ngay cả thứ này cũng mất, tất cả mọi chuyện sẽ thành một hồi ảo mộng. Hắn sợ sẽ có một ngày mình hoài nghi, kỳ thực tất cả đều là mơ ước trong lúc tuyệt vọng, thiếu niên với nụ cười ôn hoà kia kỳ thật chưa từng tồn tại.
“Dừng lại, cầu ngươi dừng lại…” Triệu Thất nằm rạp bên chân Bạch Tuyết Kỳ, hắn không dám kéo đối phương, chỉ có thể cầu xin không ngừng.
“Thời gian để ngươi suy nghĩ không nhiều đâu.” Bạch Tuyết Kỳ chậm rãi nói, “Sau hừng đông Nhạc Thính Tùng sẽ trở về, nhiều lắm chỉ có hai ba canh giờ, nếu còn chậm trễ thì đừng mong lại nhìn thấy nó nữa.
Trầm mặc nửa ngày, Triệu Thất rốt cục cũng gật đầu.
Một đường lảo đảo trở lại phòng, Triệu Thất bắt đầu lục tung tùng phèo tìm kiếm.
Bởi vì ban nãy bị ngã, đầu gối của hắn đau nhức, mũi chảy máu, môi cũng bị cắn phá, nhưng hắn không để ý tới. Tay phải của hắn đã sưng như cái bánh bao, tay đứt ruột xót, nhưng hắn lại như chẳng có cảm giác gì.
Cuối cùng, trong tủ treo quần áo hắn phát hiện ra một ám cách nhỏ, mở ra xem, bên trong có một phong bao. Trong bao cẩn thận xếp một phong thư, còn có nửa đồng tiền hỏng.
Triệu Thất ngẩn người, gẩy đồng tiền qua một bên, thấy trên góc phong thư quả nhiên có dấu ấn Long Trảo, đây chính là đồ mà Bạch Tuyết Kỳ bảo hắn đi trộm.
Thăm dò tin tức lần thứ hai mới dám đi ra, bước đi của Triệu Thấti càng tập tễnh, mấy lần bị cục đá ngáng chân, lúc đến bức rèm che đình còn ngã té lộn mèo một cái, nước bắn đầy lên người.
Cuối cùng, sau bao gập ghềnh trắc trở hắn cũng có thể đi đến phía sau bức rèm che. Bạch Tuyết Kỳ không có ở đây, chỉ có một người áo đen bịt mặt đứng trong đình, giống như người tới ứng.
“Đồ đâu?” Đối phương hạ giọng hỏi.
Triệu Thất mặc không nhiều quần áo, vừa bị dính nước, gió thổi qua lạnh cóng đến run lẩy bẩy. Hắn đưa tay sờ trong ngực, chưa lấy phong thư ra đã vội hỏi: “Ngươi cho ta xem đồ ta muốn trước đã.”
Hắc y nhân giang tay về phía hắn, trong lòng bàn tay là miếng ngọc bội thiếu mất một mảnh nhỏ.
Triệu Thất lấy phong thư ra, nắm trong tay, tựa hồ đang do dự rốt cuộc có nên giao ra hay không.
“Đưa ta!” Hắc y nhân thúc giục.
Triệu Thất như bị chấn kinh mà hơi co lại. Hắc y nhân không nhịn được tiến lên một bước, đoạt lấy thư trong tay Triệu Thất. Lúc cúi đầu kiểm tra, phát hiện phong thư đã ướt một góc, dấu Long Trảo kia bị nhoè, màu mực nhiễm ra, hơi thay đổi hình dáng.
“Ngươi, ngươi mau trả đồ lại cho ta!” Triệu Thất thấy gã không nhúc nhích, trong lòng sốt sắng, chỉ lo người này đột nhiên rời đi, vội vàng tiến lên kéo lấy gã, dùng sức túm lấy tay gã.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng gầm truyền đến: “Ai?!”
—— đó là giọng nói của Nhạc Thính Tùng.
Động tác Triệu Thất cứng đờ.
Gã áo đen nhân cơ hội này túm chặt lấy cánh tay Triệu Thất, kéo hắn ôm vào lòng thành một tư thế mập mờ, nhìn từ xa giống như Triệu Thất đang chủ động nhào vào lòng.
“Chủ nhân của chúng ta bảo ta nhắn cho ngươi.” Hơi thở hắc y nhân phả bên tai Triệu Thất, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, “Vật này ngài sẽ bảo quản thật tốt, chờ ngày nào đó tương phùng tất hai tay dâng tặng.”
“Ngươi, các ngươi…”
Hắc y nhân buông Triệu Thất ra, dương dương tự đắc vung vẩy phong thư trong tay, xác nhận Nhạc Thính Tùng nhìn thấy mới phi thân nhảy lên nóc đình.
“Triệu Thất, chúng ta sẽ tới cứu ngươi!” Gã nhảy vào trong bóng tối, thân ảnh cực kỳ linh hoạt, trong nháy mắt đã biến mất ở nơi sơn dã mênh mông.
Sau một chốc, Triệu Thất mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chậm rãi quay người, nhìn thấy Nhạc Thính Tùng đang đứng cạnh Bạch Tuyết Kỳ, mặt vô cảm nhìn mình.
“Nhạc trưởng lão, ngươi có thấy rõ khuôn mặt người này không?” Bạch Tuyết Kỳ mặc áo tơ lụa trắng, thần tình lạnh nhạt mà cao quý.
Mơ hồ có một giọng nói xa lạ phát ra: “Sư thúc tổ, hắn trăm phương ngàn kế lẫn vào Thiên môn, sợ là đã có toan tính, không thể không thẩm vấn, phải truy ra chủ nhân đứng sau lưng!”
Nhạc Thính Tùng không nói một lời, sắc mặt âm trầm.
Triệu Thất ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người như rơi vào hầm băng.