Ngày hôm sau, lúc Nhạc Thính Tùng mở mắt ra, Triệu Thất đang nằm trong ngực y, lỗ tai dán chặt l*иg ngực, thần tình an ổn mà ngủ. Làn da lộ ra ngoài có không ít dấu bầm hồng hồng xanh xanh, nhắc nhở Nhạc Thính Tùng nhớ tới cử chỉ vong tình đêm qua, không khỏi thấy ngượng ngùng.
Nhưng mà, Triệu Thất như vậy y cực kỳ yêu thích. Đặc biệt là khi bị đâm lộng đến mức chỉ biết gọi tên mình, chỉ cần tốc độ chậm hơn một chút, hắn liền sẽ tự lay động vòng eo, chủ động muốn đến hôn y.
Nếu như lần sau hắn lại phạm lỗi, cứ như vậy trừng phạt hắn đi! Nhạc Thính Tùng nghĩ. Trước hết mãnh liệt xuyên vào một trận, sau đó rút hết ra, mãi đến tận khi hắn khóc lóc xin tha thì để hắn tự mình đến.
Đúng rồi, trong cơ thể hắn còn có một nơi, chỉ cần hơi cọ một chút toàn thân liền run rẩy không ngừng, nếu như nắm hai hạt trước ngực, sẽ chậm chậm làm phiền nơi đó…
Nhạc Thính Tùng nháy mắt nghĩ ra vài biện pháp, chỉ hận Triệu Thất còn đang ngủ, không thể nhanh chóng gây rối để mình thực hiện kế hoạch trừng phạt mới. Cứ tưởng tượng một hồi, ‘Tiểu Thính Tùng’ đã bắt đầu ngỏng đầu dậy, nhưng thấy Triệu Thất thực sự mệt đến ngất ngư, y liền vận công áp chế xuống.
Động tác nhẹ nhàng lật hắn qua, vẻ mặt Nhạc Thính Tùng khó coi mà nhìn chăm chú vào mông Triệu Thất.
Mông Triệu Thất vẫn rất dễ nhìn, vểnh cao trơn láng, xúc cảm non mềm như phấn hà nổi trên mặt nước, da trắng như củ ấu thoát xác, hôm qua y đã lấy ngón tay và môi lưỡi tỉ mỉ mà thăm dò qua. Nhưng mà, tuy rằng bình thường không thấy được gì, nhưng nếu tách hai cánh mông ra, sẽ thấy trên cánh mông bên phải xuất hiện một hàng chữ nhỏ do bị người ta dùng thuốc màu viết lên.
“Năm Bính Thân tháng Canh Dần ngày Quý Tị, Triệu Thất nợ Lưu Thanh.” Càng khiến người ta khó dễ dàng tha thứ chính là hai chữ “Lưu Thanh” cuối cùng kia,dám tiếp cận hậu đình đã sưng tấy vô hạn.
Nhạc Thính Tùng mím môi, vươn mình xuống giường, tìm một cái khăn mặt, dính nước rồi, động tác nhẹ nhàng lau chùi khối da thịt mềm mại này.
“Đây là son màu do Lưu Thanh của Noãn Hương Các đặc chế, nước rửa không sạch, đao rạch không đi. Ngươi làm như vậy không có tác dụng gì đâu.” Triệu Thập xuất hiện ở cửa, che ống tay áo, hờ hững nhìn y.
Nhạc Thính Tùng nhanh chóng che ch Triệu Thất, cau mày hỏi: “Ngươi có biện pháp tẩy đi không?”
“Ta nghĩ đến một biện pháp, có tám phần mười thành công.” Triệu Thập nói.
Vì biện pháp này, đêm qua cậu trắng đêm không ngủ, tìm kiếm sách cổ điển tịch khắp nơi, dưới ánh nến cẩn thận xem xét. Thế nhưng vất vả lắm mới tùm ra cách, hứng thú bừng bừng chạy tới, lại thấy Triệu Thất mới vừa theo người chơi một buổi tối, trên người tràn đầy dấu vết sau khi tận tình, bị người cᏂị©Ꮒ đến mê man tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Nhạc Thính Tùng giống như không phát cậu có điểm gì khác thường, chỉ vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, Triệu Thất rất để ý mấy vhwx này, ngày hôm qua vừa bắt đầu cũng không muốn để ta xem phía sau hắn nữa.”
Dưới ống tay áo, móng tay Triệu Thập đâm vào lòng bàn tay, máu tươi một giọt tích vào tay áo, dường như cậu chưa phát hiện, thần sắc như thường nói: “Nếu như thế, tẩy chữ viết phải làm càng nhanh càng tốt. Ta trở về chuẩn bị, đêm nay có thể bắt đầu… Đúng rồi, ngươi để Thất ca sau bữa cơm chiều uống nhiều nước một chút, không thì sợ rằng huynh ấy sẽ khổ.”
Có lẽ là thể lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng, cũng có thể là đắm chìm trong giấc mộng an toàn ấm áp không muốn tỉnh lại. Khi Triệu Thất mở mắt ra, mặt trời đã ngả về tây.
Nhạc Thính Tùng trông coi bên cạnh chăm chú nhìn hắn, thấy hắn tỉnh lại, liền lộ ra nụ cười vui mừng. Triệu Thất hơi đỏ mặt. Hai người trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, lại phảng phất như hiểu thấu, hai trái tim đồng thời đập nhanh hơn một chút.
“Ngươi… tại sao ngươi không gọi ta dậy?” Triệu Thất hỏi.
Nhạc Thính Tùng nhìn một bên ngoài: “A nha, đã trễ thế này.” Y gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: “Ta vốn định chờ một lát, thấy ngươi ngủ ngon quá nên không nhẫn tâm gọi ngươi.”
Triệu Thất thở dài: “Còn nói ngươi ở lại, liền ở đây ngốc ngồi, một ngày không làm gì phí phạm quá đi.”
“Ta thích xem bộ dáng ngươi ngủ.” Nhạc Thính Tùng nghiêm túc nói, “Nhìn bao lâu cũng không đủ.”
Triệu Thất không nhịn được niết mặt y: “Dưa ngốc ơi, giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt đấy, về sau đi ra ngoài dùng chiêu này, còn không biết sẽ lừa biết bao nhiêu tiểu cô nương đâu.”
“Ta nói thật mà.” Nhạc Thính Tùng bất mãn tránh khỏi hắn tay, lại bổ sung, “Lời này ta cũng chỉ nói với ngươi thôi.”
Dáng vẻ nghiêm túc thanh minh thực sự rất đáng yêu, Triệu Thất không nhịn được hôn lên mắt y một cái.
Nhạc Thính Tùng kể hết chuyện Triệu Thập đã nói cho hắn nghe, Triệu Thất thở phào nhẹ nhõm. Hai người liền XXX một trận, đợi đến khi mặt trời lặn về tây, đèn l*иg thắp lên rực rỡ, hai người dùng xong cơm tối, Triệu Thập mới ôm một cái rương đi vào.
“Thất ca, ngươi uống bao nhiêu nước rồi?”
Cậu vừa vào cửa, liền không kịp chờ mà hỏi ngay
Triệu Thất suy nghĩ một chút: “âhi bình, đủ chưa?”
“Không đủ.” Triệu Thập lắc đầu một cái, lại để cho Triệu Thất uống thêm mấy bình, cuối cùng uống đến mức bụng no tròn vo mới để cho hắn ngừng lại, giải thích: “Lát nữa ngươi ra nhiều mồ hôi, nếu lượng nước trong cơ thể không đủ, sợ là sẽ rất khó chịu.” Rồi lại nói với Nhạc Thính Tùng: “Nhạc thiếu hiệp, lúc ta tẩy chữ cho Thất ca, ngươi có thể tránh ra ngoài không?”
Nhạc Thính Tùng nói: “Ta không quấy rầy ngươi còn giúp ngươi một tay, ở lại được không?”
Triệu Thập nhìn về phía Triệu Thất, Triệu Thất suy nghĩ một chút, nói: “Cho hắn ở đây đi, ta cũng an tâm hơn.”
Triệu Thập hít khí, không kiên trì nữa, nở nụ cười: “Được rồi.”
Cậu lấy đồ trong rương ra: Mấy cây nến, một bó huân hương, còn có mấy công cụ linh tinh.
“Thuốc màu Lưu Thanh làm ra là để làm ký hiệu cho kỹ nữ ở Noãn Hương Các, không dễ tẩy đi, nhưng nếu bị nóng sẽ làm bong ra một chút.” Triệu Thập lấy ra huân hương an thần, lại cầm tới một cây nến, giới thiệu, “Trong sáp dầu này có thêm thuốc bột ta làm, có thể dính lấy thuốc màu, gỡ lớp sáp ra, chữ viết sẽ nhạt đi một chút. Làm như thế nhiều lần là được.”
Triệu Thất thở một hơi: “Ta còn tưởng rằng ngươi lấy cây nến muốn nướng ta lên chứ, không phải là tốt rồi, đến đây đi.” nói xong, hắn cởi tiết khố, vén áo bào lên, nằm nhoài trên giường chổng mông lên trời.
Con ngươi Triệu Thập tối sầm. Trên da thịt trắng nõn dày kín vết hôn và dấu răng, kéo đai tới tận trong đùi, mà kẻ mang theo một thân dấu vết dâʍ ɭσạи ấy lại không thấy xấu hổ chút nào, lúc này còn dùng tay sờ soạng phía sau, nỗ lực tách hai cánh mông ra.
“Như vậy được không?” Hắn nghiêng đầu hỏi.
“A, còn thiếu một chút, ta giúp ngươi.” Nhạc Thính Tùng nói.
Sau đó, Triệu Thập liền thấy một đôi tay chướng mắt xuất hiện, giúp hắn mở toàn bộ nơi bí ẩn ra.
“Được, được.” Triệu Thập khàn giọng nói. Châm nến một lát đã có giọt sáp nhỏ xuống, cậu khẽ nghiêng, chuẩn xác nhỏ lên da dẻ nhạy cảm.
“Ôi ôi ôi!” Triệu Thất thét lên kinh hãi, cả người co rụt lại, “Nóng quá!”
“Ta đã thử trên tay mình trước rồi, không đau như thế đâu…” Triệu Thập gây khó dễ, “Thất ca, ngươi đừng nhúc nhích nữa, sáp dầu sắp chảy xuống rồi.”
Triệu Thất mắng: “Ngu ngốc, thử trên tay ngươi với chỗ này của ta thì liên quan gì đến nhau! Nóng như thế, làm sao ta nhịn được!”
Hai tay Nhạc Thính Tùng đều đặt trên mông Triệu Thất, cũng đợi không được mà ấn hắn xuống, vừa đau lòng vừa sốt ruột, chỉ hận mình không có mười tám ngón tay.
Triệu Thập suy nghĩ một lát, hỏi: “Lão gia từng sau người mang cho Thất ca một cái sập gụ, có phải để trong phòng không?”
Triệu Thất biến sắc, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Ở dưới giường, ngươi lôi ra đi.”
Triệu Thập tìm một hồi, liền kéo ra một cái sập hình thù kỳ dị.
“Ha, quả nhiên ở đây. Ta nhớ Cửu ca đã nói với ta vật này dùng như thế nào…”
Tấm sập gụ này căn bản chẳng khác mấy tấm sập gụ bình thường là bao, nhưng khi Triệu Thất nằm sấp lên liền phát hiện ra điểm kỳ quái. Chỗ tay chân đều giấu máy móc, Triệu Thập đẩy nhẹ một cái, tứ chi của hắn liền bị còng lại. Mà chỗ hai chân cũng có cấu tạo ngầm, dùng hoạt động của hai khối đá mà thành, lúc mở ra có thể làm cho sập gụ biến thành một chữ “nhân”. Triệu Thập sắp xếp một hồi, liền sáp thẳng hai đùi Triệu Thất, hai chân mở ra. Mặc dù bây giờ mặc quần áo tử tế, nhưng nếu vén áo bào lên, mặt sau liếc mắt một cái liền thấy rõ mồn một, mà dương cụ của Triệu Thất thì lại thuận thế rủ xuống, một độ cao rất dễ dàng thưởng thức.
Nhạc Thính Tùng dù không hiểu lắm nhưng cũng mơ hồ cảm thấy không đúng, sắc mặt trầm xuống. Triệu Thập vui mừng nói: “Thất ca thường ngày đều cùng đám Tam ca Ngũ ca và Lục ca chơi trên ghế này, lần trước Cửu ca còn nói với ta huynh ấy chơi hai hồi, quả là nhớ không lầm, không thì ta thật không biết nên ra tay thế nào đây.”
“Ê, dưa ngốc!” Triệu Thất quay đầu kêu lên, “Ta muốn ăn bánh hoa mai ở trấn Bắc, ngươi đi mua cho ta ăn đi.”
Nhạc Thính Tùng cau mày: “Đã trễ thế này, đi đâu mua, hơn nữa…” Nói tới đây, sắc mặt y bỗng nhiên thay đổi, bước nhanh tới cửa sổ, nhìn lên trời.
“Oành ——” đoá hoa khói nổ tung trên không, một chữ ‘Thiên’ lóng lánh sáng ngời trên bầu trời phía Nam.
Vẻ mặt Nhạc Thính Tùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thất cũng nhiều hơn mấy phần khó xử.
“Ngươi có việc gấp à? Mau đi đi.” Triệu Thất cười hì hì nhìn y, “Cẩn thận đừng chết, ta vẫn chờ ngươi mang bánh hoa mai về đấy.”
Hắn đoán không sai, đây là khói hoa triệu tập cấp độ cao nhất của Thiên môn, chỉ trong trường hợp cực kỳ khẩn cấp mới được phép dùng. Bởi vậy, tuy Nhạc Thính Tùng rất muốn ở lại, cuối cùng cũng chỉ có thể uy hϊếp Triệu Thập: “Nếu ngươi dám bắt nạt hắn, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi!”
Triệu Thất giục: “Đi nhanh đi, tiểu tử này khí lực còn không bằng ta, làm sao có khả năng bắt nạt ta? Ngược lại là ngươi ấy, ám hiệu rõ như vậy, còn không mau đi.”
Nhạc Thính Tùng gật đầu, cúi người hôn lên mặt Triệu Thất: “Chờ, ta sẽ mua bánh hoa mai về cho ngươi.”