- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiếm Hiệp
- Ỷ Thế Hiếp Người
- Chương 20
Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 20
Khi Triệu Thất tỉnh lại, không lập tức mở mắt ra, chỉ cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh, những người kia mang hắn đi một hồi, rồi dùng bình thuốc nhỏ phất trước mũi hắn. Khi Triệu Thất lần thứ hai khôi phục ý thức, phát hiện mình đang nửa nằm trên một cái ghế.
Từ xúc cảm dưới mông, tựa hồ đây là một cái ghế tựa mỹ nhân. Trong phòng đốt huân hương, bên trong trộn chút phấn kí©ɧ ɖụ©. Cách đó không xa, còn có tiếng hít thở của một người khác.
“Triệu quản sự, tỉnh rồi thì đửng giả bộ nữa.”
Triệu Thất mở mắt ra.
Nơi này quả nhiên là Noãn Hương Các.
Cách đó không xa là bàn trà và băng ghế, bên trên bày ít dụng cụ vẽ tranh, một tờ giấy trắng chỉnh tề trên bàn. Lưu Thanh ngồi cạnh bàn, ung dung uống cạn rượu trong chén, mỉm cười nhìn hắn.
Triệu Thất như bị điện giật, lập tức đổi một khuôn mặt tươi cười: “Ha ha, lại là ông chủ Lưu cứu ta, thực sự cảm tạ, đại ân đại đức của ngài, tiểu nhân suốt đời không quên.” Nói xong, hắn đứng dậy, giống như lười biếng duỗi người.
“Triệu quản sự, ngươi…” Lưu Thanh còn chưa nói xong, Triệu Thất đã như tên rời khỏi cung xông ra ngoài.
Nhưng mà ——
“Buông ta ra! Ta, ôi!”
Trong chớp mắt, Triệu Thất sắc mặt trắng bệch lại bị người ôm trở về.
Hắn vừa mới chạy đến cạnh cửa, liền bị hai gã mặt sắt ngoài cửa túm lấy, đánh một quyền lên bụng hắn, đánh hắn phải gập người lại, đau đến mức không thể động đậy nổi.
Hai người kia ấn hắn ngồi lên cái ghế mỹ nhân lúc trước, lại đối diện Lưu Thanh, Triệu Thất hừ lạnh một tiếng, khinh ghét chửi: “Vô liêm sỉ, lão tử không cần các ngươi động tay động chân! Cút ngay, ta không muốn ngồi trên cái đồ quỷ này!”
Lưu Thanh cười, nói: “Ghế mỹ nhân này là kiểu mới nhất, máy móc cực kỳ tinh xảo, nếu Triệu quản sự ghét bỏ, không bằng ta diễn cho ngươi một phen.”
Triệu Thất trầm mặc một hồi, miễn cưỡng nói: “Ha, không dám làm phiền ông chủ Lưu. Lão gia nhà ta mấy ngày nữa sẽ về, ta…”
Lưu Thanh lắc ly rượu, cười nói: “Triệu quản sự thường ngày bận rộn, ngày hôm nay thật vất vả mới có lúc rảnh rỗi, bên cạnh không có người gây phiền nhiễu, đã tới Noãn Hương Các rồi, không bằng uống một chén rượu trước đã?” Triệu Thất căm tức nhìn gã, gã không để ý lắm, còn rót đầy rượu vào chén của mình, đưa tới bên miệng Triệu Thất.
Triệu Thất không chống cự, bé ngoan há mồm uống hết rượu, Lưu Thanh cười, đang muốn mở miệng, lại bị Triệu Thất “Phụt” một tiếng, phun ra khắp mặt mũi.
“Ha ha, rượu như vậy, ít nhiều gì cũng có thể uống!” Triệu Thất hả hê nhìn gã, “Vừa nhìn ngươi liền biết là kẻ bại hoại giả bộ nhã nhặn, như thế này thích hợp với ngươi hơn!”
Lưu Thanh giơ tay như muốn đánh Triệu Thất, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một cái khăn, nhẹ nhàng xoa đi chỗ rượu chảy xuôi bên mặt, để khăn lên bàn, chậm rãi nói: “Không uống thì không uống. A, Triệu quản sự, ngày khác ta nhất định phải mời ngươi uống một bình. Bây giờ, chúng ta nói chuyện 5000 lạng bạc trước nhé.”
Triệu Thất trong lòng hơi động: “Văn Diễm không phải bị các ngươi bắt rồi sao?”
Lưu Thanh lắc đầu: “Đứa bé kia thông minh cực kì, đã chạy trốn. 5000 lạng bạc kia, chúng ta chỉ có thể tìm Triệu quản sự đòi về.”
“Ngươi bắt ta tới nơi này, là hi vọng ta bé ngoan trả tiền lại?” Triệu Thất cười lạnh, “Tặng lão tử 5000 lạng nhận lỗi, lão tử sẽ suy xét tha cho các ngươi.”
“Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, Triệu quản sự là người hiểu chuyện. Ta nghĩ, chỉ cần chúng ta công bằng, nhất định có thể có câu trả lời cả hai đều vừa lòng.”
“Ngươi muốn làm thế nào?” Triệu Thất nghe đến đó, phát hiện đối phương xác thực chỉ đòi tiền, trái lại yên tâm, hơi dựa lưng vào ghế tựa một chút, lười biếng tiếng nói, “Muốn tiền ta không có, đòi mạng ta không cho, ngươi xem đó mà làm.”
Lưu Thanh cười, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển qua chuyện khác, cười nói: “Tại hạ bất tài, hơi thông đan thanh, từng có một bức “Ẩm tuyết” rất được bằng hữu phong nguyệt khen tặng… Triệu quản sự, ngươi từng nhìn thấy chưa?” Gã dừng một chút, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Triệu Thất.
Triệu Thất vẫn bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, ngay cả lông mày cũng không động đậy: “Không có, xem ra ngươi chỉ hơi thông tường, bản lĩnh cũng chẳng có là bao, ta từng xem qua một ít tranh khiêu da^ʍ, cái gì “Ẩm tuyết”, chưa nghe qua bao giờ.”
Lưu Thanh cười sâu xa: “Ha ha, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải mời Triệu quản sự đánh giá một phen. Bỉ nhân đối với vẽ tranh còn mấy phần tự tin, nếu không có gì ngoài ý muốn, nó sẽ trở thành tinh phẩm đông cung truyền lại cho đời sau.”
“Há, da mặt ngươi dày quá, cái này liên quan gì tới ta?
“Người đời tuy thích xem Đông cung đồ nhưng lại không thích mình trở thành nhân vật chính xuất hiện bên trong. Vì phòng ngừa 5000 lạng bạc bị quỵt mất, không thể làm gì khác hơn là phải để Triệu quản sự ấm ức một lát rồi, lưu lại bằng chứng.”
Triệu Thất nghe vậy lập tức cả kinh, vừa nghĩ đến một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ, đã thấy Lưu Thanh vỗ tay, hai gã mặt sắt thả lỏng tay, sau đó bốn, năm quy công tử từ ngoài cửa nối đuôi nhau vào, đi về phía hắn.
“Các ngươi mời Triệu quản sự cởϊ qυầи áo, động tác phải cẩn thận một chút.”
Triệu Thất bình thường nào bị những người này chạm qua, chửi ầm lên, quyền đấm cước đá, hắn là nam tử trưởng thành, những quy công tử kia cũng không biết võ công, nhất thời chừa ra khoảng không bốn phía quanh hắn.
Triệu Thất cướp đường chạy trốn. Cũng không chạy được vài bước, lại bị người túm tóc kéo trở lại, mấy người cùng nhau tiến lên, ba chân bốn cẳng đè hắn xuống đất, roẹt roẹt mấy tiếng liền xé rách quần áo.
“Khốn nạn!” Triệu Thất nổi giận.
Lúc này không có người nói chuyện, mọi người thấy dưới lớp quần áo kia là da thịt trơn bóng như ngọc, lại phối hợp với hai má vì tức giận mà ửng hồng của Triệu Thất, đều có chút sững sờ.
Mà ngay sau đó, chính là không ức chế được tư niệm muốn làm nhục.
Động tác trở nên càng thô bạo, có mấy người thậm chí đợi lúc Triệu Thất phản kháng cố ý xoa nắn l*иg ngực của hắn và cái đùi trắng mềm. Triệu Thất hai quyền khó địch bốn tay, đánh mặt trên không ngăn được phía dưới, công phu ít ỏi rất nhanh liền bị người triệt để áp chế, còn bị ép lấy tứ chi.
Cuối cùng, thân thể Triệu Thất hoàn toàn bại lộ trước mắt mọi người. Mặc dù Lưu Thanh đã vẽ rất nhiều Đông cung, nhưng khi nhìn thấy thân thể đẹp như thế, cũng không khỏi sáng mắt lên. Triệu Thất là nam tử trưởng thành, tứ chi thon dài mạnh mẽ, hơn đứa trẻ mảnh khảnh rất nhiều, thế nhưng da thịt hắn lại mềm nhẵn, eo nhỏ mông mập, hai chân thẳng tắp bóng loáng, làm người vừa thấy phía dưới liền dựng thẳng.
Lưu Thanh đắm chìm trong phong nguyệt chi đạo đã lâu, vừa nhìn thấy ngoại hình Triệu Thất liền biết đây là một tên thích hợp bị người ta ngược đánh gãy mài, nhưng dù sao cũng phải cố kỵ Triệu Vũ Thành, gã không dám làm quá mức, chỉ tính toán trước hết để hắn bày ra mấy tư thế, vẽ vài bức Đông cung là xong.
Triệu Thất hiện tại rất khó chịu.
Miệng của hắn bị nhét một miếng giẻ, hai đùi cũng bị ép tách ra, hai hạt anh đào hồng càng bị người thô bạo mà xoa bóp, chỉ hơi giãy dụa, liền ăn trọn một bạt tai.
“Không sai, không sai. Các ngươi đẩy bắp đùi của hắn ra một chút. Đúng, cứ như vậy. Ngươi, để tay xuống phía dưới. Hai người các ngươi sờ tới đùi, tay kia đỡ mặt sau.”
Cứ như vậy, Triệu Thất bị ép bày ra một tư thế dâʍ ɭσạи. Bắp đùi của hắn bị nam nhân nắm chặt, cưỡng ép mở ra, mà hai tay thì bị vắt ở phía sau, giống như biểu diễn mà ưỡn ngực trương ra hai hạt sưng đỏ, trên người còn mấy vết hồng hồng vừa bị bấm đau. Mặt sau còn bị một cái tay xấu xa lục lọi, giống như lập tức phá cửa mà vào.
“Biểu tình này không tệ.” Lưu Thanh hài lòng cười.
Gã chấp bút, tay khẽ run, qua một hồi lâu, mới dứt khoát hạ bút.
Đầu bút lông sột soạt trên giấy, đột nhiên tất cả tâm tình tâm tư đều đan dệt thành những đường nét sinh động, tất cả l ý nghĩ xằng bậy đều nhuộm đẫm sắc thái rực rỡ. Từ từ, ngũ quan sinh động đã hiện ra trên giấy, chính là vẻ mặt cau mày khó nhịn của Triệu Thất.
Theo nét bút chuyển động, nhiều chi tiết nhỏ hiện ra. Nhìn bức tranh này, người ta sẽ có cảm tưởng người trong bức họa giống như đang sống, đang vô hạn khuất nhục mà căm tức nhìn kẻ bên ngoài dám to gan nhìn thân thể hắn mà vẽ. Thế nhưng loại vẻ mặt này, phối hợp với vài bàn tay dâʍ ɭσạи đè xuống, lại tạo thành sự tương phản tuyệt diệu, khiến người ta mơ hồ sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ chinh phục.
Một bức tranh vẽ xong, Lưu Thanh để qua một bên, chỉ thị những người kia xoay Triệu Thất lại, lộ ra mông eo trắng lóa như tuyết, một bên một cái tay tách hai cánh mông ra, liền sai người nắm cằm Triệu Thất, cưỡng bách hắn nhìn về phía Lưu Thanh đang vẽ.
Ý tứ làm nhục của bức tranh này so với bức trước còn mạnh hơn. Bởi vì tư thế quan hệ, dấu vết sáng sớm Nhạc Thính Tùng lưu lại trên mông cùng trên đùi hắn bị nhìn không sót thứ gì. Những người khác vừa thấy, cũng không nhịn được thấp giọng trêu đùa.
“Triệu quản sự, lúc thường nhìn ngươi một bộ ngang ngược ngông cuồng tiểu nhân, cái mông lại xoay lẳиɠ ɭơ như vậy, có phải là ngày ngày mong mỏi chuyện người ta cᏂị©Ꮒ ngươi không?”
“Ha ha, Triệu quản sự, quản nhất định là chuyện giường của Triệu lão gia. Vết tích kia, đại khái đều là Triệu lão gia lưu lại đi.”
“Ta còn nghe nói Triệu Lục bọn họ cũng có phần đấy, cháu ta là người hầu Triệu phủ, có một hôm nhìn thấy Triệu Lục ban ngày ban mặt liền sờ mông của hắn…”
“Thân thể trưởng thành như vậy, đừng nói người làm, nói không chừng ngay cả chó Triệu phủ cũng từng đè hắn rồi.”
Triệu Thất bị những người này luân phiên dùng ngôn ngữ sỉ nhục, tuy rằng rõ ràng bọn chúng không biết nội tình, chỉ là thuận miệng nói bậy, nhưng hắn vừa hận vừa tức, vừa thẹn vừa giận, trong lòng mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ chết chúng nó một trăm tám mươi lần. Lưu Thanh thấy thế, vài nét bút vẽ ra bộ dáng hắn rưng rưng lắc đầu, lại ở trên đùi hắn cường điệu vẽ thêm vài hồng vết, giống như mới bị người cưỡng ép xâm phạm xong.
Sau đó, Lưu Thanh lại để cho những người kia sắp xếp tay chân Triệu Thất thành tư thế càng thêm khó coi, từng hình ảnh rơi trên giấy.
Rốt cục, Lưu Thanh vẽ bảy bức tranh. Một nét bút cuối cùng hạ xuống, tâm tình của gã giống hệt như khi vừa hoàn thành ‘Ẩm tuyết’.
Không, phải hơn thế rất nhiều.
Triệu Thất sau kho bày ra tư thế giống như bức tranh cuối cùng như đúc đã không còn khí lực, hai mắt thất thần, hơi thở gấp gáp nằm rạp trên ghế mỹ nhân, khoác trên người một bộ xiêm y bị kéo rách rưới, phát hiện Lưu Thanh nhìn sang, hắn liền run rẩy.
Lưu Thanh nhìn chăm chú khung cảnh này thật lâu, trong mắt ám trầm một mảnh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiếm Hiệp
- Ỷ Thế Hiếp Người
- Chương 20