Chương 40: Bí mật bị phát hiện

Lạc Hướng Quang ngồi trong văn phòng của mình. Ánh mắt tập trung của ông vẫn đang chú ý đến những thông tin mà ông điều tra được từ một người tên Eric. Rốt cuộc người này là ai? Tại sao hành tung lại bí ẩn đến mức không trả được chút thông tin nào như vậy chứ!

“Tên nhãi ranh đáng chết. Có gan phá hỏng chuyện của ta sao không có gan lộ diện?”

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lạc Hướng Quang vội tắt đi màn hình máy tính ngước mắt nhìn về phía cửa nói.

“Vào đi!”

Trần Đại Hoan từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. Lạc Hướng Quang thấy hắn thị sắc mặt khẩn trương hỏi.

“Thế nào rồi, có kết quả gì không?”

“Thưa tổng giám đốc vẫn chưa ạ. Người này không hiểu sao tra mãi vẫn chẳng tìm được chút tin tức nào. Gần đây hắn ta lại tiếp tục gặp gỡ các cổ đông nhỏ mà chúng ta nhắm đến, làm bọn họ không ai muốn gặp chúng ta nữa ạ.”

“Chết tiệt. Mau tìm thám tử giỏi nhất tiếp tục điều tra cho tôi. Còn nữa, tiếp cận bọn cổ đông nhỏ tham tiền kia xem tên khốn đó ra giá thế nào, nếu cần thiết cứ tăng giá cao hơn hắn ta. Đến bước đường này rồi không thì vì một tên vô danh tiểu tốt mà hỏng cả kế hoạch. Nhớ chưa?”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Trần Đại Hoan vừa rời khỏi phòng. Lạc Hướng Quang đã không kiềm được tức giận nữa mà đập mạnh tay lên bàn.

“Thằng khốn, tốt nhất là mày hãy che đậy lai lịch bản thân thật tốt, đừng để tạo tìm được mày. Nếu không thì mày không chết cũng sẽ tàn phế thôi.”

…****************…

Diệp Lan Vy nằm cuộn tròn trong chăn hưởng thụ giấc ngủ ngày cuối tuần của mình. Nằm trên chiếc giường quen thuộc cảm giác thật thoải mái làm sao. Tiếng chuông điện thoại làm cô nhướng mắt lên nhìn qua cửa sổ, sáng đến vậy rồi sao? Thật sự chẳng muốn dậy chút nào. Cô với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, chầm chậm bắt máy với giọng ngái ngủ.

“Mình nghe đây.”

“Vy Vy cậu biến đi đâu từ hôm qua đến giờ mà không trả lời tin nhắn mình chứ?”

“Xin lỗi cậu hôm qua có chút chuyện nên mình quên trả lời tin nhắn của cậu. Công việc của cậu tốt chứ!”

“Công việc thì rất thuận lợi. Chỉ là gặp phải thứ không nên gặp nên rất bực mình, cậu dậy chưa đấy ra ngoài với mình giải tỏa tâm trạng chút đi.”

“Được, mình cũng cần thư giãn đây. Cậu đợi mình chút.”

Diệp Lan Vy tắt điện thoại bước vội vào nhà vệ sinh. Một lúc sau cô bước xuống lầu với chiếc váy trắng đơn giản nhưng lại tôn lên dáng người chuẩn từng đường nét của mình. Cô đưa mắt nhìn đến bàn ăn nhưng không thấy Mặc Kính Đình đâu. Cô nhìn đồng hồ thắc mắc. Thường ngày chẳng phải giờ này anh ta đang ăn sáng sao? Sao hôm nay lại dậy trễ như vậy? Hay là không khỏe nhỉ!

“Chú Lưu, sao thiếu gia còn chưa xuống vậy?”

“Tôi cũng không biết. Tôi cũng đang định lên gọi thiếu gia. Cô Diệp định ra ngoài sao?”

“Vâng tôi định ra ngoài. Để tôi lên xem anh ấy đã.”

Diệp Lan Vy trở ngược lên lầu đến tìm Mặc Kính Đình. Cô đứng bên ngoài gõ cửa gọi mãi không nghe thấy Kính Đình trả lời. Trong lòng cô hoang mang lo lắng. Có khi nào anh ấy xảy ra chuyện gì không? Nghĩ thế cô mạnh dạng đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống không chẳng thấy Mặc Kính Đình đâu. Bên trong nhà tắm có tiếng nước chảy khiến Lan Vy khẽ nhíu mày thắc mắc.

“Chân anh ta không đứng được, trước nay luôn tắm bồn. Sao hôm nay lại…”

Chợt cô chú ý đến chiếc xe lăn của Mặc Kính Đình vẫn để cạnh giường. Xe ở đây vậy anh ta vào trong đó bằng cách nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong đầu cô nảy ra rất nhiều lý do để tự giải thích cho việc này, nhưng tất cả những lý do cô nghĩ đến đều rất hoan đường.

Tiếng nước trong phòng tắm đã tắt. Bóng dáng người đàn ông hiện sau tấm cửa kính rõ dần khiến tim của cô càng đập nhanh hơn. Cô bất giác xiếc chặt bàn tay vì căng thẳng lẫn hồi hộp. Cánh cửa phòng tắm mở ra, Mặc Kính Đình từng bước vững chắc bước ra từ sau cánh cửa. Ánh mắt của Diệp Lan Vy hiện rõ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy anh có thể tự đi trên đôi chân của mình một cách khỏe mạnh. Chuyện này là sao? Chẳng phải anh ta vẫn chưa thể đi lại được sao?

Sự có mặt của Diệp Lan Vy trong phòng làm Mặc Kính Đình vô cùng kinh ngạc. Không hay rồi, bị cô ấy phát hiện rồi. Trong lòng Mặc Kính Đình có chút loạn vì sự xuất hiện của cô. Hắn vô ý quá, lúc nãy lại quên mất chốt cửa ngoài. Bây giờ phải giải thích với cô ấy sao đây.

“Sao em lại vào đây?”

“Chân anh… khỏi từ khi nào vậy?”

“… Nếu tôi nói vừa mới khỏi em có tin không?”

“Mặc Kính Đình, anh xem tôi là trẻ con sao? Trêu đùa người khác như thế có vui không?”

Diệp Lan Vy tức giận quay lưng rời khỏi phòng. Mặc Kính Đình vội đuổi theo giữ cô lại, nhưng cơn thịnh nộ trong lòng Lan Vy vô cùng lớn. Cô hất tay Mặc Kính Đình ra nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận.

“Nếu như chân anh đã khỏi, cớ gì anh còn diễn trò với tôi trong mấy tháng qua? Hay anh thấy tôi rất dễ bị lừa nên anh muốn đem tôi ra làm trò hề cho anh đúng không?”

“Tôi không có ý đó, em nghe tôi nói đã.”

“Không có gì để nói cả. Nếu anh đã bình phục rồi thì tôi chúc mừng anh. Và kể từ hôm nay hợp đồng giữa tôi và anh cũng đã chấm dứt. Tôi không còn là bác sĩ điều trị cho anh nữa, chào anh.”