Diệp Lan Vy nghe câu hỏi của Mặc Kính Đình cùng ánh mắt đầy ẩn ý thì biết ngay anh ta đang cố tình trêu chọc mình. Cô nghiêm nghị nhìn anh nói.
“Anh nghĩ đi đâu thế! Ý tôi là anh vào viện thế này một phần lỗi là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm lo cho sức khỏe của anh thôi.”
“Tôi mới là người nên hỏi cô đang nghĩ đi đâu đấy! Hay là cô muốn chịu trách nhiệm với tôi chuyện hôm đó trong phòng tôi?”
Nghe Mặc Kính Đình nhắc đến chuyện hôm đó, hai má Diệp Lan Vy lại ửng hồng lên lắp bắp giải thích.
“Tôi… Tôi đâu có nhắc đến chuyện hôm đó chứ! Anh đầu óc không trong sáng nên tôi mới giải thích rõ ràng cho anh nghe thôi. Còn chuyện hôm đó… chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi. Mà nếu có xảy ra chuyện…, anh cũng có thiệt thòi chỗ nào mà còn bắt tôi chịu trách nhiệm chứ?”
“Cô nói như vậy chẳng lẽ hôm đó cô thật sự đã làm gì tôi sao?”
“Làm… làm gì có. Anh đừng có mà ăn nói linh tinh. Tôi… tôi ra ngoài một lát, anh nghĩ ngơi đi.”
Diệp Lan Vy vừa nói vừa mở cửa chạy vội ra ngoài. Mặc Kính Đình nhìn cô ngượng mà không nhịn cười. “Da mặt cô mỏng quá đấy!”
Nhưng khi bóng cô vừa khuất thì nụ cười của hắn cũng vội tắt. Cơ thể hắn hiện tại vẫn rất khó chịu, cảm giác cả người ngứa ngáy và cơ thể đang dần nóng lên. Hắn không muốn cô lại lo lắng, hắn nghĩ dù sao lúc nãy bác sĩ cũng đã tiêm thuốc cho hắn, một lúc sau chắc sẽ khỏe hơn thôi. Hắn nhắm mắt lại như quên đi nỗi đau rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Diệp Lan Vy chạy vội khỏi phòng rồi nép mình vào sau bức tường nhẹ đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim không an phận vì mấy câu nói đùa bỡn của Kính Đình mà đập loạn xạ. “Anh ta đúng là tên đáng ghét mà, lúc nào cũng chỉ thích trêu chọc mình. Biết anh ta thế này hôm đó mình đã chẳng uống rượu với anh ta, đã thiệt thân lại còn bị gán cho cái tội lợi dụng. Mình có thể lợi dụng gì từ anh ta chứ! Mà nói đi cũng phải nói lại, phải nói là anh ta vô cùng vô cùng đẹp trai. Thân hình thì quá là…, mình đang nghĩ đi đâu thế này?”
“Cậu làm gì mà đứng đây thừ người ra vậy?”
Diệp Lan Vy giật mình hoàn hồn lại khi nghe câu hỏi của Thư Kỳ. Cô lúng túng nói lời lãng tránh.
“Mình… Mình có làm gì đâu! À đúng rồi, là mình đang nghĩ không biết cậu đâu mất rồi ấy mà.”
“Mình vẫn ở đây chờ cậu mà, anh ta thế nào rồi? Đã ổn hơn chưa?”
“Ừm, anh ta không sao rồi. Chỉ có mình là có sao thôi.”
“Cậu làm sao?”
Diệp Lan Vy không nhận thức được mình vừa nói gì, cho đến khi nghe Thư Kỳ hỏi lại thì lại ngớ người.
“Hả… à mình chỉ nói linh tinh thế thôi. Không có gì đâu.”
“Vy Vy, cậu có thấy Mặc Kính Đình thế nào?”
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Vì mình thấy anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt rất đặc biệt, giống như là… nhìn người trong lòng ấy. Vừa yêu chiều vừa ôn nhu, cậu không thấy điều đó sao?”
Nghe Phó Thư Kỳ nói Lan Vy lại nhớ đến ánh mắt của anh lúc nãy trong phòng bệnh. Dường như rất ôn nhu và dịu dàng, thái độ lại rất ân cần không giống trước đây chút nào. Nhưng nếu nói đó là ánh mắt dành cho người trong lòng thì không đúng lắm, anh ta không bao giờ thích một người như mình đâu. Vã lại anh ta vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ, sao có thể thích mình. Diệp Lan Vy xua đi ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu rồi cười nói với Phó Thư Kỳ.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ta không bao giờ thích người như mình đâu. Anh ta cực kỳ ghét mình, thậm chí đưa mình vào danh sách đen ấy chứ. Vã lại anh ta còn rất yêu chị họ của cậu, cho nên chuyện mà cậu thấy chỉ là nhìn nhầm thôi.”
" Mình nghĩ anh ấy không còn tình cảm gì với chị của mình đâu, đến tên chị ấy anh ta còn không muốn nghe nói gì là không buông bỏ tình cảm chứ!"
“Còn giận tức là còn yêu, nếu không còn yêu thì cớ gì không hết giận chứ!”
Nghe Lan Vy giải thích Phó Thư Kỳ nhìn cô nở nụ cười trêu chọc.
“Từ khi nào cậu trở thành chuyên gia tình yêu vậy? Biết yêu rồi sao?”
“Làm gì có, mình đến mối tình đầu còn chưa có nói gì đến chuyên gia tình yêu. Mình chỉ nói theo thực tế mình thấy thôi.”
“Thôi được rồi không trêu cậu nữa. Nếu anh ta không sao rồi thì mình về trước đây. Cậu ở lại chăm sóc ông chủ khó ở của cậu đi. Cẩn thận coi chừng có ngày bị ông chủ khó ở đó đánh cắp trái tim khi nào không biết đấy.”
“Cứ ăn nói linh tinh. Để mình tiển cậu.”
“Không cần đâu, cậu vào với anh ta đi. Mình tự về được rồi.”
“Vậy cậu lái xe cẩn thận nhé!”
Phó Thư Kỳ lái xe rời khỏi bệnh viện trở về nhà, trên đường về cô cứ miên man suy nghĩ về chuyện tình cảm của chị họ mình và Mặc Kính Đình. Rốt cuộc ngày đó vì lý do gì khiến chị ấy bỏ rơi anh ta trong khoản thời gian khó khăn đó chứ! Thái độ của Mặc Kính Đình khi nghe cô nhắc đến chị họ cũng đủ biết anh ta hận chị ấy như thế nào. Chẳng lẽ chị ấy đến với anh ta chỉ vì danh lợi như trên báo đã đăng sao? Người thì đang sống trong hào quang sáng chói, còn một người thì lại sống trong tăm tối với kiếp sống tật nguyền. Chẳng lẽ chị ấy không thấy xót xa cho anh ta chút nào sao?