Mạnh Khâm trợn mắt nhìn Quan Sam, Quan Sam làm bộ ra vẻ đầu hàng: "Không giỡn nữa, không giỡn nữa, ăn cơm, ăn cơm thôi."
Chẳng được bao lâu Quan Sam lại bắt đầu mở máy hát nhưng lần này có tiếng cũng có miếng: "Này, chứng thiếu máu Địa Trung Hải của tiểu Bảo có thể điều trị tận gốc bằng phương pháp ghép tuỷ đấy, em có qua hỏi chủ nhiệm Chu khoa huyết học, cũng vừa tìm được người thích hợp hiến tuỷ luôn rồi."
"Cô nói thật à?" Mạnh Khâm dừng tay, bỏ chén cơm xuống nhìn về phía Quan Sam: "Sao đến bây giờ mới nói cho tôi biết?"
"Mới vừa nhận được tin thôi, ngày mai em qua khoa huyết học hỏi rõ ràng lại rồi nói với anh kỹ hơn."
Mạnh Khâm gật đầu, Quan Sam làm người rất tốt, bình thường cà lơ phất phơ, nói chuyện lại lười không thèm nể mặt nể mũi, nhưng đυ.ng đến chuyện quan trọng thì tuyệt đối không mở miệng vui đùa, rất nghiêm túc chuyên nghiệp.
"Chỉ cần có thể khiến tiểu Bảo khoẻ mạnh như những đứa trẻ khác thì tốn bao nhiêu tiền cũng được." Mạnh Khâm rói rất chắc chắn như hận không thể bỏ tiền ra làm phẫu thuật ngay lập tức vậy.
Quan Sam vừa chọn món vừa nói chuyện: "Chuyện này không phải chỉ tiền bạc là được mà còn phải xem người ta có tình nguyện hiến tuỷ hay không nữa."
Mạnh Khâm liếc nhìn Quan Sam, nghe cô nói xong thì khẽ gật đầu: "Chỉ cần có người thích hợp, tôi nhất định nghĩ ra cách khiến đối phương đồng ý."
"Đại ca à." Quan Sam nghe xong cười khúc khích: "Hệ thống thông tin người hiến tặng được bệnh viện kí cam kết giữ bí mật rồi, ngoại trừ bệnh viện và người hiến liên lạc với nhau thì mấy người bọn anh đều không thể biết được đối phương là ai đâu."
"Cho nên ý của cô là chỉ có người ở bệnh viện mới có thể gặp mặt người hiến tặng?" Mạnh Khâm hỏi Quan Sam.
"Đúng vậy." Quan Sam gật đầu, lời nói này không hề có ý đồ xấu.
"Tôi nhớ không lầm thì cô là bác sĩ, là phó chủ nhiệm." Mạnh Khâm tiếp tục.
"Cho nên?" Quan Sam có một dự cảm xấu.
"Tôi lại thiếu nợ một ân tình nữa." Mạnh Khâm gắp cho Quan Sam một con tôm.
"Lại thiếu?" Quan Sam nhìn con tôm trong chén có chút dở khóc dở cười, cô dùng đũa lật con tôm lại, giọng nói thay đổi: "Sao em cứ có cảm giác như đang tự đào hố chôn mình vậy nhỉ?"
Mạnh Khâm chỉ cười mà không nói.
Ăn cơm xong nhìn đồng hồ cũng sắp chín giờ, tiểu Bảo vẫn còn ngủ trong phòng ngủ, Mạnh Khâm không có cách nào để đưa Quan Sam về, đang muốn lên tiếng thì bị cắt ngang.
"Không còn sớm nữa, anh ở lại chăm sóc tiểu Bảo cho tốt, em đi trước đây." Thật ra ngay từ đầu Quan Sam đã chú ý thấy Mạnh Khâm nhìn đồng hồ rồi, cô cũng không thể nào ở lì trong nhà người khác được. Mặc dù cô có thích anh nhưng đã làm người thì tối thiểu bản thân cô vẫn có giới hạn cuối cùng.
Mạnh Khâm gật đầu, lập tức đức dậy đi đến phòng khách cầm lấy áo khoác mặc vào nói với Quan Sam: "Tôi đưa cô xuống lầu."
Quan Sam vừa cầm túi xách vừa cười: "Sao thế, sợ em nửa đường bị người ta bắt mất à?"
"Người muốn bắt cô chắc phải cần dũng khí lớn lắm mới làm nổi." Mạnh Khâm mở cửa đi giày xong đợi Quan Sam bước ra cửa.
"Cho nên mới nói lo lắng của anh là không cần thiết, anh cũng nói người có thể đánh thắng em rất ít thì em còn có thể sợ gì nữa chứ?" Giọng nói Quan Sam mang vẻ không được phép trêu trọc.
Mạnh Khâm chờ Quan Sam mặc áo xong xuôi đi ra ngoài rồi mới trở tay đóng cửa, cô đi phía trước anh theo sát ở phía sau, thấy cô đi đến góc tường thì dừng lại nhìn cửa, Mạnh Khâm bước tới cô liền nhấc chân tiếp tục bước tiếp về phía trước.
Đến cửa thang máy, Mạnh Khâm duỗi tay ấn nút thang máy, Quan Sam ngẩng đầu nhìn Mạnh Khâm: "Được rồi quay về đi, lỡ tí nữa tiểu Bảo tỉnh dậy lại không thấy ai."
"Vậy tôi quay về đây." Mạnh Khâm đồng ý, cụp mắt nhìn Quan Sam.
Quan Sam gật đầu, phất phất tay với Mạnh Khâm: "Đi mau đi, nếu không em không đi nữa đấy."
Mạnh Khâm nghe xong bỗng dưng cười một tiếng, nha đầu này lại bắt đầu nữa rồi, anh lắc đầu bất đắc dĩ: "Chờ tin tức tốt của cô, về đến nhà thì báo tôi nhé."
Quan Sam giơ tay OK đúng lúc cửa thang máy mở ra, Quan Sam cười một cái với Mạnh Khâm sau đó xoay người bước vào thang máy, cùng lúc đó Mạnh Khâm xoay người trở về, đi theo hướng ngược lại.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Quan Sam liếc mắt qua nơi nào đó, trong đôi mắt trong trẻo đúng lúc ấy bỗng nhiên hiện lên sự giảo hoạt, cô toét miệng cười, cửa thang máy hoàn toàn khép lại.
Mạnh Khâm về nhà đi đến phòng ngủ, mở cửa thấy tiểu Bảo vẫn còn ngủ say thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào phòng ăn thu dọn bát đũa.
Rửa chén xong anh lấy chút cháo cho tiểu Bảo, để nhỏ lửa đun cách thuỷ, sau đó tự mình đi đến phòng khách xem tivi, thỉnh thoảng cầm di động nhìn một cái, không có tin nhắn, lại bỏ xuống tiếp tục xem tivi, lặp đi lặp như vậy thật lâu anh mới lấy di động gọi điện thoại.
Quan Sam vừa mới tắm xong đi ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm lấy nhìn vào di động, nhếch miệng, nhấn nút, nghe máy.
"Alo?" Quan Sam một tay dùng khăn lông lau tóc một tay cầm di động.
"Về rồi à?" Giọng Mạnh Khâm trong bóng đêm đặc biệt hấp dẫn, trầm thấp, lãnh đạm lại như có ý vị khác.
"Về rồi, vừa mới tắm xong." Quan Sam cố ý nói cực kì chậm, đặc biệt bốn chữ sau còn có chút ý đồ.
Mạnh Khâm đương nhiên có thể nghe ra dụng ý trong lời nói của Quan Sam, anh âm thầm khụ khụ nói: "Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút."
"Không nói chuyện một lát à?" Giọng Quan Sam cố ý nói thật nhỏ nghe rất mê người.
"Tiểu Bảo tỉnh rồi, thôi nhé." Mạnh Khâm nói xong cũng cúp điện thoại.
Quan Sam liếc nhìn di động cười haha, người này sốt ruột muốn cúp điện thoại không phải trong lòng chột dạ thì là gì?
Mạnh Khâm cúp điện thoại đứng dậy đi vào bếp, cầm lấy cái muống khuấy khuấy trong nồi, đóng nắp vung lại rồi tựa bên bệ kính, hai tay vòng trước ngực yên lặng trầm tư.
Vừa rồi anh khẩn trương chuyện gì chứ?
...
Ngày thứ hai, thời tiết hơi se lạnh, mưa đầu hạ lâm râm.
Bệnh viện Vân Hoa, khoa huyết học, phòng làm việc của chủ nhiệm.
Quan Sam ngồi trên ghế, ngón tay lơ đãng gõ gõ đầu gối, ánh mắt nhìn chủ nhiệm Chu mang mắt kính gọng vàng phía đối diện.
"Bác sĩ Quan, cô đừng nhìn tôi như vậy, đó là việc tư tôi thật sự không thể đem tài tiệu đưa cho cô được." Bác sĩ Chu vẻ mặt vô tội.
"Chủ nhiệm Chu, làm người đôi khi cũng cần linh hoạt đúng không, anh xem anh có thể nói cho tôi biết có tuỷ thích hợp nhưng tại sao lại không thể nói cho tôi người có tuỷ thích hợp này là ai?" Quan Sam nở nụ cười.
Dù chủ nhiệm Chu không tiếp xúc nhiều với Quan Sam nhưng mà chuyện của vị cô nãi nãi này anh ta vẫn có nghe được, mặc dù hiện giờ cô nàng bày ra vẻ mặt vô hại giảng đạo lý với anh, thật sự khıêυ khí©h, có thể phá banh cái phòng làm việc của anh cũng không chừng.
"Bác sĩ Quan à, thông tin thật sự không thể đưa cho cô, như vậy đi, tôi sẽ liên lạc với đối phương, hy vọng anh ta có thể thay đổi ý kiến." Chiến lược kéo dài của chủ nhiệm Chu, dàn xếp chuyện trước mắt rồi có gì nói sau.
Quan Sam cũng không còn cách nào, chủ nhiệm Chu nổi tiếng làm việc đâu ra đấy, muốn lấy thông tin từ chỗ anh ta thật không dễ dàng gì mà cũng không thể ngoan cố đòi mãi được?
"Vậy được, chủ nhiệm Chu, đứa bé tiểu Bảo kia có thể khoẻ mạnh lớn lên hay không phụ thuộc hết vào "ngài" đấy."
"Ôi trời, sẽ cố hết sức, cố hết sức."
Quan Sam đứng dậy: "Vậy tôi đi trước nhé."
"Được, không tiễn." Chủ nhiệm Chu tống tiễn ôn thần ra về.
Quan Sam ra khỏi phòng làm việc thì di động vang lên, cô nhìn vào, là Bạch Hạo.
"Có chuyện gì à?" Quan Sam mở miệng hỏi.
"Cao Trạm đến tái khám đang ngồi chờ trong phòng làm việc của cô, cô đang ở đâu vậy ạ?" Bạch Hạo liếc qua cửa phòng làm việc đang mở, tiếp tục nói: "Em thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, không phải cô lại đắc tội với anh ta nữa chứ?"
Quan Sam vừa đi vừa cười: "Tôi nào dám đắc tội với cậu ta chứ, lúc nào cũng không chịu nghe lời khuyên của tôi thì mất mặt trước mặt người đẹp thôi."
Bạch Hạo hơi khó hiểu: "Là sao ạ? Chuyện này thì có liên quan gì đến cô thế?"
"Không có liên quan gì." Quan Sam đi vào thang máy: "Nói cho cậu ta biết, kêu cậu ta chờ đi."
Quan Sam cúp điện thoại bỏ vào túi quần thuận tay nhét hai tay vào trong túi quần luôn, dựa vào vách tường thang máy, ngẩng đầu nhìn con số đang giảm xuống.
Cô không nhanh không chậm đi bộ về khoa chỉnh hình, Bạch Hạo vừa nhìn thấy Quan Sam trở về liền vội vàng tiến lên đón: "Cô giáo Quan, ở bên trong, bên trong."
"Đập vỡ cái gì của tôi rồi à?" Quan Sam nhìn Bạch Hạo, bỗng dưng cười một tiếng: "Đập rồi thì càng tốt, để cho cậu ta đền lại cho tôi đồ mới, dù sao quyền vương cũng có tiền mà."
Bạch Hạo lắc đầu: "Không có chuyện đó."
"Không có?" Quan Sam vừa đi vừa hỏi Bạch Hạo ở bên cạnh: "Cậu không nói lại là cậu ta phải chờ à?"
"Có nói." Bạch Hạo gật đầu: "Nhưng mà anh ta nghe xong cũng không có phản ứng gì."
Quan Sam cười haha một tiếng, chợt nhíu mày: "Xem ra quyền vương đã rút được kinh nghiệm."
Đi vào phòng làm việc Quan Sam mở miệng trước: "Ngại quá, đột nhiên có bệnh nhân nên tôi phải đi kiểm tra, phải chờ lâu rồi."
"Bác sĩ Quan thật đúng là biết nhiều khổ nhiều." Cao Trạm mỉm cười nhìn về phía Quan Sam.
Quan Sam tuỳ tiện cong môi một cái: "Qua bên kia đi, tôi kiểm tra tình trạng hồi phục một chút."
"Tôi hỏi anh tôi rồi, hai người không phải kiểu quan hệ đó." Cao Trạm cười nói.
"Là sao?" Quan Sam kiểm tra vết thương ở chân Cao Trạm, không ngẩng đầu, tiếp tục nói: "Anh em mấy người tình cảm tốt thật đấy, không có chuyện gì là không nói."
Cao Trạm gật đầu: "Đúng vậy."
"Được rồi, khôi phục rất tốt, vẫn là câu nói cũ, hạn chế vận động mạnh không thì cái nghề kiếm sống của cậu cũng kết thúc từ đây, kiêng kị sắc dục." Câu trước êm tai bao nhiêu thì bốn chữ ở sau lại sang sảng mạnh mẽ bấy nhiêu.
"Bác sĩ Quan hãy đến bảo vệ tôi đi, chị cũng biết rõ đôi khi sức mạnh ý chí suy yếu không thể khống chế nổi bản thân mà." Cao Trạm thuận nước đẩy thuyền.
Quan Sam đứng dậy, cởi bao tay ra, ngồi xuống ghế làm việc ở bên cạnh cầm bút lên viết: "Cao tiên sinh, hai ta không có khả năng đâu."
Cao Trạm từ tốn đi đến ngồi đối diện Quan Sam: "Cùng tôi ăn một bữa cơm để tôi hoàn toàn hết hy vọng."
"Không cần thiết đâu."
"Ăn có một bữa cơm thôi mà, chị sợ à?" Cao Trạm cố ý nói.
Quan Sam ngẩng đầu lên, phép khích tướng này không có chút tác dụng: "Đúng vậy đấy, cậu là quyền vương tôi không sợ cậu thì sợ ai được."
Cao Trạm đang muốn nói chuyện thì Quan Sam đem đơn thuốc đưa cho Cao Trạm, không để cậu ta có cơ hội mở miệng: "Này, đi lấy thuốc đi!"
Cuối cùng cũng tống tiễn được ôn thần, Quan Sam dẫn Bạch Hạo đi kiểm tra bệnh nhân, kiểm tra xong hết bệnh nhân thì đã đến giờ ăn cơm, Bạch Hạo hỏi Quan Sam: "Cô giáo Quan, đi ăn cơm chứ?"
Quan Sam gật đầu cùng Bạch Hạo đi đến căn tin, trên đường đi cô hỏi Bạch Hạo: "Hỏi cậu một chuyện."
"Cô giáo Quan nói đi."
"Ừm, là như vầy." Quan Sam dừng chân nhìn về phía Bạch Hạo, sắp xếp lại từ ngữ rồi hỏi: "E hèm, cậu là một người đàn ông, nếu có một người con gái nói thẳng là thích cậu thì cậu sẽ làm như thế nào?"
Bạch Hạo vừa nghe xong thì mặt có hơi ửng đỏ, dù sao trong khoảng thời gian này cậu với Quan Sam phần lớn là trao đổi kiến thức, đột nhiên lại hỏi vấn đề riêng tư thế này làm cậu có chút hoang mang.
"Nếu như em thích thì đương nhiên là vui vẻ rồi, tự nhiên sẽ ở bên nhau thôi, không thích kiểu vì muốn giữ thể diện cho cô ấy mà không nói những lời tổn thương, em sẽ nói rõ ràng là không thích cô ấy, dù sao đã không thích thì không cần cho người ta hy vọng!" Bạch Hạo thành thật trả lời.
Nó như thế lại khiến Quan Sam mơ hồ, cô vòng hai tay trước ngực, lầm bầm: "Không ở bên nhau cũng không nói rõ ràng, anh ấy cuối cùng muốn làm gì?"
Bạch Hạo loáng thoáng nghe thấy vội hỏi: "Làm cái gì là làm cái gì?"
Quan Sam khoát khoát tay: "Không có gì, chỉ là có chút việc không nghĩ ra được, được rồi, ăn cơm thôi."
Hai người đi qua bãi đậu xe trên đường đến căn tin, nhìn thấy Cao Trạm đứng một bên gọi điện thoại, Quan Sam dắt theo Bạch Hạo từ phía sau cậu ta nhanh chóng đi qua, lại nghe thấy người đại diện của cậu ta đi đến đối diện cậu ta nói: "Chủ nhiệm Chu khoa huyết học hy vọng cậu suy nghĩ kỹ thêm chút nữa, nghe nói đứa bé kia rất đáng thương."
Cao Trạm dừng nói chuyện điện thoại nhìn về phía người đại diện của cậu: "Tôi cũng đáng thương vậy, chân còn chưa khoẻ nè, hiến cái gì tuỷ chớ?
Quan Sam đứng lại, Bạch Hạo vừa nhìn đã không thấy bên cạnh ở đâu nữa rồi, quay người thấy Quan Sam đi về phía Cao Trạm thì trợn mắt há hốc mồm.
"Không phải muốn mời tôi ăn cơm à? Đi ngay bây giờ luôn đi." Quan Sam nở nụ cười xinh đẹp nhìn Cao Trạm.
Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến Cao Trạm có chút mơ hồ.