Hôm nay thời điểm mới gặp Bách Lý Hồng Trang, hắn ta cũng khϊếp sợ không thôi, nhưng sau khi cẩn thận nhớ lại, Bách tỷ tỷ lâm vào hoàn cảnh như thế, tất cả đều là do Bách Lý Hồng Trang làm hại!
Nữ nhân này thật sự khiến hắn ta cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng!
“Ta chơi trò gì thì có liên quan với ngươi sao?” Bách Lý Hồng Trang cười lạnh nói.
Bắt đầu từ khi còn nhỏ, Bách Lý Hạo Hiên và nàng chưa bao giờ hoà thuận, rõ ràng nàng chưa từng làm gì, nhưng Bách Lý Hạo Hiên vẫn luôn nghĩ mọi cách hại nàng.
Nếu nói Bách Lý Ngọc Nhan xấu xa, vậy thì Bách Lý Hạo Hiên được xem là tàn nhẫn!
Sắc mặt Bách Lý Hạo Hiên âm trầm, cắn răng nói: “Hôm nay ngươi đối đãi với tỷ tỷ ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
Trong khi nói, Bách Lý Hạo Hiên trực tiếp giơ chén rượu lên, hất về phía trên mặt Bách Lý Hồng Trang!
Mặt đẹp Bách Lý Hồng Trang lạnh lùng, thời điểm lúc nàng đang chuẩn bị tránh ra, Đế Bắc Thần đã nhanh hơn nàng một bước, mở quạt xếp ra, chặn tất cả rượu.
Bách Lý Hạo Hiên xanh mặt nhìn Đế Bắc Thần, chẳng lẽ Đế Bắc Thần có quan hệ gì với Bách Lý Hồng Trang hay sao? Nếu không, sao lại muốn giúp Bách Lý Hồng Trang?
Xôn xao!
Trong khi Bách Lý Hạo Hiên còn đang nghi ngờ, Bách Lý Hồng Trang đã đổ nguyên bầu rượu trên đầu Bách Lý Hạo Hiên.
Tí tách! Tí tách!
Rượu từ trên mặt Bách Lý Hạo Hiên bắt đầu nhỏ giọt xuống mặt đất, truyền ra những tiếng vang thanh thúy.
Bách Lý Hạo Hiên vốn tuấn tú bất phàm, trong khoảnh khắc này đã biến thành gà rớt vào nồi canh, hắn ta kinh ngạc nhìn Bách Lý Hồng Trang.
Từ trước tới nay, chỉ có hắn ta bắt nạt Bách Lý Hồng Trang, Bách Lý Hồng Trang chưa bao giờ dám phản kháng.
Gần đây, rốt cuộc Bách Lý Hồng Trang đã bị sao vậy? Tất cả những chuyện nàng làm đều hoàn toàn khác với trước kia!
Khóe miệng phác hoạ ra nụ cười nghiền ngẫm, Bách Lý Hồng Trang tiến đến bên tai Bách Lý Hạo Hiên, nói: "Từ nay, không phải ngươi không buông tha ta, mà là ta… sẽ không buông tha ngươi.”
“Ta… sẽ không buông tha ngươi.”
Giọng nói êm tai dễ nghe lộ ra sự mê hoặc và uy hϊếp. Bách Lý Hạo Hiên cảm thấy bản thân mình dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Bách Lý Hồng Trang, sự lạnh lùng trong giọng nói khiến hắn ta có một dự cảm rất xấu.
“Bách Lý Hồng Trang, cho dù ngươi không mù thì sao chứ? Ngươi vẫn là một phế vật như cũ, không thể chịu được một kích!”
Bách Lý Hạo Hiên cố gắng xoá bỏ cơn ớn lạnh trong tim, giọng điệu mạnh mẽ hống hách.
Bách Lý Hồng Trang quay lại, mặt đẹp vẫn tươi cười như cũ, chỉ là gằn từng chữ một nói: “Ta, chờ!”
“Hừ!”
Bách Lý Hạo Hiên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, hắn ta không tin phế vật này có thể làm được bất cứ điều gì!
Sau khi dạ yến chấm dứt, chính là lúc Bách Lý Hồng Trang xui xẻo nhất!
Nhìn biểu hiện của Bách Lý Hồng Trang, Đế Bắc Thần cười nói: “Hiện giờ, một lần nàng đã đắc tội với tất cả mọi người trong Tướng quân phủ, nếu như nàng quay lại Tướng quân phủ, đó chính là đầm rồng hang hổ đó.”
“Nếu hôm nay ta đã ra ngoài thì cũng không có dự định quay lại Tướng quân phủ.”
Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang lạnh lẽo. Cho dù nàng nói với Bách Lý Chấn Đào, nàng không phải là một phế vật, Bách Lý Chấn Đào cũng sẽ không nhìn nàng với con mắt khác. Trước đó nàng đã tuyệt vọng đối Bách Lý Chấn Đào rồi.
Nụ cười tươi trên khoé miệng Đế Bắc Thần mở rộng thêm vài phần: "Nếu như nương tử không có chỗ để đi, Thần vương phủ của ta vẫn luôn hoan nghênh nàng.”
Bách Lý Hồng Trang trợn trắng mắt. Mỗi lần người này đứng đắn không được bao lâu thì bắt đầu hiện nguyên hình!
Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau, bữa tiệc đã bắt đầu kết thúc. Hoàng hậu Giang Cẩn Doanh tươi cười dò hỏi ý kiến của Hiên Viên Hoàn: "Hoàn Nhi, ngươi có vừa ý người nào hay không?”
Buổi tuyển tú hôm nay, không riêng gì tuyển Thái tử phi, Hiên Viên Hoàn cũng có thể tuyển thêm mấy người hầu hạ, cho nên Hiên Viên Hoàn có thể tự mình lựa chọn.
Khuôn mặt Hiên Viên Ngự Thiên lộ vẻ tươi cười: "Nếu có cô nương vừa ý, ngươi cứ gọi thẳng tên ra.”