Chương 4: Ai Đáng Ghét Nhất?

Bách Lý Hồng Trang kiểm tra tình hình cơ thể một phen, lúc năm tuổi nàng cũng đã bị kết luận là phế vật không thể tu luyện, bị hủy hết đan điền.

Chỉ là, sau khi nàng dò xét lại thì phát hiện đan điền rách nát của mình không biết đã được chữa trị từ khi nào.

Tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, nhưng chuyện này đối với nàng mà nói là thiên đại chuyện tốt.

Chỉ có mau chóng tăng tu vi lên thì nàng mới có thể đủ thay đổi cục diện bị động như vậy.

Tin chắc sau khi Bách Lý Ngọc Nhan và Hiên Viên Hoàn trải qua chuyện hôm nay rồi sẽ không tới tìm nàng gây phiền phức trong thời gian ngắn.

Nhưng mà lúc Bách Lý Hồng Trang chuẩn bị tu luyện, một giọng nói non nớt đột ngột trong tai nàng: "Hiên Viên Hoàn này đúng là quá ghê tởm!”

“Ta thấy Bách Lý Ngọc Nhan kia càng không biết xấu hổ hơn!” Lại một giọng nói sắc bén vang lên theo.

Không thể hiểu giọng nói truyền đến từ đâu nên hai mắt Bách Lý Hồng Trang trừng lớn, toàn bộ trong phòng ngoại trừ nàng thì không còn ai khác, hai tên đang nói chuyện này là từ đâu ra?

“Các ngươi là ai?”

Giữa mày Bách Lý Hồng Trang nhăn lại, trong mắt cẩn thận đánh giá bốn phía.

Nhưng mà câu hỏi của Bách Lý Hồng Trang cứ như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có người trả lời lại, bởi vì này hai tên này đã ồn ào đến không chen vào được, căn bản không nghe thấy lời nàng nói.

“Ta nói Hiên Viên Hoàn khá ghê tởm đấy!”

“Ta nói Bách Lý Ngọc Nhan khá đáng ghét mà!”



“Hiên Viên Hoàn đáng ghét!”

“Bách Lý Ngọc Nhan đáng ghét!”

Bách Lý Hồng Trang nâng cao giọng nói, cắt ngang hai tên gia hoả khắc khẩu kia: “Đừng cãi nữa! Hai tên gia hoả các người đều đáng ghét!”

“Hừ!”

“Hừ!”

Hai tên gia hỏa bất mãn hừ lạnh một tiếng, lúc này mới dừng đấu khẩu.

“Các ngươi là người nào? Đi ra cho ta!” Bách Lý Hồng Trang lạnh lùng nói.

Sau một lúc lâu, giọng nói nhỏ nhẹ tràn ngập mùi làm nũng kia bất mãn nói: “Chủ nhân, người hung dữ quá đi!”

"Nhưng mà người không thả người ta ra, sao người ta ra được?” Một giọng nói khác cũng vang lên.

Mặt Bách Lý Hồng Trang lộ vẻ nghi ngờ: “Chủ nhân? Thả các ngươi ra?”

“Đúng rồi!”

“Đúng rồi!”

“Các ngươi đang ở đâu?” Bách Lý Hồng Trang dò hỏi.

“Chúng ta ở trong Hỗn Độn Chi Giới trên tay chủ nhân đó!”



Ngay sau đó, tầm mắt Bách Lý Hồng Trang lập tức dừng ngay trên chiếc nhẫn cổ trong tay.

Nàng vì chiếc nhẫn này mới có thể xuyên qua, hoá ra chiếc nhẫn này tên là Hỗn Độn Chi Giới!

“Chủ nhân, ngươi chỉ cần rót tinh thần lực vào Hỗn Độn Chi Giới là có thể tiến vào trong giới.”

Nghe xong, tinh thần Bách Lý Hồng Trang vừa động, phân ra một sợi tinh thần lực đến gần Hỗn Độn Chi Giới.

Ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, bỗng tiến vào một không gian mới tinh.

Trong tầm mắt, một tòa cung điện với hai màu trắng đen đan chéo cực lớn thình lình đứng đó, một hơi thở mạnh mẽ và thần thánh tràn ngập.

Nặng nề, tang thương, trang nghiêm, nghiêm túc, làm người ta cảm thấy kính sợ từ tận đáy lòng.

Thân cung điện bóng loáng làm nổi bật thân hình Bách Lý Hồng Trang, đứng trước một cung điện to lớn như vậy, trông nàng lại bất lực và nhỏ bé hơn bao giờ hết.

Mắt phượng đen như mực hiện lên sự kinh ngạc cảm thán, Bách Lý Hồng Trang ngơ ngẩn nói: "Đây là thế giới bên trong Hỗn Độn Chi Giới sao? Thật sự làm người ta phải kinh ngạc cảm thán!”

Cho tới nay, nàng chỉ biết túi Càn Khôn tự tạo thành không gian, nhưng dùng để chứa vật, nhưng từ trước đến nay chưa từng biết trong một món trang sức lại có thể có được một không gian khổng lồ như thế!

“Ầm ầm ầm!”

Đại môn nặng nề chậm rãi mở ra, cứ như cả trăm ngàn năm chưa từng có ai mở ra vậy, không hiểu sao lại làm người khác kinh ngạc.

Bách Lý Hồng Trang từ từ đi vào trong đó, chỉ thấy một gian chủ điện rất lớn xuất hiện trước mặt nàng!