Chương 27: Mắt Đền Mắt

Hoàng Thượng vốn rất sủng ái Hiên Viên Hoàn, một khi thái y bó tay không có biện pháp, nhất định sẽ thông cáo thiên hạ, tìm kiếm y sư có năng lực tiến cung chẩn trị.

Đợi đến khi đó, Bách Lý Hồng Trang lại ra tay, không thể nghi ngờ chính là tuyên truyền miễn phí!

Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ biết đến Thần Y Phường của nàng, việc kinh doanh tự nhiên sẽ cuồn cuộn không ngừng.

"Giờ chúng ta sẽ vào cung sao?” Trên mặt Tiểu Hắc hiện lên vẻ nghi ngờ, sau đó lại căm giận nói: “Theo ta thấy thì cứ trực tiếp để Hiên Viên Hoàn chết cho thống khoái đi!”

Hiên Viên Hoàn dám đối xử với chủ nhân nó như vậy, thật sự là chết cũng không đủ!

“So với những gì hắn đã làm với Bách Lý Hồng Trang đã chết, nếu hắn ta cứ chết như vậy thì quá dễ dàng!”

Ánh mắt sắc bén lướt qua đôi mắt Bách Lý Hồng Trang, trong nụ cười quyến rũ nơi khoé miệng hiện lên một tia tàn nhẫn. Những thống khổ mà Hiên Viên Hoàn đã gây ra những năm gần đây, nàng sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!

“Chủ nhân đang tính khiến Hiên Viên Hoàn đau đớn hai ngày sau đó mới tiến cung, đúng không?.”

Tiểu Bạch lập tức suy đoán ra dự tính của Bách Lý Hồng Trang. Loại đau đớn này kiểu gì cũng phải nhường cho Hiên Viên Hoàn hưởng thụ trước, sau đó mới ra tay cứu trị.

Chỉ cần nghĩ đến lúc Hiên Viên Hoàn phải cảm tạ Bách Lý Hồng Trang, Tiểu Bạch bỗng cảm thấy buồn cười một trận.

“Không tệ, ít nhất phải chờ đến khi tất cả mọi người đều hiểu biết sự phức tạp của chứng bệnh mày, lúc ấy mới lại ra tay. Nếu không, làm sao thể hiện được y thuật siêu quần của ta?”



Hai ngày kế tiếp, đúng như dự đoán của Bách Lý Hồng Trang, y sư các nơi sôi nổi tiến cung, nhưng lại lắc đầu rời khỏi cung.

Loại chứng bệnh kỳ quái này căn bản chưa từng có người nào gặp qua.

Bất kể là Chướng Độc phấn hay là phấn ngứa đều là bí phương độc nhất vô nhị của Bách Lý Hồng Trang. Đó là những thứ sớm đã biến mất ngàn năm trước trong lịch sử lâu dài. Ở Thánh Huyền đại lục không người nào có hiểu biết cũng là bình thường.

Huống chi, cho dù ở ngàn năm trước, cũng chỉ có một vài người biết được bí phương này.

Bởi vì Bách Lý Hồng Trang vô cùng cảm thấy hứng thú đối với một số thuốc bột và thuốc viên kỳ quái. Những lúc nhàn hạ nàng đã nghiên cứu không ít, rất nhiều bí phương đều do nàng tự nghĩ ra.

Lúc trước, ngay cả vài vị trưởng lão từng dạy y thuật cho nàng cũng bị nàng quậy đến nỗi gà bay chó sủa.

Bách Lý Ngọc Nhan bởi vì chuyện phấn ngứa khiến cho khuôn mặt biến dạng, mấy ngày nay vẫn luôn đóng cửa thờ thẩn ở trong khuê phòng mà không ra ngoài, thậm chí Hiên Viên Hoàn sinh bệnh cũng chưa từng tiến cung vấn an.

Việc này thật ra dấy lên sự nghi ngờ của mọi người. Xét cho cùng, có rất nhiều người đều biết Hiên Viên Hoàn và Bách Lý Ngọc Nhan luôn ở bên nhau.

Hiện giờ nhìn thấy tình huống như vậy, mọi người không thể không tự hỏi: chẳng lẽ quan hệ giữa hai người đã xảy ra vấn đề?

Tuy rằng Bách Lý Hồng Trang không biết thương thế của Bách Lý Ngọc Nhan đã nghiêm trọng tới trình độ nào, nhưng đại khái cũng có thể suy đoán ra được, vết thương chắc chắn không hề nhỏ.



Phấn ngứa do chính nàng phối chế ra, tất nhiên nàng là người hiểu về hiệu quả nhất!

Bách Lý Ngọc Nhan độc mù nàng, nàng hủy dung Bách Lý Ngọc Nhan, đây cũng coi như mắt đền mắt thôi.

“Một ngày nữa lại trôi qua, bao nhiêu y sư tiến cung đều lắc đầu rời đi, theo ta thấy, Thái Tử điện hạ tám phần là không thể cứu được.”

“Suỵt, nhỏ một chút! Nếu mấy lời này bị truyền tới tai người khác, cẩn thận kẻo khó giữ nổi cái mạng nhỏ của ngươi.”

"Xí, ngày thường Thái tử vẫn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, ai biết hiện tại có phải lại làm ra chuyện gì hay không, vì thế mới đang chịu báo ứng!”

“Ta nghe nói hiện giờ Thái Tử điện hạ đã lâm vào hôn mê, nếu hôm nay không có người nào có thể trị khỏi, chỉ sợ không qua khỏi đêm nay.”



Bên trong hoàng thành, cơ hồ tất cả mọi người đều đang bàn luận bệnh tình của Hiên Viên Hoàn.

Thân là Thái tử một nước, bất kể ngày thường Hiên Viên Hoàn không được mọi người yêu mến, nhưng tất cả mọi người đều cực kỳ quan tâm.

“Có vẻ như đã đến lúc ta nên ra tay.”

Khuôn mặt nhỏ bé như ngọc ánh lên sự tự tin. Bách Lý Hồng Trang cầm lấy hòm thuốc và đi về hướng đại môn hoàng cung.