Kể từ khi Bách Lý Hồng Trang xuất hiện, thái độ của thiếu chủ bỗng trở nên rất khác. Bởi vì bọn họ cũng chỉ mới gặp mặt hai lần, như vậy không phải là sự thay đổi quá lớn hay sao?
“Ngươi không cảm thấy nữ nhân này rất thú vị sao?” Trong mắt Đế Bắc Thần hiện lên nụ cười yếu ớt.
Hắc Mộc nghi ngờ, câu này của thiếu chủ là có ý gì? Rốt cuộc là thích hay là không thích?
Quá rõ ràng, Đế Bắc Thần cũng không tính giải thích với Hắc Mộc, sau đó vẫn giữ im lặng quay về Thần Vương phủ.
Chỉ sau khi xác định Đế Bắc Thần đã rời đi, Bách Lý Hồng Trang mới quay ra sảnh ngoài của Thần Y Phường.
Hắc Bạch mao cầu nhảy tới trước mặt Bách Lý Hồng Trang, không nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt tròn vo nhìn Bách Lý Hồng Trang.
“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Bách Lý Hồng Trang không thể không lên tiếng hỏi.
Tiểu Hắc cười gian xảo: "Chủ nhân, vừa rồi ngươi đỏ mặt kìa.”
“Thật ra Thần Vương gia ngoại trừ hai chân tàn tật ra, những phương diện khác quả thực không tồi.”
Tiểu Bạch trêu đùa:
"Với y thuật của chủ nhân, trị liệu cho hắn lành lặn hẳn là không thành vấn đề nhỉ!”
Nhìn hai gia hỏa trước mắt chế nhạo mình, Bách Lý Hồng Trang duỗi tay ra bắn một phát, hai tên gia hỏa bay qua một bên.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng càng cảm thấy buồn bực thêm, Đế Bắc Thần đáng chết này!
Tuy rằng nàng rất có kinh nghiệm trong cuộc sống, nhưng lại hoàn toàn trống rỗng trong tình yêu. Hiện giờ lại xuất hiện gia hỏa Đế Bắc Thần đáng ghét cố ý chơi nàng, thật sự là đáng giận!
“Nghe nói Thái tử sinh bệnh, trong cung thái y đều bó tay không có cách trị!”
“Không biết là vì chứng bệnh kỳ quái gì, trên người Thái Tử điện hạ xuất hiện từng cái từng cái mụn nước rất lớn, đau đớn khó nhịn, hiện giờ đang kêu gọi danh y trong thiên hạ!”
“Ta nghe nói, nếu ai có thể trị được bệnh của Thái tử, có thể được nhận thưởng mười vạn đồng vàng!”
Nghe nói đến tiền thưởng, mọi người đều hít hà một hơi, nếu như y sư nào có thể nhận được mười vạn đồng vàng, sau này cũng không cần phải khám bệnh cứu người nữa.
“Nào có đơn giản như vậy, ngay cả thái y cũng cũng trị không hết bệnh, chỉ sợ không có người nào có thể trị được.”
Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang phác hoạ ra nụ cười nghiền ngẫm, phán đoán của nàng quả nhiên không sai, nhóm thái y đúng là bó tay không có cách!
Hắc Bạch mao cầu lập tức lăn về, cũng không dám nữa chế nhạo Bách Lý Hồng Trang nữa, nếu không lần sau không biết bọn họ sẽ bị ném đi tới nơi nào.
“Chủ nhân, Hiên Viên Hoàn sở dĩ sinh bệnh là do độc phấn ta đã rải lần trước đúng không?” Tiểu Bạch dò hỏi.
Trước đó, nó và Tiểu Hắc cùng nhau rải thuốc bột trên người Bách Lý Ngọc Nhan và Hiên Viên Hoàn. Bách Lý Ngọc Nhan đã chịu trừng phạt, Hiên Viên Hoàn lại vẫn bình yên vô sự, nó liền biết chắc chắn mọi chuyện không hề đơn giản như vậy!
“Ngươi rất thông minh!” Bách Lý Hồng Trang cười gật đầu, hai tròng mắt hiện lên sự tàn nhẫn: "Loại bại hoại như Hiên Viên Hoàn nên nếm thử mùi vị thống khổ một chút!”
“Chủ nhân, vậy vì sao bây giờ Hiên Viên Hoàn mới sinh bệnh?” Tiểu Hắc dò hỏi.
Bách Lý Hồng Trang câu môi cười: "Bởi vì ta muốn Hiên Viên Hoàn mang đến thanh danh cho Thần Y Phường của ta!”
Nàng đúng là đã tính Thần Y Phường phải cần bảy ngày mới có thể khai trương, cho nên mới hạ Chướng Độc phấn cho Hiên Viên Hoàn.
Chướng Độc phấn là một loại độc, người trúng độc sẽ bị nổi mụn nước trên toàn thân, đau đớn vô cùng. Một khi bọt nước vỡ ra thì càng đau đớn tận xương. Đó chắc chắn là một loại độc dược tra tấn người.
Các triệu chứng trúng độc sẽ bộc phát sau bảy ngày, trước đó không thể nào phát hiện ra. Đây chính là dược nàng đã đặc biệt phối chế cho Hiên Viên Hoàn.
Nàng tin tưởng, độc do nàng hạ sẽ không người nào có thể giải, ngoại trừ bản thân nàng!