Đôi mắt đen sâu của Bách Lý Hồng Trang sáng rực lên, quả nhiên là giống như nàng đã dự đoán, Hiên Viên Hoàn không nhận ra thân phận của nàng!
Trong một tháng, tướng mạo của nàng đã thay đổi rất nhiều.
Trong Tướng quân phủ, trước đây nàng luôn luôn bị người ta ngược đãi, từ sau khi bị từ hôn càng không được coi trọng, thậm chí đồ ăn do hạ nhân đưa tới cũng càng ngày càng tệ, hơn nữa buồn bực không vui, cả người đều xanh xao vàng vọt, xấu xí.
Sau khi trải qua một tháng tu luyện, lúc này da thịt nàng mới bắt đầu căng tràn, khí chất và thần thái đều hoàn toàn khác với trong quá khứ, tin rằng cho dù là Bách Lý Ngọc Nhan nhìn thấy nàng cũng sẽ rất khó xác định, nàng chính là Bách Lý Hồng Trang.
Bước nhanh đến bên cạnh Đế Bắc Thần. Giờ phút này hai trái mao cầu đen trắng đã sớm không ngừng oán hận ở trong tai nàng, không ngờ ngày đầu tiên ra cửa đã bị Bách Lý Hồng Trang dùng làm đệm mềm!
“Công tử, đệm mềm của ta đã cứu ngươi, ngươi có nên…”
Bách Lý Hồng Trang còn chưa dứt lời, thân hình màu vàng đang đưa lưng về phía nàng đột nhiên xoay người, một khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện ở trước mặt nàng.
Vừa nhìn thấy, Bách Lý Hồng Trang đột nhiên ngừng nói, mặc dù nàng đã nghe nói thần Vương gia tuấn mỹ vô song từ lâu, lúc được chứng kiến vẫn có một cảm giác kinh ngạc.
Nét mặt nam tử tuấn mỹ, mặt mày mắt mũi đều hoàn hảo cực độ, đôi mắt giống như ánh trăng sáng chói, trong suốt mà lộng lẫy.
Nụ cười ấm áp mê người nở rộ trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song, đẹp như một vị thần, cứ như in dấu và trong lòng người, nhìn qua sẽ rất khó quên.
Một bộ cẩm phục màu vàng mặc ở trên người hắn, tôn quý chói mắt, khí chất cũng vượt xa đám người Hiên Viên Hoàn.
“Cô nương, cảm ơn đệm mềm của ngươi.”
Giọng nói ấm áp dễ nghe truyền đến, Đế Bắc Thần nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Bách Lý Hồng Trang, đôi mắt thâm thuý sáng ngời cũng xẹt qua một ánh hào quang vàng chói.
Bách Lý Hồng Trang nghe tiếng thì nhanh chóng hồi phục tinh thần, mặc dù rơi xuống từ lầu ba nhưng dường như Đế Bắc Thần không hề kinh ngạc. Xem ra, có vẻ như nàng đã đánh giá thấp về hắn.
Năm ngón tay xoè ra, trên mặt Bách Lý Hồng Trang nở một nụ cười rạng rỡ: “Công tử, tốt xấu gì đệm mềm của ta cũng đã cứu ngươi, có phải nên có chút thù lao hay không? Một trăm đồng vàng!”
Nghe lời này, chỗ sâu trong đôi mắt của Đế Bắc Thần có dấu một tia ranh mãnh, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại rất nghiêm túc: “Xin cô nương giúp đỡ thêm một chút nữa.”
Bách Lý Hồng Trang nghi ngờ, tên gia hỏa này còn muốn mình giúp gì nữa?
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Hồng Trang, Đế Bắc Thần đã nằm thẳng cẳng ở trên mặt đất và nói: “Cô nương có thể ngã lầu một lần, tại hạ sẽ làm đệm mềm cho ngươi, chúng ta không ai nợ ai.”
Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang giật giật, có ai không có việc gì làm lại đi nhảy xuống từ lầu ba không chứ!
Gia hỏa này lớn lên mang một vẻ ngoài tuấn mỹ, nhưng thực sự là một kẻ chơi xấu khôn ngoan!
“Ngươi tốt xấu cũng là Vương gia, nên chắc không có ý định đi quỵt nợ chứ?”
Bách Lý Hồng Trang trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào Đế Bắc Thần, vốn định mượn cơ hội vớt chút đồng vàng từ trong tay người này, không nghĩ tới gia hỏa này lại nhỏ mọn như vậy, ngay cả cách vô sỉ như thế cũng có thể nghĩ ra.
Không sai! Chính là vô sỉ!
“Ta cũng không phải là người quỵt nợ!” Đế Bắc Thần nói thẳng.
Lúc này sắc mặt Bách Lý Hồng Trang mới giãn ra một chút, nhưng mà, lời nói kế tiếp của Đế Bắc Thần lại khiến nàng phải bức xúc mà dậm chân.
“Tuy nhiên… Ta cũng không có vật gì đáng giá.” Đế Bắc Thần mang một khuôn mặt suy tư khổ não: “Hay là… Lấy thân báo đáp nha?”
“Dưới lớp da này, trông tại hạ miễn cưỡng cũng tạm được.”
Bách Lý Hồng Trang chỉ cảm thấy huyệt thái dương đang nhảy lên, Đế Bắc Thần bên cạnh cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt thẹn thùng giống nữ tử trong đêm tân hôn của mình, rốt cuộc hắn đang muốn quậy kiểu gì thế?!