Chương 6: Cùng gả một phu

Lúc nguyên chủ sáu tuổi nhà mới sảy ra biến cố, khi đó phụ thân của nguyên chủ là An quốc công mát, dựa theo quy định, trưởng từ Hoa Hạo Nguyệt sẽ là người kế thừa tước vị, nhưng Hoa Trấn Hạ lại lấy cớ Hoa Hạo Nguyệt còn nhỏ, Tô thị bị bệnh, hợp tác với đám người Doãn gia cướp lấy tước vị, lại công bố ra bên ngoài chờ Hoa Hạo Nguyệt đầy mười sáu tuổi sẽ trả lại tước vị cho hắn.

Nhưng đến ba năm trước khi đan điền và hai chân của Hoa Hạo Nguyệt bị phế thì không còn ai nhớ chuyện này nữa.

Đám người Hoa Trấn Hạ cả kinh, Hoa Khinh Ngôn dựa vào cái gì mà dám nói hắn trả lại tước vị.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hoa Kinh Ngôn, trong lòng Hoa Trấn Hạ xem thường, trên mặt làm như hiền lành tươi cười nói:

“Khinh Ngôn sao con giống tiểu hài tử vậy, so đo với một hạ nhân làm cái gì, Khinh Ngôn còn không hiểu nhị thúc sao nếu không phải cơ thể của Hạo Nguyệt..., không thể kế thừa tước vị được nếu không ta đã sớm trả lại rồi.”

Dối trá đến cực điểm!

Hoa Khinh Ngôn cười lạnh, với cái thủ đoạn của Hoa Trấn Hạ trong trí nhớ của nguyên chủ thì việc Hoa Hạo Nguyệt biến thành như vậy chắc chắn có liên quan đến hắn.

Hoa Khinh Ngôn cũng không nói ra, mà nghiêng đầu rồi làm như lơ đãng hỏi:

“Ý của nhị thúc là chỉ cần thân thể đại ca tốt hơn, nhị thúc sẽ trả lại tước vị cho ca ca sao?”

Tuy rằng nàng chưa chẩn đoán qua thương thế của Hoa Nguyệt Hạo, nhưng nếu là kiếp trước coi như bị gãy chân, nàng có thể thông qua nghiên cứu chế tạo ra thuốc làm cho tế bào tái sinh làm cho chân người bệnh dài ra một lần nữa, hơn nữa dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ vẫn muốn kiếm tiền mua một viên cửu phẩm tục cốt sinh cơ đan làm cho Hoa Nguyệt Hạo khỏi hẳn, còn đối với Hoa Khinh Ngôn chỉ cần cho nàng dược liệu cần thiết thì việc chữa khỏi chân cho Hoa Nguyệt Hạo không nói chơi.

Nhưng Hoa Trấn Hạ cảm thấy việc Hoa Khinh Ngôn muốn chữa cho khỏi cho Hoa Nguyệt Hạo là si tâm vọng tưởng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

Đan điền của Hoa Hạo Nguyệt là do chính tay hắn phế, chân cũng tự mình đạp gãy, nếu muốn khỏi hẳn thì phải có một viên cửu phẩm tục cốt inh cơ đan, nếu không đại la thần tiên đến cũng vô dụng.

Cửu phẩm đan dược sao lại có thể dễ dàng đạt được như vậy chứ, toàn bộ Long Viêm đại lục chỉ có một vị có thể luyện chế cửu phẩm đan dược Dược Thánh Bách Thảo Tử, tính tình của hắn vô cùng cổ quái hành tung lại khó lường, muốn tìm được hắn, cầu hắn luyện chế một viên cửu phẩm đan dược còn khó hơn lên trời, vì vậy, cả đời này Hoa Nguyệt Hạo chỉ có thể làm phế vật giống như Tô thị và Hoa Khinh Ngôn.

Cả nhà toàn phế vật, cũng rất tốt.

Hoa Trấn Hạ nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nhưng hiền lành như cũ nói:

“Nếu Nguyệt Hạo có thể khỏi hẳn, ta vui còn không kịp, Khinh Ngôn cũng không biết rằng nhị thúc ta đã sớm muốn bỏ xuống trọng trách ở phủ An quốc công rồi.”

Càng ngày càng vô sỉ!

Hoa Khinh Ngôn thật sự không nghĩ tới Hoa Trấn Hạ con buồn nôn hơn cái người trong trí nhớ của nguyên chủ nữa.

Mà Quân Vô Khanh từ khi nàng đi vào vẫn không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, Hoa Khinh Ngôn rất muốn nói nàng ngồi cùng họ ở đây rất buồn nôn được không.

Từ khi cô trùng sinh đến trên thân nguyên chủ, đã trọn vẹn một ngày không ăn cái gì, nếu như bọn hắn không cho nàng sống dễ chịu, nàng cũng sẽ không khiến bọn hắn sống dễ chịu, Hoa Khinh Ngôn làm như tùy ý nói:

“Như thế ta đây liền đa tạ nhị thúc rồi, không biết nhị thúc tới tìm ta có chuyện gì, đúng rồi, hài tử của Nguyệt Nhu tỷ tỷ không có sao chứ, ngày hôm qua giống như đều thấy máu.”

Hoa Khinh Ngôn nhẹ nhàng mà nói thành công làm cho Hoa Trấn Hạ và Quân Không Khanh thay đổi sắc mặt, nhìn Hoa Khinh Ngôn càng tức giận hơn.

Hôm qua nếu không phải Nguyệt Nhu kịp thời tìm được sư phụ Ngũ giai dược sư của nàng cầu cứu thì hài tử cũng đừng mong giữ.

Nhưng mà bây giờ giữ được hài tử thôi không đủ, bởi vì toàn bộ Lệ thành đô đang lưu truyền chuyện luyện dược sư Nguyệt Nhu chưa thành thân đã mất trinh tiết, trừ phi lập tức cưới Hoa Nguyệt Nhu, mà đây cũng là nguyên nhân Hoa Trấn Hạ và Quân Vô Khanh gọi Hoa Khinh Ngôn tới.

Hoa Trấn Hạ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười giải thích:

Khinh Ngôn cháu nhìn lầm rồi, Nguyệt Nhu tỷ tỷ của ngươi hôm qua chỉ đột nhiên đau bụng, hôm nay cũng là thái tử điện hạ có chuyện muốn nói với ngươi, ta mới gọi ngươi đến đây, đúng không thái tử điện hạ.”

Hoa Trấn Hạ ám chỉ Quân Vô Khanh.

Quân Không Khanh quét mắt nhìn Hoa Khinh Ngôn thấy cô đang mặc một bộ y phục rách nát tóc sơ rối như rơm rạ, nhịn không được cau mày lại, nhưng chợt nghĩ đến cái gì đó, đành phải tạm thời nhẫn nại.

Thấy Hoa Khinh Ngôn đang nhìn hắn, thì hắn càng là cảm thấy khó chịu, giọng điệu đông cứng nói:

“Năm ngày sau, cũng chính là mùng chín tháng chín, cô sẽ lấy Nguyệt Nhu và ngươi về phủ, ngươi làm ra chuyện bất trinh, còn hại Nguyệt Nhu thiếu chút nữa mất đi hài... Mất đi tính mạng, cô quyết định đem Nguyệt Nhu nâng lên Thái Tử Phi, đến lúc đó ngươi từ nhập phủ từ cửa hông, làm quý thϊếp, ngươi chuẩn bị sớm một chút.”

Nói xong liền quay đầu, giống như nhìn nhiều một chút đều tổn thương mắt của hắn, toàn thân đều tản ra khí tức không vui.

Hoa Khinh Ngôn vẫn tươi cười, nhưng nghe Quân Vô Khanh nói lập tức giận tái mặt.

Quân Vô Khanh đúng là đủ mặt mũi, thấy không hãm hại nguyên chủ được, liền định có được tề nhân chi phúc? Còn đem nguyên chủ đáng lẽ là thái tử phi đi làm quý thϊếp?

Ha...

Nếu là nguyên chủ, có thể vì chữa bệnh cho Tô thị và Hoa Hạo Nguyệt thỏa hiệp gả cho thái tử, nhưng nàng lại là Hoa Khinh Ngôn của thế kỉ hai mươi ba từng chém gϊếŧ vô số Trùng tộc!

Nàng cười như không cười mở miệng nói:

“Thái tử điện hạ có phải hiểu lầm cái gì hay không, ta không có ý định gả cho ngươi.”

Ngữ khí càng hời hợt, nếu không phải ý tứ trong lời nói quá mức rung động, còn có thể cho rằng Hoa Khinh Ngôn chỉ là tùy ý thăm hỏi một câu mà thôi.

Nhưng sau khi nghe được Quân Vô Khanh trừng mắt nhìn Hoa Khinh Ngôn, trên mặt một bộ hoàn toàn không thể tin được, ánh mắt hắn nhìn Hoa Khinh Ngôn đầy chất vấn, giống như đang nói: “Ta cũng không có chịu không nổi ngươi, ngươi cũng dám nói không có ý định gả cho ta!“.

Hoa Trấn Hạ và Doãn Thị đang yên lặng xem kịch thì sửng sốt.

Bọn hắn căn bản không nghĩ tới Hoa Khinh Ngôn sẽ nói ra loại lời này, đêm qua bọn hắn liền thảo luận qua, làm cho Hoa Nguyệt Nhu uỷ khuất chút... Cùng hài tử trong bụng và Hoa Khinh Ngôn đồng thời gả qua, sau đó lại để Quân Vô Khanh dùng một cái cớ để bỏ nàng ta.

Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra?

Doãn thị thấy vậy dịu dàng mở miệng nói:

“Ngôn nhi, Nguyệt Nhu tỷ tỷ của ngươi không ngại cùng ngươi gả cho thái tử điện hạ......”

“Nàng không ngại, ta ngại”

Giọng nói thanh thúy của Hoa Khinh Ngôn cắt đứt lời nói tự cho là đúng của Doãn thị.

Trước kia Hoa Nguyệt Nhu từng uy hϊếp nguyên chủ, nói cô không xứng với thái tử điện hạ, làm cho nguyên chủ cách xa thái tử điện hạ một chút, tính cách của nguyên chủ vừa hướng nội lại tự ti, không dám ngỗ nghịch Hoa Nguyệt Nhu, đây là chuyện mà tất cả mọi người trong An quốc công phủ đều biết.

Doãn thị mới có thể nói những lời này, nhưng bọn họ cũng không biết bây giờ Hoa Khinh Ngôn thấy Quân Vô Khanh rất chướng mắt, huống chi còn muốn làm cho nàng gả thấp làm thϊếp chia sẻ phu quân, quả thực vọng tưởng!

“Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn độc chiếm ta!”

Quân Không Khanh đứng lên, dùng ánh mắt sắc bén trừng Hoa Khinh Ngôn, vẻ chán ghét trên mặt không chút dấu giếm, ác liệt nói:

“Nếu không phải Nguyệt Nhu làm nói bản thái tử lấy ngươi, bản thái tử liền nhìn ngươi một cái thôi đều cảm thấy ngán, đã vậy người lại còn không biết xấu hổ bài xích Nguyệt Nhu!”