Trở lại phủ thái tử ở kinh thành, Liên Kiều có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Rời khỏi nơi này cũng sắp một năm rồi!
Bị Mục Sa Tu Hạ túm lấy kéo về tẩm cung nghỉ ngơi, hắn và nàng mới nghỉ ngơi được một chút, đã phải rời đi, có chút không nỡ ôm lấy khuỷu tay hắn, không ngờ hắn phải rời đi sớm như vậy. Mấy ngày gần đây tới giờ, tuy rằng phải gấp rút lên đường, nhưng sớm chiều ở chung làm nàng có thói quen cùng hắn làm bạn.
Ngồi lại trên sạp, hắn lại hôn xuống vô số nụ hôn trên mặt nàng, trên người, rồi dịu dàng an ủi nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ta sẽ cố gắng về sớm có được không?"
Biết hắn không thể tiếp tục lưu lại, đành mỉm cười cho qua.
Ngủ mơ mơ màng màng, Y Mã tiến vào thông báo nói là có Tô Lạp ở bên ngoài cầu kiến. Liên Kiều xoay người ngồi dậy, bảo Y Mã gọi nàng ta mau tiến vào, thật sự là không ngờ Tô Lạp lại chủ động tới gặp nàng, tính từ lần trước từ biệt, đã một năm không gặp lại nàng ta, vốn định có rảnh rỗi sẽ đi thăm nàng ta, không ngờ nàng ấy lại chủ động đến gặp nàng.
Chỉnh trang lại quần áo, nhanh chóng chải lại mái tóc, Liên Kiều đứng dậy bước ra phía ngoài điện. Ở rất xa liền nhìn thấy một vị thân mặc cung trang màu xanh nhạt rất xinh đẹp đoan trang ngồi ở một bên, đáy mắt toát ra thần sắc dè dặt cẩn thận. Vết sẹo mờ lúc trước đã biến mất hoàn toàn, làn da mịn màng trơn bóng càng trắng nõn đến trong suốt, khuôn mặt e lệ làm người ta trìu mến, cái mũi nhỏ thanh tú có hơi hơi nhếch lên, đôi môi mọng màu phấn hồng nhỏ nhắn mà mê người, dáng người yểu điệu, thần thái xinh đẹp ngọt ngào, nhìn thế nào cũng là một tiểu mỹ nhân. Một năm không gặp, Tô Lạp thay đổi không ít.
Nhìn thấy Liên Kiều đi ra, Tô Lạp nhanh chóng đứng dậy, thần sắc hoảng loạn mà tự trách quỳ xuống: "Thϊếp thân tham kiến thái tử phi nương nương! Nương nương vạn phúc!"
Thấy nàng như thế, Liên Kiều nhíu mày, khi nào thì bọn họ trở nên xa lạ như vậy. Đi về phía trước, nhẹ nhàng nâng nàng đứng dậy, Liên Kiều có chút đau lòng: "Tô Lạp, là ta, Liên tỷ tỷ của muội."
Vừa đυ.ng tới tay nàng, nàng ta liền giống như điện giật nhảy ra, hoảng sợ lắc đầu: "Không, người là thái tử phi nương nương, không thể hạ thấp thân phận như vậy được, thϊếp thân gánh không nổi!" Vẫn như trước không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
"Tô Lạp…" Liên Kiều không thích bộ dạng hiện tại này của nàng.
Nàng lui về sau một bước nhỏ, kính cẩn giữ khoảng cách với Liên Kiều: "Nương nương…"
Tô Lạp kiên trì làm Liên Kiều bất đắc dĩ, đồng thời cũng khiến nàng thấy rõ được một điểm, nếu nói Tô Lạp đã yêu sâu sắc Hạ, như vậy quan hệ giữa bọn họ sẽ vĩnh viễn không có khả năng cứu vãn. Thôi đành vậy, nếu nàng ta muốn tuân thủ bổn phận, nàng sẽ để cho nàng ta theo ý nguyện.
Nhìn bộ dạng cô dâu nhỏ của Tô Lạp, Liên Kiều im lặng xoay người ngồi lên ghế chủ tọa, tay chỉ, ý bảo nàng cũng ngồi xuống.
Tô Lạp dè dặt cẩn trọng chỉ ngồi non nửa cái ghế dựa, thắt lưng thẳng tắp, đầu cúi xuống, đối lập thật lớn với dáng ngồi tùy ý, chỉ mong thoải mái của Liên Kiều.
"Tìm ta có chuyện gì? Sẽ không đơn giản chỉ vì vội tới thỉnh an ta như vậy chứ?" Tô Lạp đã chủ động tới gặp nàng, làm nàng cảm thấy kinh ngạc, trước kia mặc dù cùng sống dưới một mái nhà phủ thái tử, nàng ta cũng hầu như không rời khỏi Ly viên mình ở, càng đừng nói đến tìm nàng, cho nên nàng ta chủ động tất có thỉnh cầu.
"Lần này thϊếp thân thật sự chủ yếu là muốn thỉnh an nương nương." Tô Lạp ngập ngừng mở miệng.
Liên Kiều lộ ra chút ý cười, tiếp lời của nàng nói: "Như vậy thứ yếu là chuyện gì?"
"A!" Tô Lạp hoảng loạn thấy bản thân vừa rồi lỡ miệng, kinh sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Liên Kiều, chỉ thấy Liên Kiều khuôn mặt mỉm cười, giống như không có ác ý, mới lại lập tức cúi đầu xuống dưới, không lưu loát mở miệng: "Thật ra, thϊếp thân là… Là muốn cầu nương nương giúp thϊếp thân làm chủ."
"Nga?" Liên Kiều cũng không gấp, chờ chính nàng ta từ từ nói ra.
Không ngờ Tô Lạp thế mà "Bùm" một cái quỳ trên mặt đất, nức nở nói: "Cầu nương nương đừng đuổi thϊếp thân đi được không? Thϊếp thân sẽ không tranh giành sủng ái với nương nương, thϊếp thân chỉ mong được lưu lại trong phủ, thỉnh thoảng có thể ở xa xa mà ngắm Thái tử gia một cái là tốt rồi, quyết không có bất cứ suy nghĩ nào không an phận, cầu nương nương khai ân, để cho thϊếp thân được lưu lại đi!"
Tô Lạp than thở khóc lóc bộ dáng cực kỳ đáng thương làm Liên Kiều lộ vẻ xúc động, nàng ấy thật là một nữ nhân đáng thương, yêu phải một người không hề thương mình, một nam nhân chỉ muốn lợi dụng mình, kết quả lại gặp phải vận mệnh bị chồng bỏ, nàng yêu thê thảm, yêu hèn mọn, yêu không còn tôn nghiêm, so với nàng ấy, cuộc sống của mình lại hạnh phúc như đang trên mây.
Hôm nay, có lẽ nếu đổi thành nữ nhân khác, Liên Kiều nhất định sẽ không mềm lòng, nàng không thể đồng ý cùng người khác chia sẻ trượng phu, chỉ là hiện giờ người quỳ gối dưới đường là tỷ muội ngày xưa, là người đã từng cứu mạng nàng, làm sao nàng có thể tàn nhẫn mà cự tuyệt nàng ấy cầu xin thương xót được?
Thở dài, Liên Kiều mềm lòng, thanh âm dịu dàng nói: "Ngươi đứng lên trước rồi nói sau!"
"Nương nương không đáp ứng, thϊếp thân sẽ quỳ mãi không dậy." Tô Lạp to gan nói câu uy hϊếp, vẫn cứ quỳ trên mặt đất.
Nhíu mày nhìn Tô Lạp quỳ gối nơi đó mà hoa lê đẫm mưa[1], Liên Kiều đột nhiên hỏi: "Thái tử nói muốn hưu ngươi sao?" Chiếu theo tính cách Mục Sa Tu Hạ, cho dù có yêu nàng, cũng không có khả năng lấy đại sự liên quan đến tranh giành thiên hạ của hắn ra làm trò đùa, Tô Lạp là con mồi hắn vất vả mới nắm được, mắt phượng hoàng chưa tới tay, thì sẽ không có khả năng đuổi nàng ấy ra khỏi phủ, nàng ấy sao lại đột nhiên tới nàng cầu cứu?
[1] Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
"Không có." Quả nhiên như Liên Kiều dự đoán.
"Vậy muội vì sao cần ta thay muội làm chủ? Việc làm chủ này thật là kỳ lạ khó tin." Liên Kiều khó hiểu.
Tô Lạp hoảng sợ nói: "Nương nương bớt giận, cũng không phải thϊếp thân dám xằng bậy tự phỏng đoán ý đồ của điện hạ, mà là mấy tháng qua, tất cả sườn phi trong phủ đều lần lượt bị khiển trách lạnh nhạt thậm chí đuổi đi, tuy đến nay chưa đến phiên thϊếp thân, nhưng thϊếp thân tự biết thân phận hèn mọn, điện hạ quyết sẽ không lưu ta, cho nên… Cho nên…"
"Cho nên muội đến cầu ta nói giúp?" Liên Kiều tiếp lời.
Tô Lạp gật gật đầu, đáng thương hề hề nói: "Cầu nương nương rủ lòng thương xót!"
Rủ lòng thương xót? Aiz, nếu nàng ấy biết mình vì cái gì mà bị nhốt ở chỗ này, có thể còn vì tình mà bị vây khốn, vì tình mà khổ sở hay không? Thôi bỏ đi, nếu đã bỏ ra tấm lòng thành, như vậy nàng sẽ tặng cho nàng ấy một giấc mộng mãi mãi cũng không tỉnh lại, khiến nàng ấy cho rằng Mục Sa Tu Hạ chỉ vì nhất thời ý loạn tình mê với nàng, dù sao vẫn tốt hơn sự thật tàn khốc.
"Được, ta sẽ thay muội cầu tình, không cần lo lắng, ngươi sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi này, không có kẻ nào dám bắt nạt, lại càng không có kẻ nào làm khó ngươi, nếu quả thật có chuyện cần có thể trực tiếp tới tìm ta, ta sẽ hết sức giúp ngươi!" Liên Kiều nhận lời, hi vọng mượn cách này an ủi nàng ấy một chút, nàng ấy sống cũng rất khổ.
Tô Lạp vui sướиɠ ngẩng đầu, trong mắt vui sướиɠ khó tin: "Nương nương…Tạ nương nương…Thϊếp thân làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp!"
Liên Kiều ra vẻ ngây thơ nháy mắt mấy cái nói: "Làm trâu làm ngựa đương nhiên báo đáp không đủ, ta có nhiều trâu ngựa như vậy, muốn thêm người làm cái gì nữa?"
Tô Lạp ngạc nhiên, không ngờ Liên Kiều sẽ nói như vậy, sau đó nàng nhìn thấy đáy mắt Liên Kiều có ý cười trêu cợt, biết mình bị đùa giỡn, vừa thẹn vừa giận lại không dám phát tác, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Liên Kiều bị bộ dáng của nàng làm cho ha ha cười lớn, đồng thời cảm thấy bản thân thật sự rất xấu xa.
"Có chuyện gì vui vẻ như vậy?" Mau chóng kết thúc công việc, Mục Sa Tu Hạ vừa tiến vào tẩm cung liền nghe thấy tiếng cười ngân vang mà kiều mị, không cần phải nói, cười vui vẻ như vậy nghe như âm thanh của trời nhất định không thể nghi ngờ là Liên nhi của hắn. Aiz, Mục Sa Tu Hạ hiện tại đã hoàn toàn đánh mất năng lực phân biệt cơ bản nhất, cười to như vậy mà cũng có thể gọi là thiên âm? Quá mức rồi!
Liên Kiều cười nhìn Mục Sa Tu Hạ đi vào trong điện mặc một thân triều phục thái tử tối màu, phong thần tuấn lãng, uy nghi trời cho, quả nhiên là mỹ nam làm cảnh đẹp ý vui.
Đi xuống điện, Liên Kiều dịu dàng nói: "Sớm như vậy đã về rồi!"
Mục Sa Tu Hạ tối sầm mắt nói: "Thế nào, không hy vọng ta về sớm hơn với nàng sao?" Nếu nàng dám nói từ không, xem hắn phạt nàng thế nào.
"Thần thϊếp tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Hơi chau mày, nhìn về phía Tô Lạp trong điện, thời điểm vừa rồi trong đáy mắt tất cả đều chỉ có Liên Kiều, còn chỗ nào mà nhìn tới những người khác.
"Sao ngươi lại ở trong này?" Giọng nói lạnh như băng vang lên, làm cho độ ấm xung quanh đột nhiên giảm xuống.
"Thần thϊếp…Thần thϊếp… Thái tử phi nương nương…Thần thϊếp là tới…" Trái tim Tô Lạp hoảng loạn, bởi vì người mong nhớ ngày đêm đột nhiên xuất hiện, trong lòng vừa sợ hãi vừa hưng phấn, kích động đến nói cũng không rõ.
Nhìn nàng ấy thật đáng thương, Liên Kiều tiếp lời nói: "Tô Lạp là tới gặp ta, thế nào, không được sao?"
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Lạp quỳ trên mặt đất một cái, hoàn toàn không giống dịu dàng săn sóc như khi đối mặt với Liên Kiều, giọng nói không hề mang theo chút tình cảm nào thản nhiên nói: "Nếu đã thỉnh an nương nương rồi, sao còn chưa đi ra ngoài?"
Giọng điệu hắn tuy nhàn nhạt, nhưng khí phách nói chuyện lại làm cho người ta không rét mà run, run rẩy thân mình, Tô Lạp run giọng nói: "Dạ, Thần thϊếp cáo lui!"
Lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi, lui dần đến cạnh cửa, mí mắt khẽ nâng, liếc nhanh nhìn Mục Sa Tu Hạ tuấn dật, bóng lưng lạnh lùng, thâm tình lại quyến luyến không thôi, ảm đạm rời đi.
Nhìn Tô Lạp lưu luyến không rời mà đi khỏi, Liên Kiều tuy rằng đồng tình, nhưng cũng bất lực, nàng cho dù rộng lượng thế nào cũng không thể đẩy trượng phu của mình cho nữ nhân khác, huống chi nàng vốn cũng không phải một nữ nhân rộng lượng gì.