Chương 62: Thoát khỏi vòng vây (1)

Cứ bò mãi đến cuối cùng, Liên Kiều không dám quay lại thành, chỉ có thể đi đường vòng ngoài thành. Con đường phía trước mờ mịt, nàng nhất thời không biết nên đi hướng nào, trong lòng đột nhiên cảm thấy xót xa.

Hạ, rất nhớ chàng a! Sau khi chia li mới biết tương tư, nhưng nàng quá yếu đuối nên không dám trở lại bên cạnh hắn, nàng sợ cuộc sống của mình từ nay về sau sẽ vô cùng đau khổ, hình ảnh hắn và Đức Trạch triền miên luôn luôn quanh quẩn trong đầu nàng, chỉ cần nhắm mắt lại liền sẽ nhớ tới. Nhưng khi mở mắt ra, lại sẽ nhớ hắn! Không gặp cũng đau, gặp nhau rồi lại càng đau! Nàng cảm thấy mờ mịt bối rối.

Trời đã hoàn toàn đen thẫm, nhưng tại vùng hoang vu ngoại thành này cũng không cách nào ngủ được a! Huống hồ truy binh bất cứ lúc nào cũng sẽ đuổi tới, nàng phải không ngủ không nghỉ mà chạy. Đường lớn đường nhỏ cũng không dám đi, Liên Kiều chỉ còn cách đi trong rừng.

Ngẩng đầu nhìn lên, rừng cây phía trước tối như mực loáng thoáng có thể nhìn thấy một rặng núi dài, vượt qua dãy núi đó chắc trời cũng đã sáng, đến lúc đó tìm một gia đình nông dân đổi y phục, quần áo nàng đang mặc rất đẹp đẽ quý giá, ban ngày mà đi quá nổi bật.

Ban đêm rừng cây âm u đến đáng sợ, bên tai thường truyền đến âm thanh tiếng động vật kêu như tiếng trẻ con khóc. Dưới ánh trăng, bóng cây loang lổ, chiếu xuống con đường phía trước lúc sáng lúc tối, bước chân nàng không ngừng, tiếp tục tiến lên phía trước, có lẽ là do rất chuyên chú, có lẽ do ban đêm rất tối khiến nàng không phát hiện ra phía trước có hai đốm sáng xanh.

Lúc phát hiện ra bản thân bị những đốm sáng xanh vây quanh, trong đầu Liên Kiều chợt hiện lên một từ - bầy sói! Nàng gặp phải bầy sói. Khu rừng này vốn là một ngọn núi lớn, có mãnh thú xuất hiện cũng là tự nhiên, chỉ trách nàng một lòng muốn chạy trốn, nhưng chưa từng nghĩ đến rừng cây trong bóng đêm cũng có nguy hiểm trùng trùng.

Đốm sáng xanh tụ lại càng nhiều, từ từ tới gần phía nàng, khiến vòng vây dần dần thu nhỏ lại. Trong lòng Liên Kiều sợ hãi, thuốc tê mang theo trên người đã dùng hết, ám tiễn đã sớm bị Long Tiêu tịch thu, vũ khí duy nhất trên người là kim đao nàng luôn đeo bên hông dùng làm đồ trang sức. Mục Sa Tu Hạ tặng kim đao cho nàng, nàng chưa bao giờ bỏ ra khỏi người, trước kia là do cảm thấy vỏ đao được nạm đầy đá quý, chế tác khéo léo tinh xảo vô cùng đẹp mắt, kế tiếp là do nàng lén lút coi nó như vật hắn cho nàng. Mỗi lần Mục Sa Tu Hạ nhìn thấy thanh đao này sắc mặt lại khó coi, nguyên nhân là do cung yến lần đó, nàng lớn mật thể hiện khiến nhiều nam nhân khác chiếm hết tiện nghi, hắn đã sắp tức chết, bề ngoài cố tỏ ra lạnh lùng nhưng kỳ thực ham muốn chiếm hữu của hắn rất mạnh, đối với người mà mình quan tâm, trong mắt trong lòng còn nhỏ hơn cây kim.

Nhẹ nhàng đặt tay trên chuôi đao, nắm chặt. Trong lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi Long Tiêu, chẳng lẽ lại rơi vào miệng sói hoang? Ông trời thật biết đùa với nàng! Hoặc mà nói, chuyện này là do tên tử thần biếи ŧɦái nào sắp xếp? Không nhắc tới lần đầu tiên nàng chết đã đủ oan, lần thứ hai lại còn do bị bầy sói ăn thịt, thật sự vừa bi thảm vừa buồn cười!

Xung quanh vô số bóng đen dưới ánh trăng giương miệng, nhe răng, nanh sói trắng dày đặc tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt, trong rừng cây yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng sói thở gấp hồng hộc và tiếng tim đập của Liên Kiều, mùi khai từ sói từng đợt theo gió phả vào chóp mũi nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hai bên cứ giằng co như vậy, Liên Kiều bất động, bầy sói cũng không động, cùng đợi đến khi ý chí con mồi sụp đổ.

Rốt cuộc, bầy sói bắt đầu không chờ nổi, một con sói xám tương đối gầy yếu đột nhiên dẫn đầu nhảy ra, sau đó phóng người lên, vồ tới chỗ Liên Kiều. Sói là loài động vật cực kỳ có tổ chức kỷ luật, cũng cực kỳ thông minh. Có lẽ con sói này là con sói yếu nhất trong bầy, chủ động tấn công Liên Kiều chủ yếu là muốn thăm dò thực hư, đánh giá thực lực của đối phương.

Liên Kiều nín thở tập trung suy nghĩ gắt gao nhìn thẳng vào con sói xám đang vồ tới phía nàng, đột nhiên quát một tiếng lớn, nhanh nhẹn rút bội đao ra, vừa giơ tay, đầu đao đã đâm vào bụng con sói, sói xám theo quán tính bổ nhào về phía trước, lưỡi dao sắc bén rạch một vết dài trên bụng con sói. Máu sói nóng ào ào phun ra, bắn tung tóe lên đầy mặt và cổ nàng, thậm chí vào cả miệng nàng. Sói xám nặng nề rơi xuống đất, nấc lên một tiếng rồi tắt thở.

Bầy sói bị một trận trước mắt mà ngớ ra, vội vàng lui về phía sau mấy bước. Cả người Liên Kiều toàn máu sói kí©h thí©ɧ bầy sói, càng uy hϊếp bầy sói. Mùi máu tươi trong miệng khiến nàng suýt nữa nhổ ra, mặc dù trong lòng vô cùng sợ hãi, mặc dù bị hành động một đao đâm chết sói hoang vừa rồi của chính mình dọa sợ, nhưng nàng biết giờ phút này không thể sợ hãi, không thể lùi bước, càng không thể ngã xuống. Thời điểm nàng lộ ra sự sợ hãi cũng là lúc đàn sói cùng nhảy vào cắn xé nàng.

Từng bước một tiến lên, mỗi một bước của Liên Kiều, bầy sói liền lùi về phía sau một bước. Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ, tình trạng thế này sẽ không duy trì được lâu, bầy sói nhất định sẽ bắt đầu một vòng tấn công mới, rồi bốn phương tám hướng sẽ có càng nhiều sói hoang hung ác hơn, bởi vì chúng nó đã phát hiện nàng khó đối phó. Cho nên nàng phải “Tiên phát chế nhân”[1], bằng không hẳn phải chết không nghi ngờ.

[1] Kế “Tiên Phát Chế Nhân” là ra tay trước để dành chiếm ưu thế, để đoạt lợi, để bắt lấy sự chiến thắng.

Quát một tiếng lớn, Liên Kiều đột nhiên tấn công về phía con sói cách mình gần nhất, hai tay nắm chặt kim đao, dường như bất chấp tiến về phía trước. Có lẽ trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, ý thức muốn sống sót trong người có thể kí©h thí©ɧ sức mạnh mà con người không tưởng tượng được.

Bị khí thế của Liên Kiều làm lay động, bầy sói vội vàng rút sang hai bên, đột nhiên điên cuồng rú lên, dường như là vì đồng bạn trợ uy, nhưng lại không có con sói nào nhảy ra hỗ trợ, chúng nó chỉ đứng nhìn Liên Kiều và con sói kia đơn đả độc đấu.

Con sói kia nhìn thấy Liên Kiều xông thẳng về phía mình, không tránh cũng không trốn. Đồng bạn vừa rồi chết khiến nó biết được kim đao trong tay Liên Kiều đáng sợ, nó cũng không nhảy lên để bụng lộ ra trong phạm vi tấn công của kim đao, mà chỉ nhe răng trợn mắt ưỡn ngực ngẩng cao đầu, móng vuốt tứ chi cào xuống mặt đất, thân mình lui về phía sau, vận sức chờ tấn công. Chờ Liên Kiều xông tới trước mặt nó, đột nhiên mau lẹ thoát ra, há to cái miệng đỏ lòm, cắn vào bụng Liên Kiều.

Liên Kiều đã sớm nhìn ra mục tiêu tấn công của con sói này, đợi đầu sói lẻn đến phía trước mình, mắt thấy sẽ cắn vào mình, kim đao liền lật, thẳng xuống, một đao đâm vào mắt con sói. Đau đớn khiến cho con sói “Ngao…” hét lên một tiếng, Liên Kiều nhân cơ hội đó nhảy lên một cước mở ra, sau đó nhắm vào chỗ trống do bầy sói tránh ra rồi chạy như điên.

Lại một con sói bị mất mạng dưới kim đao của Liên Kiều, bầy sói trong một khắc sững sờ, bị khí thế trên người Liên Kiều tỏa ra làm cho sợ hãi, không dám tiếp tục tiến lên. Mãi cho đến khi Liên Kiều chạy được một đoạn, bầy sói mới phản ứng lại, tru lên rồi đuổi theo.

Không dám quay đầu, Liên Kiều liều mạng chạy như điên về phía trước, nàng biết với tốc độ này căn bản chạy không thoát khỏi những cao thủ đi săn, không chừng một lát chúng sẽ đuổi kịp, nhưng nàng vẫn mệnh lệnh cho bản thân phải chạy về phía trước. Chạy đến mức thở hổn hển, chạy đến không kịp thở, chạy đến khi trong đầu chỉ còn lại một bóng dáng – bóng dáng cao lớn mà nàng ngày đêm mong nhớ.

Bầy sói cuối cùng cũng đuổi kịp nàng, hơn nữa còn là con sói đầu đàn – thời khắc một con sói hoang có thể trạng cường tráng khổng lồ vồ về phía nàng, Liên Kiều tuyệt vọng nhắm mắt lại, gục xuống, đau thương thét lên một tiếng: “Hạ - cứu ta!”

Đau đớn do nanh sói xuyên qua thân thể mà mình dự đoán trước được lại không xảy ra, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng xé gió vù vù, sau đó con sói đầu đàn đang bổ nhào về phía sau nàng bị một mũi tên đâm xuyên cổ họng, ngay cả kêu rên cũng không kịp, thảm thiết ngã trên mặt đất, mắt sói xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm vào con mồi đã đến miệng, chết không nhắm mắt!

Cùng lúc đó, tiếng xé gió lại vang lên, trong trời đêm yên tĩnh truyền đến tiếng kêu rên cao thấp nối tiếp của bầy sói. Liên Kiều đã bị dọa ngồi phịch xuống đất không dám mở mắt, mãi đến khi một đôi tay cường tráng bá đạo mà ôn nhu ôm nàng vào trong lòng.

Tình huống dường như đảo ngược, thần trí Liên Kiều mơ hồ đấm đá loạn xạ, vừa khóc vừa kêu.

“Liên nhi, là ta, đừng sợ, là ta! Cô bé tốt, ngoan, Liên nhi của ta!”

Tiếng nói trầm thấp khàn khàn là sự quyến luyến trong những giấc mộng giữa khuya nàng, khiến nàng an tâm một cách kỳ là, đó là hơi thở của hắn, hương vị nàng luôn mong nhớ.

Hơi thở bất ổn rồi chậm rãi mở to mắt, lọt vào tầm mắt là một đôi mắt màu lam tràn đầy thâm tình và lo lắng, mái tóc dài màu bạc cao quý dưới ánh trăng càng thể hiện khí phách vương giả.

Là hắn! Cái kẻ khiến nàng vừa yêu vừa hận, khiến nàng bao lần khóc rồi tỉnh lại từ trong mộng, nam nhân khiến nàng không có biện pháp. Đây là mộng sao? Nếu là mộng, phải chăng là mộng quá đẹp! Sau khi tỉnh lại nàng phải làm thế nào để đối mặt với sự trống rỗng và tịch mịch càng nhiều hơn đây? Nàng run run vươn tay ra, nàng muốn chạm đến lại không dám, sợ làm nhiễu loạn giấc mộng đẹp này, càng sợ sự thật sau khi tỉnh lại.

Bắt lấy bàn tay nàng đang do dự, không để nàng cự tuyệt liền giúp nàng chạm vào gò má mình, vuốt nhẹ, khiến những sợi râu mới mọc làm đau lòng bàn tay non mềm của nàng, hắn muốn nàng cảm nhận, muốn nàng biết hắn là chân thật, hắn thật sự đang ở trước mặt nàng, trong mắt nàng, không phải là giấc mộng thoáng qua, đời này nàng đừng hòng rời khỏi hắn, đừng hòng!

Nước mắt, bỗng trào ra. Tìm được đường sống trong chỗ chết nên chợt thả lỏng, nhìn thấy người yêu vừa mừng vừa sợ, khiến nàng nhất thời không biết phát tiết bằng cách nào, oa một tiếng liền khóc lớn, lúc này đây nàng không muốn đè nén tình cảm của bản thân, lớn tiếng gọi tên hắn, cái tên chỉ thuộc về nàng: “Hạ…”

Mục Sa Tu Hạ một tay ôm chặt nàng vào trong lòng, ôn nhu trong lòng, thâm tình nhẹ nhàng nói: “Liên nhi –Liên nhi của ta, rốt cuộc cũng tìm được nàng.”

Để mặc nàng khóc lớn trong ngực, phát tiết hết tâm tình của bản thân. Mặc dù làm ướt y phục của hắn, hắn thích, mặc dù nàng khóc đến rối tinh rối mù, hắn thích, mặc dù giờ phút này nàng giống một đứa nhỏ bốc đồng, hắn thích. Lo lắng cũng thích! Yêu nàng! Yêu đến mức tâm cũng đau!

Câu nói của Lạc Phong khiến hắn đi tới Lương quốc, tìm hiểu thì biết nàng bị nhốt trong hoàng cung, thậm chí bị tên Long Tiêu đáng chém ngàn đao kia phong làm phi tử, hắn tức giận đến mức lập tức suýt lẻn vào hoàng cung cứu nàng ra, cuối cùng chín tên huyết thị vệ hợp lực ra tay mới ép được hắn trở về.

Vì để thuận tiện hành sự nên bọn họ ẩn núp ở ngoại ô kinh thành, sau khi bố trí kế hoạch chu đáo mới vào cung cứu người, không ngờ lại cứu được Liên Kiều đang gặp phải bầy sói. Lúc hắn nhìn thấy con sói kia vồ về phía nàng, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng. Thật nguy hiểm, thật đáng sợ, nếu nàng không gặp được hắn, nếu đêm này hắn vào cung cứu nàng, bọn họ có thể sẽ lỡ mất nhau? Không dám nghĩ, Mục Sa Tu Hạ không dám nghĩ thêm chút nào nữa! Nghĩ đến điều này làm hắn run rẩy cả người, đây là lần đầu tiên nếm thử cảm giác sợ hãi! Vì nàng!