Mùng ba tháng năm, ngày lành tháng tốt.
Trần Khiếu Bắc một thân áo bào màu hồng, đầu đội mũ ngọc bích, hai bên nón tua đỏ rũ xuống, cưỡi tuấn mã, phong thần tuấn lãng, dẫn tới những tiếng thét chói tai của nữ tử đang vây xem, đối với tân nương hắn sắp đón vào của thật sự là vừa ghen ghét vừa đố kỵ.
Liên Kiều ngồi thưởng trà trong vườn mai trong vẫn như cũ một thân tố trang, nhàn nhã liếc mắt nhìn giá y trên bàn, chậm rãi nhìn thấy Tiểu Thanh chầm chậm tiến vào, thần sắc vừa vội vừa hoảng của nàng làm cho Liên Kiều nhíu mi, nha đầu kia đừng ở thời khắc quan trọng lại tráo trở với nàng nha!
Đem Tiểu Thanh kéo vào buồng trong, Liên Kiều lạnh giọng nói với mấy thị tỳ đứng ở bên ngoài: "Tiểu Thanh thay quần áo cho ta là được, các ngươi ở bên ngoài chờ, không có phân phó của ta không được tiến vào"
Thị tì phía dưới nhìn thấy Tiểu Thanh ở bên trong, liền an tâm canh giữ cửa chờ các nàng đi ra.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thanh hoán đổi y phục tân nương đội khăn voan hồng đi ra, học giọng điệu Liên Kiều nói: "Tiểu Thanh ở bên trong sửa sang lại quần áo cho ta, qua vài ngày dọn qua chỗ Nhị gia, các ngươi đi trước dẫn đường tiền thính đi!"
Tiểu Thanh ngồi trên kiệu hoa bị khiêng đi rồi. Một hồi lâu sau, Liên Kiều nhìn trái phải cảm thấy bốn bề vắng lặng, liền lặng lẽ từ buồng trong đi ra. Nhìn sắc trời, chắc hẳn phía trước đã bái đường! Lúc này, bọn hạ nhân nhất định tất cả đều bận rộn chuẩn bị tiệc mừng, tiếp đón tân khách, sẽ không ai chú ý tới nàng lén lút rời đi. Chính là Liên Kiều lại không biết, lúc này Trần phủ đã là một mảnh hỗn loạn, đại nạn ập đầu.
Ngay lúc Tiểu Thanh sắp cùng Trần Khiếu Bắc bái đường, đột nhiên vào một đám quan binh xông vào, bao vây Trần phủ, đồng thời phong tỏa tất cả cửa ra vào, người bên ngoài không được đi vào, người ở bên trong không được đi ra, bao gồm tất cả tân khách, nói là muốn bắt khâm phạm quan trọng.
Trần lão gia trên cao đường cả kinh bật lên khỏi ghế, chỉ vào Đô úy dẫn đầu cả giận nói: "Làm càn, hôm nay ngày tốt con ta Khiếu Bắc thành thân, tân khách trên dưới đều là Trần Quắc Phong ta mời đến, khâm phạm quan trọng ở đâu ra? Quan gia có phải hay không đi nhầm chỗ." Nghĩ hắn đường đường quốc trượng, hoàng thân quốc thích, nhưng tại thời điểm này lại có người tới cửa tìm xúi quẩy, quả thực là muốn tìm chết!
Đô úy cười lạnh một tiếng, rút ra thủ dụ hoàng đế ủy thác giơ ra nói: "Thánh dụ ở đây, lão quốc trượng còn có gì để nói?"
Trần Quắc Phong nhìn thấy quả nhiên là thánh dụ hoàng đế, lập tức chựng lại, đứng ở nơi đó không biết nên như thế nào cho phải.
Đô úy ôm quyền nói: "Lão quốc trượng, đắc tội!" Bàn tay to vung lên, tất cả thị vệ tản ra, nhìn thấy nữ liền bắt lại tự mình kiểm tra, khiến cho tất cả nữ quyến sợ hãi kêu liên tục. Nữ quyến ở trong phòng, bao gồm nha hoàn cũng không buông tha, dường như đều không có bọn họ người muốn tìm. Cuối cùng, Đô úy dừng ánh mắt ở cái khăn hồng trùm đầu trên người tân nương.
Trần Khiếu Bắc cả kinh, vội bước lên trước một bước, âm thanh lạnh lùng nói: "Quân gia, đây là cô dâu chưa qua cửa của ta!"
Đô úy sắc mặt nhất thời cứng lại, nói: "Thánh dụ Hoàng Thượng, bất luận nữ quyến nào đều không thể buông tha, nữ phạm kia thật sự rất gian xảo, hạ quan đắc tội!" Nói xong giơ tay bắt lấy, liền đem khăn hồng trên đầu tân nương kéo xuống.
"A ——"
"Tiểu Thanh! Sao lại là ngươi?" Thấy rõ dưới khăn voan cư nhiên là Tiểu Thanh, Trần Khiếu Bắc giật mình, không biết tột cùng là chuyện gì xảy ra, Vũ cô nương của hắn đâu?
"Vũ cô nương đâu?" Trần Khiếu Bắc nắm vai Tiểu Thanh, hổn hển rít lên.
"Này...... Ta...... Nàng......" Tiểu Thanh quả thực sợ hãi, căn bản không dự đoán được sẽ xuất hiện loại tình huống này, nàng tưởng rằng bái đường chính là vợ hắn, nàng tưởng rằng có thể cùng hắn gạo nấu thành cơm.
"Nói mau!" Trần Khiếu Bắc gầm lên giận dữ, sắp bóp nát vai Tiểu Thanh, hình tượng công tử tuấn nhã trước kia biến mất, tàn bạo khiến người khϊếp sợ.
Tiểu Thanh bị dọa đến quên khóc, lúng ta lúng túng không thể thành lời.
Đô úy nghe ra ẩn tình trong đối thoại của bọn họ, nhướng mày nói: "Như thế nào? Tân nương bị đánh tráo? Chẳng lẽ tân nương là một người khác?"
Trần Khiếu Bắc đột nhiên đẩy Tiểu Thanh ra, bước nhanh về hướng Mai Viên, Xa Vũ, lá gan ngươi to thật, dám đùa giỡn như vậy với gia! Thật không đem gia để vào mắt!
Đô úy cũng mang theo thuộc hạ đi theo phía sau Trần Khiếu Bắc tới Mai Viên. Nhưng mà đi vào Mai Viên, lục lọi khắp cả vườn cả bóng người cũng không có, cái gọi là tân nương chính thức rốt cuộc là đi nơi nào rồi.
Đô úy ra lệnh một tiếng, tra rõ Trần phủ, ắt phải tìm ra nữ tử Xa Vũ, dù sao hắn đã sớm đem nơi này phong tỏa, nàng chắp cánh cũng khó thoát!
Không lâu sau, hai thị vệ liền mang đến một nữ tử, đúng là Liên Kiều không thể nghi ngờ. Lúc ấy Liên Kiều chuẩn bị chạy đi, phát hiện bên ngoài đều là quan binh, bất đắc dĩ, chỉ có thể trốn ở sau hòn giả sơn, không ngờ những thị vệ này còn mang theo chó săn, ngửi được mùi, đem nàng tóm ra.
Đô úy nhìn thấy Liên Kiều, thị vệ theo sau mở ra một quyển tranh cuốn trong tay, nữ tử trong tranh đúng là Liên Kiều, hắn muốn tìm chính là nữ tử trước mắt này.
"Mang đi!" Đô úy ra lệnh một tiếng.
Hai gã thị vệ áp giải Liên Kiều muốn rời đi, Trần Khiếu Bắc bước lên che ở phía trước, lạnh lùng nói: "Đây là tân nương của ta, các ngươi dựa vào cái gì đem nàng mang đi?"
Đô úy khinh miệt liếc nhìn Trần Khiếu Bắc, lời nói mang trào phúng nói: "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng thánh dụ này!"
Trừng mắt nhìn thánh dụ trong tay Đô úy, khí thế Trần Khiếu Bắc dần dần dập tắt, cho dù Trần gia bọn họ có quyền thế như thế nào đi nữa, cũng là dựa vào hơi thở hoàng gia, hắn chẳng lẽ còn có thể cùng hoàng đế đối nghịch?
Bất giác lui một bước, hắn hơi thở yếu ớt nói: "Vậy có thể xin đại nhân cho biết, hôn thê tại hạ đến tột cùng phạm vào luật gì? Mà hoàng thượng phải đích thân truy bắt?"
Đô úy trừng to mắt, cao giọng nói: "Luật vua!" Lập tức dẫn đầu ra khỏi Mai Viên, phía sau quan binh cũng lập tức rời khỏi, Trần Khiếu Bắc trơ mắt nhìn Liên Kiều bị mang đi, bất lực.
Liên Kiều bị nhốt vào thiên lao.
Cái gọi là thiên lao, chính là nhà giam dưới chân thiên tử, đãi ngộ cũng không khác nhà tù bình thường, cũng bẩn cũng loạn, tả tơi. Giam giữ phần lớn là tội phạm chính trị, nhưng mà Liên Kiều bị giam ở trong một gian tựa hồ đã được cố ý dọn dẹp qua, không có con chuột, con rệp, cũng không có mùi gì khác thường.
Kỳ thật nàng sớm nên dự đoán được, ngày đó theo Quý phi nương nương về nhà thăm viếng, nàng nên rời khỏi. Quý phi nương nương xuất hành mang theo Lễ Ký cùng thái y, những quan viên này nàng tuy rằng cũng không nhất định biết, nhưng là bọn họ nhất định nhận ra nàng. Biết rõ điểm này, bởi vậy nàng thực cố ý hết sức che dấu tung tích mình, bình thường trừ bỏ chẩn mạch lão gia liền làm ổ ở trong vườn mai không ra ngoài, thầm nghĩ hẳn sẽ không bị phát hiện. Tính ỷ y hại chết người a! Chính là ôm một phần tâm lý may mắn, mới làm cho mình lưu lạc đến thiên lao, Long Tiêu sẽ không bỏ qua cho nàng, bởi vì nàng biết quá nhiều!
Ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên cao, ban đêm, chỉ có theo hướng cửa sổ nhỏ duy nhất trong nhà giam mới có thể may mắn thấy sao đầy trời. Nàng vẫn là nhớ hắn, đột nhiên rất nhớ hắn. Cùng dưới một bầu trời sao, không biết hắn có nhớ tới nàng không?
Khẽ nhếch khóe miệng, nàng châm biếm chính mình yếu đuối, thế mà lại ở lúc sống chết trước mắt chưa rõ lại yếu đuối tưởng niệm hắn, vốn dĩ nàng cũng không kiên cường giống mình tưởng tượng, hóa ra trước khi chết trong lòng nàng không bỏ được vẫn là hắn. Nàng thương hắn, nhưng cũng làm tổn thương hắn sâu vô cùng, nàng cũng không kỳ vọng hắn tha thứ, nếu không lúc trước sẽ không dứt khoát như thế. Nhưng giờ khắc này, nàng nhớ hắn, thật sự có chút hối hận mình quá chấp nhất, nếu không phải quá câu nệ nguyên tắc, nếu không phải chính mình không thể buông tha, nếu như không phải quá coi trọng như thế, có lẽ nàng cùng hắn vẫn là vui vẻ.
"Hạ......" Nàng thở dài than nhẹ tên hắn, nhớ hắn a!
"Ngươi gọi hắn sao?" Phía sau một đạo thanh âm sắc bén vang lên, cũng mang theo ý mỉa mai.
Bỗng nhiên xoay người, hiện lên một đôi mắt phượng hẹp dài tàn khốc, long bào chói lọi làm cho người không mở ra được mắt.
"Long Tiêu!" Nàng thốt ra, lập tức ý thức được cái gì, lại nghiêng nghiêng đầu: "Hiện tại, ta không phải nên xưng hô ngươi là Hoàng Thượng sao?"
Nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, nàng vẫn xinh đẹp như trước, xinh đẹp làm cho hắn không dám nhìn thẳng. Từng bày ra thiên la địa võng, lại để Mục Sa Tu Hạ đem nàng đi, hắn tức giận đến đá vào long ỷ, hai tháng trước, một tháng trước chợt nghe tin nàng chết, càng làm hắn đau thấu tim, nữ tử này, tác động đến mỗi dây thần kinh của hắn, vì nàng si, vì nàng cuồng, vì nàng điên, vì nàng đau......
Từ miệng thái y theo hầu Trần phi trở về biết được nàng ở Trần phủ, trong lòng vui mừng cuồn cuộn như điên ngay cả chính mình cũng bị dọa đến sợ, lập tức hạ lệnh truy bắt nàng, hắn muốn đem nàng cột vào bên người, tận mắt nhìn thấy nàng, tận tay chạm vào nàng, tên Đổng Phóng loạn thần tặc tử kia không xứng có được nàng, chỉ có hắn, hắn mới là chân mệnh thiên tử, chân mệnh thiên tử của nàng!