Theo thám tử hồi báo, quả nhiên Liên Kiều ở Đại Đô Lương quốc, hơn nữa là ở hoàng cung. Hơi dùng sức nắm phong thư trong tay, hóa thành bột giấy theo đầu ngón tay rơi xuống.
Liên nhi, nàng sống có tốt không? Những người đó có đối xử tử tế với nàng? Tiếp tục chờ thêm một chút, cho ta hai mươi ngày, ta nhất định phải đem nàng mang về. Mục Sa Tu Hạ mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng, phát thề phải đem những nỗi đau của hắn bắt Lương quốc phải chịu gấp đôi.
Long Ứng đi tới Phượng Nghi Các, tiếng đùa giỡn bên trong khiến cho hắn sửng sốt, giơ tay ngăn thái giám thông báo, hắn cất bước bước vào trong điện.
"A a! Thái hậu nhìn lén bài của ta!"
"Nào có? Ai gia mắt mờ nào thấy được bài của ngươi? Bính!" (bính: tiếng đặt quân mạt chược lên bàn)
"Đợi một chút...Hình như ta có thể ăn ah!
"Không thể nào, mấy nàng dâu các ngươi liên hợp lại bắt nạt ta, lão thiên a, ô -- ta không chơi!"
"Cũng được! Trả tiền đi!"
"A, ngươi có phải là quý phi hay không? Nhiều tiền như vậy xài không hết, làm chi cứ luôn luôn nhìn chằm chằm vào hà bao lép xẹp của ta?"
"Bởi vì người thua."
"Trời xanh a, đất lớn a! Lục nguyệt phi sương a! Cái này lỗ lớn rồi, một đền ba, chết mất!"
"Hoàng -- Hoàng Thượng --" tiểu cung nữ canh giữ ở bên người thái hậu đúng lúc phát hiện Hoàng Thượng đứng ở cửa, trời ạ, Hoàng Thượng đã đứng ở đàng kia bao lâu rồi?
Ách, Hoàng Thượng? Liên Kiều cùng hai vị quý phi lập tức đứng dậy nghênh đón.
"Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng!"
"Ách, Hoàng Thượng cát tường!"
Long Ứng từng bước một đi đến gần, khóe miệng chứa nụ cười, nhưng lại nhìn không ra ý cười: "Các ngươi đang làm cái gì đây?" Cái tên này cũng không biết thỉnh an Thái Hậu, rất bất hiếu!
Thái hậu cũng đứng lên, cười thận trọng: "Hoàng nhi tới rồi, đã khiến cho ngươi chê cười, chúng ta đang chơi mạt chược."
"Chơi mạt chược?" Long Ứng cúi đầu nhìn những khối gỗ nhỏ hỗn độn trên bàn, mặt trên có khắc những ký hiệu kỳ quái xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Đúng vậy a! Hoàng Thượng, mạt chược này là Liên thần y phát minh ra, rất là thú vị đó!" Trương quý phi ôn nhu mở miệng, trong ánh mắt dường như vẫn đang hồi tưởng về một ván bài vừa rồi.
"Phải không?" Long Ứng nâng ánh mắt lợi hại lên nhìn về phía Liên Kiều.
Liên Kiều cười gượng: "Hậu cung tịch mịch, gϊếŧ thời gian mà thôi!"
Nàng đã nán lại trong này hơn mười ngày rồi, Mục Sa Tu Hạ chết tiệt kia vì sao còn chưa tới cứu nàng. Tại cái hậu cung này nàng đã đem các mánh khóe mới mẻ có thể nghĩ đến đều dùng hết, những oán nữ hậu cung tịch mịch nhàm chán này cả ngày không biết làm gì để gϊếŧ thời gian, quả thực đem nàng trở thành trò tiêu khiển, mỗi ngày nàng phải nghĩ ra đủ loại trò mới mẻ thú vị để cho các nàng tiêu khiển, hôm trước cuối cùng cũng làm cho nàng nhớ đến mạt chược, cái này là một biện pháp giải buồn thông dụng nhất từ xưa đến nay, tìm người làm ra một bộ bài mạt chược, sau đó chỉ dạy vài nhóm oán nữ hậu cung chơi thử, nào biết lại chơi đến nghiện, kéo nàng đánh liên tiếp ba mươi sáu vòng, tay nàng đánh tới nỗi sắp chuột rút tới nơi, cả người mệt mỏi rã rời, đám nữ nhân đó vẫn hưng phấn không chịu ngơi nghỉ. Nàng quả thực hoài nghi không biết có phải các nàng mỗi ngày đều ăn nhân sâm không ấy nhỉ.
Liếc mắt nhìn bạc vụn trên bàn, Long Ứng lạnh lùng mở miệng: "Ngươi dạy thái hậu bài bạc?"
Thảm, người nam nhân này thật sự rất tinh, còn không biết mạt chược là để làm gì, có thể nhìn ra manh mối từ một đống hỗn độn trên bàn, có phải là người hay không a?
Tiếp tục cười gượng: "Chơi chút cho vui thôi!"
"Hừ!" Giọng mũi nồng đậm theo xoang mũi xuất ra, Long Ứng làm sao lại không biết những chuyện tốt nàng làm mấy ngày qua, cả ngày dẫn dắt một đám nữ tử hậu cung không phải là làm cái gì làm mặt, cái gì “sì pa”, thì cũng chính là tự chế ra cái gì là mặt nạ dưỡng da thực vật, thậm chí còn làm một con chim biết bay, cột bằng sợi dây cùng nhóm những phi tần kia chạy như điên trong cung. Hắn thật không rõ, một nữ nhân, một cái nữ nhân bị bắt cóc làm sao có thể tiêu dao đến như vậy? Hiếu động như vậy, không một khắc yên tĩnh.
Từ lúc đem nàng bắt đến, hắn một mặt bận rộn chính vụ, không rảnh để ý đến nàng, mặt khác cũng muốn nhân cơ hội này làm cho Mục Sa Tu Hạ quýnh lên, dù bận vẫn ung dung xem bộ dáng hắn nổi trận lôi đình. Lại không ngờ rằng hắn thế nhưng đã đánh giá sai thực lực của Phiên quốc và Cách Tát, theo tính toán của hắn, Phiên quốc dù thế nào cũng có thể gắng cầm cự trong một năm rưỡi, không nghĩ tới vậy mà Mục Sa Tu Hạ chỉ dùng thời gian một tháng đã đem san bằng. Đây là điều hắn bất ngờ, nếu Phiên quốc bị Cách Tát khống chế, Lương quốc chẳng khác nào mất đi màn chắn phía bắc, gót sắt Cách Tát có thể bước vào Lương quốc mà không gặp ngăn trở gì. Hắn rốt cục không ngồi yên được nữa, căn bản không nghĩ sẽ gϊếŧ nàng, nhưng tình thế bức người, hắn phải tạo ra phản ứng, gϊếŧ nữ nhân này, có lẽ hắn có thể chế tạo một ít thanh thế hoặc lan truyền càng nhiều tin đồn.
Nhưng hắn trăm triệu lần cũng không ngờ tới nữ nhân này thế nhưng ở hậu cung của hắn lăn lộn như cá gặp nước, ung dung tự tại đến mức giống như đang đi nghỉ dưỡng, lại không có một chút ý thức tự giác bản thân đang là con tin. Thôi được, ngày tháng tốt lành của nàng cũng nên chấm dứt.
"Mẫu hậu, Trẫm có một số việc muốn thương nghị cùng Liên thần y."
"A, được, chuyện của Hoàng Thượng đương nhiên quan trọng, ai gia cũng mệt mỏi, các ngươi đều lui ra đi!" Dường như Thái hậu đối với Hoàng Thượng rất kiêng dè, lời nói của Long Ứng không dám không theo.
Lo lắng theo sát Long Ứng đi vào Thái Tức điện, đoán không ra rốt cục hắn tìm nàng là vì chuyện gì, nhưng trực giác nói cho nàng tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
"Ôi --" chỉ lo cúi đầu hướng phía trước đi, không chú ý tới bậc cửa cao hơn đầu gối ở dưới chân, té một cái nhào vào trong điện. Nằm thành hình chữ đại (大) trên mặt đất, Liên Kiều bị té tới sao bay đầy trời, hơn nửa ngày thần khí vẫn không quay về.
"Còn không đứng dậy? Chẳng lẽ là phải đợi Trẫm đỡ ngươi sao?"
Thanh âm âm lãnh từ trên đỉnh đầu lập tức gọi về thần trí Liên Kiều, hai tay cùng chống đỡ đứng lên, nhưng mà ngực vẫn còn đau.
Nhìn nàng khẽ vuốt ngực, Long Ứng thản nhiên nói: "Đại quân Cách Tát đã chiếm lĩnh thủ đô Phiên quốc."
"Cái gì?" Nàng thất thanh hô nhỏ, Mục Sa Tu Hạ ngươi cái tên ngu ngốc chỉ vì cái lợi trước mắt, rắp tâm muốn hại chết nàng có phải không? Hoảng loạn nhìn về phía Long Ứng, nàng cố giữ vững trấn định nói: "Hoàng Thượng muốn gϊếŧ ta rồi sao?"
Long Ứng híp hai mắt lại, thật là một nữ nhân rất thông minh, hắn thật sự không nỡ gϊếŧ nàng, hắn thích người thông minh, bất quá mạng của nàng tựa hồ không tốt lắm.
"Đúng vậy a! Trẫm đang suy nghĩ là phải đem ngươi chém đầu thị chúng, hay là lăng trì xử tử." Hắn tự thuật nhẹ nhàng mà tàn nhẫn.
Liên Kiều hơi hơi phát run nhìn nam nhân hết sức đẹp đẽ trước mắt này, hắn so với Mục Sa Tu Hạ càng khủng bố hơn, nếu Mục Sa Tu Hạ là một con báo tàn nhẫn thị huyết, vậy hắn chính là một con đại bàng chuyên ăn thức ăn thối rữa, vĩnh viễn đứng ở nơi âm u chờ đợi và ăn mừng tử vong, sau đó cắn nuốt...
Nuốt một ngụm nước bọt, Liên Kiều khó khăn mở miệng: "Ta không muốn chết."
Hắn cười, tựa như nghe được một mẩu truyện tiếu lâm rất nực cười: "Chính là ngươi không thể không chết, đáng tiếc!"
Hít sâu, nàng dũng cảm chống lại mắt của hắn: "Nếu ta có thể làm cho ngài khôi phục năng lực sinh dục, ngài có thể không gϊếŧ ta hay không?"
Theo tình hình bây giờ, nếu không đủ một tháng Mục Sa Tu Hạ căn bản không thể tới cứu nàng rồi, mà nàng lại tùy thời tùy chỗ đều phải đối diện với uy hϊếp mất mạng, nàng đợi không kịp, chỉ có mạo hiểm thử một lần. Cường địch xâm lấn cùng với không có con trai nối dòng kế thừa đế vị cũng như phải gặp phải vận mệnh bị mất nước, chỉ xem hắn chọn lựa thế náo.
Mắt phượng hẹp dài lần đầu bùng lên tinh quang, Long Ứng khó có thể tin mà nhìn nàng, nữ nhân trước mắt thật là làm cho hắn hoa mắt. Chưa từng thấy qua nữ nhân như vậy, khôn khéo, cường hãn, không chê vào đâu được, nhìn như vô hại lại lặng lẽ đem hết thảy tính kế trong đó, lợi dụng hết thảy cơ hội có thể lợi dụng được, đến bây giờ lại đem lợi thế bày ở trên bàn cùng hắn thảo luận điều kiện, hắn -- Đại Lương hoàng đế, hô phong hoán vũ, không gì không làm được, bao nhiêu người phủ phục ở dưới chân hắn, bao nhiêu người chờ đợi mong nhận từng hơi thở của hắn, nhưng hắn đã có một cái nhược điểm trí mạng -- vô hậu (không hậu nhân, con nối dõi)!
Đối với người thường mà nói, đó là bất hiếu, nhưng mà đối với một đế vương mà nói vô hậu liền phải mất nước. Mấy năm qua sự thật chuyện hoàng đế Đại Lương không có con cái đã thành bí mật công khai nghe thấy trên các đường cùng ngõ hẻm, bất luận là nghị luận ồn ào của các quan lớn trong triều đình, hay là trong lúc trà dư tửu hậu của dân chúng đều tạo ra ảnh hưởng lớn lao đến địa vị của hắn. Hắn làm sao không gấp? Cũng không phải là không thể giao hợp, chính là bất luận hắn dũng mãnh thế nào trước sau cũng không thể làm nữ nhân thụ thai được. Tất cả thái y đối với điều này đều bó tay không có biện pháp, hắn ở trong vô số lần thất vọng rốt cục cũng hết hi vọng. Thậm chí nghĩ tới kế tiếp phải truyền ngôi cho bào đệ của mình, nhưng là hắn không cam tâm, chết cũng không cam tâm. Có thể đến địa vị hôm nay, hắn phải trả giá mà người thường không thể tưởng tượng, sao nguyện chắp tay nhường cho người khác?
Nữ nhân trước mắt này lại nói có thể làm cho hắn khôi phục năng lực sinh dục, nàng tính toán thật tốt, bắt được điểm yếu của hắn, điểm yếu chết người, cười khổ trong lòng, lợi thế lớn như vậy, dường như hắn chỉ có thể thỏa hiệp.
"Có thể!"
Liên Kiều nở nụ cười, cười đến đắc ý. Đoán chắc hắn sẽ đáp ứng, Mục Sa Tu Hạ lại dũng mãnh thế nào, Lương quốc dù sao cũng là đại quốc mênh mông, thực lực của một nước này Phiên quốc không thể so sánh nổi, đại quân Cát Tát vừa mới san bằng Phiên quốc cũng phải trải qua nghỉ ngơi và hồi phục mới có năng lực tuyên chiến đối với quốc gia của hắn, mà Lương quốc cũng là nước lớn có thực lực hùng hậu, trông chờ tiêu diệt Lương quốc giống như tiêu diệt Phiên quốc đó là nói chuyện viễn vông. Phiên quốc cũng là do Cách Tát mười mấy năm qua từng bước xâm chiếm nuốt trôi từng chút một mới tới tình cảnh ngày hôm nay. Vì vậy, uy hϊếp từ Cách Tát đó là chuyện tương lai, nhưng trước mắt đế vương không có con cái sớm đã là chuyện khiến triều đình và dân chúng cao thấp đều bàn tán, chống được ngoài trước hết phải ổn định bên trong, gϊếŧ hay là nên lưu lại tất cả sẽ do thời gian quyết định. Liên Kiều chiến thắng là do đoán chắc Long Ứng muốn cùng với Mục Sa Tu Hạ đánh bằng thời gian chiến, mà sự chênh lệch thời gian chính là không gian sinh tồn của nàng.