"Có tin tức của thái tử phi sao?" Trong quân trướng, đôi mắt Mục Sa Tu Hạ phủ kín tơ máu, đã không nhìn ra màu xanh băng giá lúc ban đầu, hai tròng mắt đỏ đến có thể chảy máu trong bóng đen màn đêm giống như một con dã thú nguy hiểm.
Tiểu binh hồi báo sớm đã bị lệ khí toàn thân Mục Sa Tu Hạ phát ra làm sợ tới mức hai chân như nhũn ra, vốn là quỳ trên mặt đất, hiện tại đổi thành đặt mông ngồi xuống gót chân, sợ hãi quấn thân, tin tức này sẽ làm hắn chết không có chỗ chôn mà vẫn phải báo cho thái tử điện hạ.
"Hồi điện hạ, không... không có..."
"Phanh -- đông --" một vật thể bay lên, sau đó rơi xuống đất, tiếp theo hộc máu.
Ô ~~~ sớm biết là sẽ như vậy mà, trước khi tiểu binh trinh sát vô lực mà ngất đi phát hiện mình vừa vặn là con quỷ xui xẻo thứ mười ba, từ ngoài trướng hai tên binh lính lặng lẽ đi vào đem tên xấu số trên đất kéo ra ngoài.
"Điện hạ bớt giận..." Tả hữu phó tướng song song quỳ xuống đất, một tháng rồi, chủ tử của bọn họ tìm kiếm không ngủ không nghỉ, quả thực muốn đem toàn bộ thủ đô Phiên quốc lật ngược hướng lên trời, vẫn không có tin tức của thái tử phi, thậm chí ngay cả là ai bắt cóc thái tử phi cũng không tìm ra, hiện tại chủ tử dường như đã tới cực hạn điên cuồng, lại tiếp tục không tìm thấy người, đầu bọn họ cũng đừng nghĩ giữ được.
"Bớt giận? Các ngươi kêu bổn vương bớt giận?" Mục Sa Tu Hạ gần như là rít lên, hai con ngươi sung huyết trừng mắt nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất hận không thể một chưởng đánh chết bọn họ. Lần tập kích một tháng trước đó làm cho hắn bất ngờ, vốn tưởng là Phiên quốc phản công, trong năm nghìn tinh binh hắn dẫn theo chỉ để lại năm trăm người trong coi nơi đóng quân, dẫn theo phần lớn binh lực ra ngoài nghênh chiến, lúc này binh lính mặc Phiên phục vừa đánh vừa lui, cuối cùng khi quân lính tan rã, Mục Sa tu Hạ mới phát hiện trong đó có bẫy.
Cấp tốc chaỵ về, lại ở nửa đường gặp binh lính báo tin tiến tới, biết được Liên Kiều bị bắt cóc. Gấp gáp một mạch đuổi theo mà ngay cả nửa cái bóng người cũng không thấy, thậm chí ngay cả dấu chân, dấu vó ngựa cũng không lưu lại, những người này thật giống như từ hư không xuất hiện, lại biến mất vào hư không.
Hắn tìm nàng suốt bốn mươi ngày, tại trong bốn mươi ngày này hắn đêm không thể ngủ, ăn không biết vị, trong đầu ngoại trừ nàng vẫn là nàng, khi nào thì phân lượng của nàng ở trong lòng hắn đã nặng tới mức không thể chịu nổi rồi, hắn không thể phân biệt, chỉ biết là hắn đã trải qua bốn mươi ngày sống không giống người nhất.
Hắn thô bạo huyết tinh, hắn gϊếŧ người vô số, bất cứ nơi nào hắn đi qua đều biến thành địa ngục. Tưởng là do Phiên quốc đem Liên Kiều cướp đi, một lần nữa tập kết binh lực lấy tốc độ nhanh nhất, phương thức dã man tàn nhẫn nhất gần như san bằng lãnh địa Phiên quốc, thậm chí phá hủy thủ đô Phiên quốc, sự phẫn nộ bộc phát trong người hắn đáng sợ tới mức hoàng đế Phiên quốc bỏ thủ đô chạy trốn ngay trong đêm, nhưng vẫn không tìm thấy nàng, hắn tìm không thấy nàng a!
Hắn gấp, hắn giận, hắn đau, lại không có chỗ phát tiết. Dưới hoàng thành Phiên quốc, hắn ngửa mặt lên trời thét dài! Lần đầu tiên bị cảm giác vô lực mãnh liệt mà đến lan tràn toàn thân, hủy diệt làm hắn gần như không thể hô hấp. Hắn điên rồi, vì nàng mà điên cuồng, vì nàng mà giận dữ vì hồng nhan, vì nàng mà giận dữ bình thiên hạ, vì nàng... hắn đã không còn là hắn!
Chiếm được thiên hạ, lại mất nàng. Một chỗ nào đó trong lòng giống như bị vỡ ra, hơn nữa cái lỗ hổng càng lúc càng lớn, gió lạnh thổi vù vù, tâm, đau đến tột đỉnh! Nắm chặt lòng bàn tay, hăn có thể có được rất nhiều nhưng chỉ mất đi nàng.
"Đáng chết!" Một quyền đấm xuống, cái bàn vỡ vụn. Mỗi khi nghĩ đến nàng, Mục Sa Tu Hạ liền hận không thể đem những tên tập kích doanh trại đó nghiền xương thành tro, càng hận chính mình nhất thời sơ suất mà lọt vào mưu kế của bọn chúng, không nghĩ tới những tên trời đánh đó lại là vì nữ nhân của hắn mà đến.
Nhìn cái bàn chia năm xẻ bảy trên mặt đất, hai người phó tướng liếc nhau, rụt rụt cổ, rất hèn nhát mà nghĩ muốn ngất đi, như vậy sẽ khỏi phải tiếp tục chịu đựng sự tức giận của điện hạ. Ai tới cứu bọn họ a!
"Điện hạ! Ngoài trướng có người cầu kiến, nói là biết thái tử phi ở nơi nào." Mạc Cổ Nhĩ gạt màn che đi vào, kích động đến ngay cả hành lễ cũng quên mất. Thái tử phi tăm tích không rõ, sinh tử chưa biết, điện hạ cũng sắp vội điên rồi, hơn một tháng qua mấy người thị vệ thϊếp thân bọn họ trơ mắt nhìn điện hạ từng ngày từng ngày lại gầy đi, từng ngày từng ngày đều làm thương tổn người khác càng thương tổn tới chính mình, từng ngày từng ngày mà biến thành ma quỷ, bọn họ cũng đau lòng, cũng lo lắng. Bọn họ biết, cứ tiếp tục như vậy, thái tử điện hạ chắc chắn sẽ sụp đổ. Hiện giờ có người biết thái tử phi ở nơi nào, sao có thể không làm người ta phấn chấn tinh thần cho được.
Nghe được thông báo của Mạc Cổ Nhĩ, Mục Sa Tu Hạ bỗng nhiên như bị điện giựt, hai mắt trợn trừng, gắt gao mà nhìn chằm chằm huyết thị vệ của mình, đã bao lâu rồi, đã bao nhiêu lâu không có tin tức của nàng, hắn lần tìm không có kết quả, hắn tưởng rằng rốt cuộc không tìm thấy được, tin tức của nàng…
"Gọi hắn tiến vào!" Hắn vội rống.
Khí định thần nhàn đi vào trong trướng chính là một người thiếu niên ôn nhuận như ngọc, thân hình cao gầy mà không yếu ớt, môi hồng răng trắng, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra ánh sáng như sao Tất. (sao Tất: là một trong nhị thập bát tú của thiên văn học Trung Quốc cổ đại. Nó đứng thứ 5 trong số 7 sao của Bạch Hổ ở phương Tây)
"Ngươi biết tin tức của thái tử phi?" Mục Sa Tu Hạ cố giữ bình tĩnh, mị nhãn tập trung vào thiếu niên trước mặt, có trời mới biết được tay hắn run rẩy biết bao nhiêu.
Thiếu niên bình tĩnh nói: "Đúng vậy!"
"Nàng đang ở đâu?" Hắn gần như gằn từng chữ từng chữ từ kẽ răng ra.
Thiếu niên mỉm cười: "Ở Lương quốc."
Mục Sa Tu Hạ ngơ ngẩn, gắt gao nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi là ai?"
Thiếu niên nhướng mày: "Lạc Phong."
Hắn nhíu mày, dường như tìm tòi trí nhớ dĩ vãng, cuối cùng biến sắc: "Con tin của Phiên quốc!"
Lạc Phong cười đến bất đắc dĩ: "Điện hạ rốt cục nhớ tới còn có nhân vật ta đây."
"Làm sao ngươi lại biết thái thử phi ở nơi nào? Ngươi không phải là nên ở Thượng Kinh sao? Vì sao bây giờ lại chạy đến đây?" Hắn điều động hết thảy cơ sở ngầm, thám tử, tìm kiếm toàn bộ nơi nào có thể tìm, nhưng mà vẫn không thu hoạch được gì đối với hành tung của nàng, con tin bị giam ở Thượng Kinh này làm thế nào lại biết được, Mục Sa Tu Hạ không tin hắn.
Lạc Phong tỏ ra hết sức vô tội, mở hai tay ra nói: "Bởi vì lúc đặc phái viên Lương quốc đi sứ Cách Tát từng đi tìm ta, hắn hy vọng ta có thể cùng bọn họ hợp tác gϊếŧ thái tử phi, nhưng mà thái tử phi có ân với ta, ta sẽ không làm loại chuyện vong ân phụ nghĩa này. Sau khi biết được quốc gia của mình bị điện hạ gót sắt san bằng, ta trốn ra, chính là vì báo cho điện hạ chuyện này, hi vọng điện hạ có thể tha một con đường, buông tha cho dân chúng nước ta. Phiên quốc có lẽ cũng muốn gϊếŧ chết thái tử phi, nhưng tuyệt không có lá gan này, có năng lực bắt cóc thái tử phi mà không bị điện hạ biết đến chỉ có Lương quốc, hơn nữa bọn họ cũng có động cơ này."
Mục Sa Tu Hạ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn, nhưng vẫn không tìm ra sơ hở gì từ trên mặt hắn. Hắn phân tích không sai, khi đại quân của hắn gót sắt san bằng Phiên quốc, khiến cho quốc vương Phiên quốc trốn đi trong đêm, hắn đã biết Liên Kiều không ở đây, chỉ là cơn tức giận của hắn không cách nào loại bỏ, hắn không tìm thấy một người nào có thể phát tiết ra, cho nên hắn làm chỗ này máu chảy thành sông, làm cho quốc gia này biến thành địa ngục, không nghĩ tới lại là Lương quốc bắt cóc nữ nhân của hắn, hắn bị cừu hận che mắt mới có thể không ngừng để tâm vào những chuyện vụn vặt này.
Long Tiêu, lại là hắn! Mục Sa Tu Hạ tay nắm chặt chuôi kiếm, lưu lại năm dấu ngón tay rõ ràng trên chuôi kiếm. Dám động vào nữ nhân của hắn, hắn phải làm cho nam nhân kêu Long Tiêu kia chết không có chỗ chôn!
Tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn về phía ngọc diện thiếu niên phong thần tuấn lãng trước mắt này, khóe miệng của hắn bỗng nhiên gợi lên một mạt cười, lạnh lẽo mà tàn nhẫn.
"Có nguyện ý làm hoàng đế vui đùa một chút?" Quốc vương Phiên quốc bỏ chạy, tìm một con rối làm hoàng đế cũng không sai, tương lai cho dù chính chủ trở về, tiết mục cha và con tranh đoạt đế vị này cũng rất thú vị, rối loạn trước sau vẫn là Phiên quốc, với hắn mà nói Phiên quốc càng loạn càng tốt, tuy rằng hiện giờ hắn chiếm lĩnh lãnh địa quốc gia này, nhưng lòng người phản đối, khó có thể cảm hóa. Đợi cho giai cấp thống trị xung đột vũ trang ồn ào, dân chúng lầm than, tự nhiên hắn có thể lấy công lý chính nghĩa thuận lợi tiếp quản, mục đích của dân chúng từ trước đến nay rất thiết thực, ai có thể thưởng cho họ cơm ăn, đó chính là chủ tử.
Lạc Phong ngạc nhiên: "Ý của điện hạ là..."
"Từ hôm nay trở đi, ngươi là quốc vương Phiên quốc, bệ hạ!"