Chương 5

Khi Tần Chỉ Vi bước đến cửa, cô ta nhìn thấy Khước Hạ đang đứng bên cạnh cánh cửa.

Tần Chỉ Vi dừng bước, khẽ cau mày nhưng cuối cùng lại không nói gì cả. Cô ta chỉ liếc nhìn cô gái có biểu cảm thờ ơ, lơ đễnh kia với vẻ khinh miệt, sau đó bỏ đi mà không hề ngoái đầu lại.

Cách đó không xa, vẻ mặt của chuyên gia trang điểm vừa tươi cười tâng bốc Tần Chỉ Vi cũng lạnh nhạt hẳn đi.

Chuyên gia trang điểm tùy tiện chỉ vào chiếc ghế, sau đó nói bằng giọng điệu mất kiên nhẫn: “Mau chóng tới đây đi. Tôi vẫn chưa ăn cơm tối đấy. Trợ lý Tôn, nếu lần sau còn xảy ra những chuyện như thế này thì anh nên đi tìm người khác thì hơn. Tôi cũng không rảnh rỗi đến mức phục vụ tất cả mọi người đâu.”

“Chao ôi, được thôi. Làm phiền chuyên gia phải tăng ca rồi!”

Trợ lý mỉm cười như một cách bù đắp.

Khước Hạ không nói chuyện. Cô thoát khỏi trò chơi Happy Match đã đạt đến cấp độ 3299 rồi lặng lẽ tiến vào phòng.

Thấy vậy, chuyên gia trang điểm bèn bĩu môi rồi lẩm bẩm: “Thảo nào mọi người trong công ty đều nói rằng cô ta là một người đẹp đầu gỗ, lúc nói chuyện cũng chẳng biết cách tiếp lời người khác, số mệnh đã định là người đóng thế mãn kiếp rồi.”

“...”

Trong gương, ánh đèn lập lòe lay động, dường như đáy mắt của cô gái đang gợn lên một tia sắc thái giễu cợt nhàn nhạt.

Nhưng chỉ trong tích tắc, nó lại lập tức biến mất như ảo ảnh.

·

Khi đoàn làm phim kết thúc công việc thì bóng đêm đã giăng kín trong không gian rồi.

Khước Hạ vẫn chưa ăn cơm tối. Sau khi trải qua mấy cảnh quay liên tiếp, cô đã đói lả đến mức bụng sôi ục ục, thế mà khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như thường chứ không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào.

Mà tên nam phụ ngốc nghếch khiến Khước Hạ phải cùng anh ta NG* hết nửa buổi tối vẫn đang đứng ngay trước mặt cô rồi chõ mũi vào chuyện của người khác.

*NG là viết tắt của từ “no good” hoặc “not good”. NG có nhiều nghĩa tùy vào từng trường hợp nhất định. Trong lĩnh vực phim ảnh, NG là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.

“Khước Hạ, em chưa ăn tối đúng không?” Nam phụ ngốc nghếch, cũng chính là một nam diễn viên trẻ tuổi thuộc hạng ba mới nổi lên gần đây – Thường Kính - bưng một cặp l*иg đựng cơm khéo léo tới đây: “Anh đã nhờ trợ lý hâm nóng cái này rồi. Dạ dày của các cô gái rất dễ tổn thương. Đợi em ăn cơm xong thì anh sẽ đưa em về nhé?”

Khước Hạ không lên tiếng. Cô vươn tay lấy cơm nắm hình tam giác với lon nước soda từ trong túi xách ra rồi tùy tiện quơ quơ trước mặt anh ta, sau đó lập tức xách túi lên định xoay người.

Ỷ có thân hình cao lớn hơn Khước Hạ một khúc nên Thường Kính đã đuổi kịp cô chỉ bằng mấy bước chân: “Ồ, em đã mang theo thức ăn rồi à? Vậy em cũng đừng gấp gáp, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi.”

Con đường thực sự rất rộng rãi nhưng Khước Hạ lại không thể yêu cầu anh ta cút đi.

Cô để mặc anh ta đi theo mình.

Tính cách ngờ nghệch của Thường Kính được thiết lập một cách hết sức nhất quán. Dường như anh ta hoàn toàn không nhìn thấy sự lạnh nhạt của Khước Hạ nên đã nhắm mắt bám đuôi cô rồi hỏi: “Em với Tần Chỉ Vi làm việc ở cùng một công ty phải không? Anh nghĩ điều kiện của em không hề thua kém cô ấy, đặc biệt là dáng người của em…” Thường Kính nhìn chòng chọc vào phần bên dưới chiếc áo len dài rộng thùng thình của cô, tất cả đều được giấu kín hoàn toàn. Anh ta tiếc nuối dời mắt sang nơi khác: “Tại sao từ đãi ngộ đến hợp đồng quay phim của em lại tệ như vậy?”

“...”