Chương 1

“Đùng!”

Một tiếng súng vang dội như xuyên thủng hoàng hôn khiến con chim tước hoảng sợ rồi vỗ cánh bay đi.

Trong một góc tối mờ mịt, âm u của con phố cổ xưa vắng vẻ, một bóng người mảnh mai và cứng đờ ngã gục xuống đất.

“Cắt!”

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu lên từ màn hình máy giám sát và điều khiển: “Tốt lắm! Trước mắt thì suất quay phim buổi chiều tiến hành tới đây thôi. Mọi người hãy nghỉ ngơi trong vòng một tiếng đi. Buổi tối chúng ta sẽ tiếp tục làm việc.”

Các thành viên trong đoàn làm phim lần lượt đáp lại.

Đạo diễn vặn mở cốc nước trong tay rồi hỏi người bên cạnh: “Chỉ Vi, người đóng thế cho cô khá lắm, không phải chỉ là tạm thời kiếm được cô ấy thôi sao?”

“Cô ta à, cũng được thôi.” Bên cạnh chiếc ghế tựa của đạo diễn, một diễn viên nữ trẻ tuổi đang đà nổi tiếng - Tần Chỉ Vi - nhìn chăm chú vào điện thoại di động của mình: “Cô ta là một nghệ sĩ trẻ đã ký hợp đồng với công ty chúng tôi vài năm trước. Từ trước đến nay, cô ta vẫn chẳng có thành tựu nổi bật nào trong sự nghiệp diễn xuất nên công ty đã bố trí cô ta làm diễn viên đóng thế cho tôi trong một thời gian dài rồi.”

“Chẳng có thành tựu nổi bật nào sao? Không phải chứ! Chưa cần bàn đến mặt mũi và vóc dáng của cô ấy, chỉ cần nói đến hành động ngã ngửa về phía sau này thôi. Cũng giống như diễn xuất của cô lúc trước, phản ứng của con người đều sẽ cúi đầu xuống theo bản năng. Nhưng cô ấy chỉ diễn trước ống kính máy quay một lần là xong, hoàn toàn không…”

Đạo diễn vừa nâng cốc nước lên nửa chừng đã bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của Tần Chỉ Vi: “Đạo diễn Tưởng, ý của ông là kỹ năng diễn xuất của cô ta tốt hơn tôi sao?”

“Ôi chao, sao có thể như thế được? Làm sao cô ấy có thể sánh với cô chứ?” Đạo diễn vừa cười mỉa vừa nuốt ngụm trà.

Tần Chỉ Vi cảm thấy hài lòng, tầm mắt vừa rơi vào điện thoại di động thì lại sực nhớ tới một chuyện gì đó. Thế là cô ta vừa chống cằm vừa nở nụ cười xinh đẹp hút hồn: “Nếu ông cảm thấy cô ta không tệ thì tôi có một ý kiến thế này.”

“Ồ! Là gì vậy?”

“Công ty vừa gọi tôi qua đó một chuyến, vừa khéo tối nay số cảnh quay của tôi cũng không nhiều lắm, tất cả đều có bối cảnh là nằm trên giường bệnh. Ông có thể để cô ta diễn thay tôi được không?”

“Chuyện này…”

Biểu cảm không vui nhàn nhạt thoáng qua trên khuôn mặt đạo diễn nhanh chóng bị kìm nén lại. Ngay sau đó, ông ta lập tức bật cười sang sảng rồi gật đầu đồng ý.

“Cám ơn đạo diễn, vậy tôi đi thay đồ hóa trang nhé.”

“...”