"Hah... Ta đang làm gì thế này...?"
"Ta điên rồi mới đối với nàng ta như vậy."
Tử Xuyên ngồi dựa vào phụng sàng, đôi mắt không còn sự tức giận khi nãy, chỉ thấy sự mệt mỏi và bấn loạn.
Hắn nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, cho nên mới hành xử lỗ mãng với nàng.
Bước ra khỏi Trường An cung, hắn thân xác nặng nề khó khăn lắm mới đến được trước cửa ngự thư phòng.
Thực muốn lao đầu vào đống tấu chương để bớt rối trí bởi chuyện nữ nhi tình trường, thì lại nghe phải điều không nên nghe.
"Ngươi có biết Vân thần y đã chữa khỏi căn bệnh lạ cho hoàng thượng không? Cô ấy là thiên kim phủ thừa tướng phủ đó."
"Ta biết! Cô ấy từng là vương phi của Thất vương gia, nhưng nghe nói đã cùng ngài hòa ly rồi. Có điều, bệ hạ vẫn luôn xem trọng cô ấy."
"Thần y cô nương thật có phúc!"
"Phải! Sáng nay ta nghe nói bệ hạ lo rằng sau khi thần y hòa ly với Thất vương gia sẽ chịu phải điều tiếng không hay, cho nên định tác hợp cô ấy với Tam vương gia."
"Ta thấy Tam vương gia của chúng ta cũng rất có tài. Họ đứng cùng nhau y như kim đồng ngọc nữ vậy."
Bọn cung nữ đang quét dọn ở ngoài sân điện, cũng tranh thủ tụ tập ở một chỗ nói chuyện phiếm, khi thấy Tử Xuyên đang bước đến thì lập tức bảo nhau - "Thất vương gia đến kìa! Mau im lặng đi!"
Hắn rõ ràng nghe thấy hết tất cả những gì bọn họ vừa nói. Vốn định đến ngự thư phòng xử lý các việc còn chưa xong, nhưng cuối cùng hắn lại chuyển hướng.
Mục tiêu xoay chuyển, nơi hắn định đến chính là Càn Ninh cung.
"Phụ hoàng!!"
"Xuyên nhi?"
Hoàng thượng đang dưỡng bệnh trên long sàng, tay đang cầm cuốn "Y từ mệnh tập" mà Vân Tuyết Y mang đến. Dạo này người đang có hứng thú với y thuật khi thấy nàng hành y thành thục đã cứu được một mạng của người từ Quỷ Môn quan. Người cũng muốn khám phá thử.
"Th... thất vương gia... ngài ít nhất... cũng nên hành lễ với bệ hạ chứ?!" - Lý công công nhìn tâm trạng khó ở của hắn thì không dám thở mạnh, chỉ biết run run khuyên nhủ theo bổn phận.
Hắn sắc mặt đã đen đến độ có thể nhỏ mực, quên cả hành lễ với phụ hoàng, nhưng điều hắn quan tâm bây giờ không phải là mấy thứ lễ nghi phiền phức đó.
"Phụ hoàng! Hưu thư trước đây nhi thần dâng lên xin người lập thánh chỉ đâu?"
Tử Xuyên đến bây giờ vẫn chưa nhận được thánh chỉ hòa ly, có nghĩa là chỉ cần hắn lấy lại được phóng thê thư, hắn và Vân Tuyết Y vẫn là phu thê.1
"Con muốn làm gì?"
"Nhi thần cần nó!"
Hoàng thượng đặt cuốn sách đang đọc dở sang một bên, rồi kéo chăn xuống thấp ngang long thể một chút.
"Trẫm không cho phép con làm tổn thương Vân nha đầu nữa! Lần này, trẫm không thể dung túng con được."
"Con tuyệt đối không tổn thương nàng ấy!"
"Không tổn thương? Không tổn thương nghĩa là "ý trên mặt chữ" hưu thư mà con đã nói? Là luôn phũ phàng lạnh nhạt với con bé suốt hai năm nay?"
Nói đoạn, hoàng thượng lại ho dữ dội. Tử Xuyên sợ rằng người đang bệnh, lại chịu phải đả kích sẽ không hay, liền tìm lý do rồi cáo lui.
Tử Xuyên là một vương gia quyền thế ngút trời, là một kẻ không sợ trời không sợ đất. Hắn không bao giờ biết sợ, người khác phải sợ hắn mới chính là đạo lí. Nhưng hôm nay, một nỗi lo lắng từ lâu đã bị vùi sâu trong sự lạnh lẽo của hắn, dường như dần trỗi dậy trong tâm.
Hắn mang tâm trí dồn hết vào công sự triều chính nhưng cũng không khiến hắn bớt nghĩ những chuyện ngoài kia.
"Vương gia, chuyện đó... Tam vương gia và Vân tiểu thư..." - Tiêu Tự đang dọn dẹp lại gác sách, nhìn thấy hắn cứ trầm tư hồi lâu liền không kìm được sự lo lắng mà định khuyên nhủ hắn.
"Ngươi định nói gì?" - Khi nhắc tới vấn đề này, hắn không thể không vực dậy mà nghe.
"Vương gia... cứ định để như thế sao?"
Hắn im lặng. Lát sau, hắn bình thản buông một câu.
"Sao có thể? Nếu phụ hoàng cứ để Y Nhi gả cho Tam huynh, thì ta sẽ gϊếŧ huynh ấy rồi cướp dâu về phủ, không phải là được rồi sao?"
Tiêu Tự đứng hình. Cậu ta biết chủ tử đang nghiêm túc. Thất vương gia này, nông cạn nhất chính là sự tùy hứng.
Nhưng... lời này nói ra cũng quá tùy tiện rồi đi?
Không khí lại trở nên yên tĩnh. Tiêu Tự vốn không muốn đề cập thêm về vấn đề này, nhưng chủ tử hắn lại cứ băn khoăn trong lòng không thôi.
...
Vân Tuyết Y đứng ở ngự hoa viên thư giãn đầu óc. Nàng suy nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lúc thiếu lí trí, nàng quên mất hắn là ai, cứ thế giáng thẳng một cú tát vào mặt hắn. Có lẽ hắn sẽ không phát điên lên mà sai người trảm nàng chứ?!
Liên Nhi từ phía xa chạy nhanh đến nơi Vân Tuyết Y đang đứng thơ thẩn, tay bưng theo một đĩa bánh Phù Dung.
"Tiểu thư, sao người lại đứng ngoài đây? Sẽ dễ bị nhiễm phong hàn đó."
"Ta không sao đâu."
Nàng nhìn Liên Nhi, rồi đưa một chiếc bánh Phù Dung lên miệng. Chưa cắn được một miếng, chiếc bánh đã rơi xuống đất.
...
"Vương gia! Vương gia! Có chuyện không hay rồi!" - Tên thái giám bên cạnh hoàng hậu vội vã mở toang cửa thư phòng bẩm báo.
Hắn đang cố gắng tập trung phê tấu, lại có kẻ dám xông vào để cắt ngang tâm trí hắn.
"Có chuyện gì? Ra ngoài rồi nói!" - Tiêu Tự vội vàng quay đầu ngăn cản. Hắn ta cũng biết, Tử Xuyên bây giờ như ngọn núi lửa sắp chực trào, và chất tác động là tên thái giám kia nếu không an phận sẽ bị lửa giận vùi lấp ngay lập tức.
Tử Xuyên kìm chế, tiếp tục cầm ngọc ấn lên để làm việc. Thái giám bị Tiêu Tự đẩy ra khỏi cửa, quay đầu lại vẻ lúng túng.
"Nhưng mà... Vân tiểu thư xảy ra chuyện rồi."