Edit: Lạc LạcTối hôm sau ngày Thất Tịch.
Đông Mễ Lộ hoàn thành xong công việc là đã bảy giờ tối, cô thẫn thờ nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, đang lưỡng lự giữa việc gọi và không gọi.
Tối qua lúc Tưởng Trì Hoài đưa cô về nhà, anh đã nói tối nay sẽ đến đón cô, nhưng cả ngày hôm nay anh cũng chưa gọi cho cô cuộc nào.
Cô nhớ đến một năm trước ở Luân Đôn, cô đã nhắn tin cho anh, sau đó anh tìm cô và nói rằng, cô đã khiến anh thấy rất chán ghét.
Có thể hôm nay anh đã quên chuyện phải đến đón cô, nếu cô gọi cho anh vào lúc này, điều đó có khiến anh thấy chán ghét hơn không?
Đông Mễ Lộ thở dài, sau đó tắt màn hình điện thoại đi.
Những tháng ngày này đã bị lãng quên, thỉnh thoảng mới được nhớ lại, chua chát, bất lực, hèn mọn nhưng vẫn phải miễn cưỡng từ bỏ.
Ngồi mệt, cô liền nằm xuống tấm thảm len trước cửa sổ sát đất, tựa cằm lên cánh tay, nhìn điện thoại không chớp mắt.
Sống trong những ngày chờ đợi, một giây trôi qua như bằng một năm.
Trong phòng vẽ tranh, bản piano mà Tưởng Trì Hoài yêu thích đang được phát theo vòng tuần hoàn, cô đã nghe bản nhạc này hơn mười nghìn lần, từ không thích cho đến cảm thấy rất hay, lại rất êm tai, đến tận bây giờ không nghe sẽ không thể ngủ yên.
Có thể bản nhạc này cô sẽ nghe đến cũ, có liên quan đến tình yêu, và trở thành thói quen.
Những con cá nhiệt đới đang vô ưu vô lự bơi trong bể cá, dường như mọi xáo trộn bên ngoài thế giới đều không liên quan gì đến chúng nó.
Đây cũng là loài cá mà Tưởng Trì Hoài thích, anh đã từng thích, đã từng nuôi ở trong nhà, nhưng không biết bây giờ anh còn cảm thấy hứng thú hay không.
Cô yêu tất cả mọi thứ của anh, tuy có một số thứ anh không hề thích, nhưng cô vẫn cố chấp thích.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô khóc mệt mỏi, sau đó ngủ thϊếp đi.
Đông Mễ Lộ bị đánh thức bởi một loạt tiếng chuông điện thoại, cô bỗng mở bừng mắt, trên màn hình có dấu hiệu của cuộc gọi lừa đảo.
Cô với tay bấm tắt điện thoại, ngủ hơi lâu, cánh tay vừa nhức vừa tê.
Xem thời gian trên điện thoại, đã một giờ sáng.
Điện thoại không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào.
Đông Mễ Lộ ngồi dậy, sau khi đầu óc tỉnh táo, cô cầm lấy điện thoại và túi xách rời khỏi phòng vẽ tranh.
Đường phố lúc nửa đêm vắng lặng và quạnh quẽ.
Cô lái xe lang thang trên đường một cách vô định, không muốn về nhà, cũng không biết phải đi đâu.
Ở câu lạc bộ Tình Lan lúc này.
Lúc Tưởng Trì Hoài đến đây, bọn họ đang xây dựng Vạn Lý Trường Thành, Lục Duật Thành liếc nhìn anh, chế nhạo nói: “Hẹn hò xong rồi mới đến đây à?”
Tưởng Trì Hoài tựa lên ghế sô pha, yêu cầu nhân viên phục vụ đem tới một ly nước ấm, lúc này mới trả lời Lục Duật Thành: “Từ công ty đến đây.”
Lục Duật Thành hừ một tiếng: “Cậu nói xem cần một người đàn ông như cậu để làm gì chứ? Lưu trữ thương tâm và tuyệt vọng à?”
Tưởng Trì Hoài không lên tiếng, trên khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, anh nhíu mày, hỏi: “Chu Cảnh Xuyên đâu?”
“Ai kêu tôi đó?” Chu Cảnh Xuyên bước ra từ nhà vệ sinh.
Tưởng Trì Hoài chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Lại đây, hỏi cậu chút chuyện.”
“Này này, chuyện cậu không hiểu, tôi có thể hiểu được sao?” Chu Cảnh Xuyên nói tới nói lui, nhưng vẫn ngồi xuống, nâng cằm: “Chuyện gì?”
Tưởng Trì Hoài tạm dừng, nhìn Chu Cảnh Xuyên vài giây mới nói: “Tôi nói với Đông Mễ Lộ tối nay sẽ đến đón cô ấy, nhưng đợi tôi bận việc xong thì cũng đã một giờ rưỡi, cậu nói tôi...”
Chu Cảnh Xuyên ngắt lời anh: “Nếu tôi là Đông Mễ Lộ, tôi sẽ băm vằm cậu ra cho cá ăn, còn giữ cậu lại làm gì!”
Tưởng Trì Hoài: “... Tôi không cố tình quên.”
Chu Cảnh Xuyên: “Nhưng cậu không đặt cô ấy ở trong lòng.”
Tưởng Trì Hoài muốn phản bác, nhưng lại không thể tìm thấy lý do thoái thác nào phù hợp.
Chu Cảnh Xuyên châm một điếu thuốc, “Nếu Lộ Dao và cậu ở bên nhau, cậu nói đến đón cô ấy, cậu cũng sẽ vì bận việc mà quên sao?”
Tưởng Trì Hoài nghiêm túc suy nghĩ, nói đúng sự thật: “Có lẽ tôi sẽ đến đợi cô ấy trước.”
Chu Cảnh Xuyên ngậm điếu thuốc trong miệng, hai mắt nheo lại: “Đồ đàn ông cặn bã!”
Tưởng Trì Hoài: “...”
Một hồi lâu sau, Chu Cảnh Xuyên rắt tàn thuốc, “Nếu vậy, cậu dứt khoát buông thả cô gái nhỏ người ta đi đi, cậu không yêu cô ấy thì có người đàn ông khác yêu! Cậu không thể ngờ rằng, có thể cô ấy đã đợi cậu từ sáng đến tối, và kết quả là đến một cuộc gọi cậu cũng không có.”
Tưởng Trì Hoài cầm lấy điếu thuốc trên bàn và châm lên, trong lòng không khỏi buồn phiền, “Tôi không nghĩ tới là sẽ không cần cô ấy, chúng tôi ở bên nhau mới hơn một tháng, để một người trở thành một người khác, luôn phải mất một thời gian.” Sau một thời gian nữa, không chừng anh cũng sẽ đến đợi cô tan làm trước, dù có bận rộn thế nào, cũng sẽ nhớ đến cô.
Chu Cảnh Xuyên nhìn anh: “Cậu không định kết hôn với cô ấy à?”
Tưởng Trì Hoài đáp lại không chút nghĩ ngợi: “Nếu tôi không kết hôn, tôi ăn no ở không đi gây rối với cô ấy làm gì?” Anh thật sự muốn đối tốt với cô, vì không nỡ để cô phải chạy khắp nơi.
Chu Cảnh Xuyên cười: “Vẫn không quá cặn bã, nói một câu có lương tâm, vậy chắc con bé đó thật sự rất tốt, sẽ không đi theo càn quấy cậu, thật dễ dàng thỏa mãn, ngày mai đến gặp rồi dỗ dành cô ấy cho đàng hoàng đi.”
Tưởng Trì Hoài thở dài, anh chưa bao giờ phải buồn phiền vì chuyện tình cảm, trước đây khi thích Lộ Dao, nỗi lòng cũng không nhiễu loạn giống như bây giờ.
Đã gần hai giờ sáng, Đông Mễ Lộ vẫn đang lái xe trên đường, lúc này điện thoại để trên ghế phụ vang lên, cô liếc mắt nhìn, là anh trai Đông Dần Sơ gọi đến.
“Sao còn chưa về nhà?”
Đông Mễ Lộ nhìn các tòa nhà xung quanh: “Cùng Tưởng Trì Hoài ra ngoài chơi, hai mươi phút nữa là về đến.”
“Ừ, về nhà nhanh lên.” Đông Dần Sơ nói xong liền cúp máy.
Đông Mễ Lộ thở ra một hơi dài, đến một cái ngã tư phía trước cô cho xe vòng lại.
Lúc trở về biệt thự, chỉ còn một ngọn đèn trong phòng khách còn sáng, Đông Dần Sơ đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, anh ngẩng đầu lên, “Sau này không được về muộn như vậy nữa!”
“Ô.” Đông Mễ Lộ ngồi xuống bên cạnh Đông Dần Sơ, mệt mỏi dựa lên vai anh: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Đợi em.” Đông Dần Sơ đem cất quyển tạp chí, vỗ đầu cô: “Tưởng Trì Hoài lại cho em leo cây à?”
Đông Mễ Lộ lắc đầu: “Không.”
Đông Dần Sơ thở dài, “Trên đời này không phải chỉ có một mình Tưởng Trì Hoài là đàn ông, sao em cứ một mực phải thắt cổ chết trên một thân cây thế?”
Đông Mễ Lộ: “Đàn ông trên đời này rất nhiều, nhưng không phải anh ấy.”
Đông Dần Sơ biết nói nhiều với cô cũng chỉ vô ích, cô không thể nghe vào được gì, “Khuya rồi, đi ngủ đi.”
Đông Mễ Lộ hơi ngẩng đầu lên: “Anh à, anh nói xem tại sao Tưởng Trì Hoài lại không nhớ đến em dù chỉ một chút? Yêu cầu của em thật sự không cao, nhớ đến em một giây thôi là được rồi, miễn là anh ấy nhớ đến em.”
Nhưng đến nhớ anh cũng không muốn nhớ cô.
Đông Dần Sơ nhìn cô, có rất nhiều lời tàn nhẫn đã lên đến miệng rồi, nhưng anh lại không đành lòng nói ra.
Đông Mễ Lộ lau đi nước mắt trên má, đứng lên: “Em đi ngủ đây.” Cô kéo lê những bước chân mệt mỏi của mình lên cầu thang.
Mở cửa phòng ngủ ra, tràn ngập hương hoa.
Cô đi đến trước giường ngủ, chạm vào bó hoa hồng xanh trên tủ đầu giường. Rõ ràng tối hôm qua vẫn rất hạnh phúc, một giấc ngủ dậy, liền trở lại những tháng ngày ban đầu.
Thấp thỏm, lo âu.
Lạnh lẽo, vô vọng.
Đông Mễ Lộ ngồi lên cạnh giường, ngây người nhìn bó hoa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô hoàn hồn, lấy điện thoại ra và gọi cho Tưởng Trì Hoài.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, chất giọng khàn khàn của Tưởng Trì Hoài vang lên: “Alo, Mễ Lộ.”
Những giọt nước mắt nghẹn uất của Đông Mễ Lộ rơi xuống, cả ngày cô đều nhớ giọng nói này, “Tưởng Trì Hoài, em nhớ anh.”
Tưởng Trì Hoài sững người, nghĩ rằng cô vẫn còn đợi anh ở phòng vẽ tranh, giọng anh dồn dập và lo lắng: “Em yêu đừng khóc, bây giờ anh đến đón em ngay.”
Lúc này đến lượt Đông Mễ Lộ hoang mang, thậm chí còn quên rơi nước mắt, sau một lúc lâu, cô mới lên tiếng: “Tưởng Trì Hoài, anh đang nói chuyện với em à?”
Tưởng Trì Hoài hỏi lại: “Nếu không thì sao?”
Đông Mễ Lộ nói: “Em bị dọa sợ rồi.” Bị hai từ em yêu đó dọa sợ.
Tưởng Trì Hoài ho khan hai tiếng, anh cũng bị bản thân mình dọa sợ, đây là lần đầu tiên trong ba mươi hai năm qua anh gọi một cô gái là em yêu buồn nôn như vậy.
Có thể ngay khi Đông Mễ Lộ nghẹn ngào nói nhớ anh, anh chưa bao giờ hoảng loạn đến thế, vì sợ một mình đợi anh quá muộn cô sẽ sợ hãi, nên tiếng em yêu đó mới được buột miệng thốt ra một cách kì lạ.
Đông Mễ Lộ nói: “Em đang ở nhà, anh thì sao?”
Tưởng Trì Hoài dừng lại nửa giây mới nói, “Anh vừa về đến nhà, bận quá nên anh quên mất, anh xin lỗi.”
Đông Mễ Lộ trầm ngâm nói: “Em cũng thường xuyên như vậy, một khi trở nên bận rộn, vài tiếng cũng giống như vài phút, còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.” Sau đó hỏi anh: “Anh ăn tối chưa?”
Tưởng Trì Hoài ngẫm nghĩ: “Không nhớ nữa.”
Đông Mễ Lộ: “... Em đưa bữa tối cho anh được không?”
Tưởng Trì Hoài vừa định nói không cần, nhưng lại sợ cô nghĩ nhiều, bèn nói: “Anh đi đón em.”
“Không cần, nhà em cách nhà anh cũng không xa, em sẽ tự lái xe đến. Trước tiên em phải đi nấu đồ ăn cho anh đây, tạm biệt.”
Không đợi Tưởng Trì Hoài nói tiếp, Đông Mễ Lộ đã bấm tắt cuộc gọi, cất bước chạy xuống phòng bếp ở lầu dưới.
Vừa lúc gặp phải Đông Dần Sơ đang đi lên ở lối rẽ cầu thang, cả hai suýt nữa lao vào nhau, anh nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng: “Lúc kinh lúc rống, em làm gì vậy hả!”
Đông Mễ Lộ cười: “Nấu bữa tối đưa qua cho Tưởng Trì Hoài.” Nói xong còn mỉm cười lần nữa.
Đông Dần Sơ nhíu mày: “Đã muộn thế này, còn phải nấu bữa tối đưa qua cho cậu ta nữa à?!”
Đông Mễ Lộ gật đầu, nơi khóe mắt và đuôi lông mày đều hiện lên ý cười: “Đúng vậy, anh ấy bận đến mức cơm cũng chưa ăn. Em không có thời gian nói chuyện với anh đâu, em đi nấu sủi cảo cho anh ấy đây.”
Đông Dần Sơ nhìn theo bóng lưng cô: “Nấu nhiều một chút, anh cũng đói bụng.”
Đông Mễ Lộ: “Anh muốn ăn thì tự đi mà nấu!”
Đông Dần Sơ: “...”
Đông Mễ Lộ bắt đầu nấu nước luộc sủi cảo, sau đó xào ít rau, trộn một đĩa dưa leo nhỏ, sau khi sủi cảo được nấu chín, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Đông Dần Sơ không ngờ cô con gái được cả gia đình bọn họ nuông chiều cũng có ngày sẽ xuống bếp vì một người đàn ông, điều anh quan tâm bây giờ chính là, thức ăn cô nấu có thể ăn được không?
Đông Mễ Lộ xách bình giữ ấm vội vã chạy ra ngoài, Đông Dần Sơ không yên tâm để một mình cô ra ngoài quá muộn, anh cầm lấy chìa khóa xe và đi theo cô, đi đến khuôn viên biệt thự thì thấy có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu trước cổng, đèn xe vẫn còn sáng, thấy bọn họ ra đến, còn nhấn còi hai lần.
Đông Mễ Lộ thấy là xe của Tưởng Trì Hoài, cô quay đầu lại nói với Đông Dần Sơ: “Anh về đi, anh ấy đến đón em.” Nói xong cô chạy thẳng về phía cổng.
Đông Dần Sơ lắc đầu, con gái là con nhà người ta, quả không sai.
Đông Mễ Lộ ra đến cổng lớn, Tưởng Trì Hoài bước xuống khỏi xe, anh đưa tay cầm lấy bình giữ ấm trong tay Đông Mễ Lộ, một tay khác chạm lên má cô: “Buồn ngủ không?”
Đông Mễ Lộ lắc đầu, cười nói: “Nhìn thấy anh em không còn buồn ngủ nữa.”
Tưởng Trì Hoài ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi.”
Đông Mễ Lộ lắc đầu, nhìn anh nói: “Được nghe giọng nói của anh em thật sự rất hạnh phúc, được nhìn thấy anh em lại càng hạnh phúc, bây giờ được anh ôm, niềm hạnh phúc của em đã bắt đầu sủi bọt.”
Trái tim Tưởng Trì Hoài chua chát từng cơn, anh cúi đầu cọ mũi mình lên mũi cô, lại hôn lên môi cô vài cái: “Muộn lắm rồi, về ngủ đi, sáng mai anh đến đón em đi làm.”
Thật ra Đông Mễ Lộ cũng không hy vọng xa vời anh sẽ thật sự đến, nhưng khi nghe anh nói vậy, vẫn cảm thấy hài lòng và cảm động không thôi, cô gật đầu thật mạnh.
Tưởng Trì Hoài ngồi lên xe, Đông Mễ Lộ lùi về sau vài bước, chừa ra khoảng cách chuyển xe cho anh, cô mỉm cười và vẫy tay với anh, “Lái xe chậm thôi.”
Tưởng Trì Hoài nhìn Đông Mễ Lộ, đột nhiên cảm thấy bản thân không xứng với cô, anh lại tắt máy, mở cửa bước xuống xe.
Đông Mễ Lộ ngơ ngác nhìn anh: “Chuyện gì vậy?”
Tưởng Trì Hoài bước đến và ôm chặt cô vào lòng, hơi thở ấm nóng phả ra sau tai cô: “Dọn qua sống cùng anh được không? Như vậy ngay cả khi ban ngày anh bận, buổi tối về nhà muộn, nhưng chắc chắn em sẽ nằm trong vòng tay anh lúc em thức dậy vào buổi sáng.”
Nước mắt Đông Mễ Lộ trào ra, cô cảm thấy tất cả sự chờ đợi và hi sinh trong hơn mười năm qua đều không uổng phí.
- ----------
PS: Bắt đầu từ chương sau mình sẽ up lên wordpress nhé ❤❤❤