Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ý Loạn Tình Mê

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Lạc Lạc

Hoắc Viễn Chu rửa sạch khoảng bảy loại trái cây, cơ bản là Lộ Dao thích ăn khi còn nhỏ, anh đều mua.

Vào thư phòng, thấy Lộ Dao đang thẫn thờ nhìn bức ảnh, anh đã tự trách mình trong lòng, sao anh có thể quên đem cất bức ảnh đi.

"Dao Dao, ăn trái cây đi."

Lộ Dao đặt bức ảnh xuống, vươn tay ôm lấy anh, "Sao hôm đó anh không gặp em?"

Hoắc Viễn Chu không nói gì, chỉ siết chặt lấy cô. Hôm đó anh đã đến sân bay từ sớm, có lẽ lúc cô vẫn chưa lên máy bay ở Thượng Hải, thì anh đã đợi ở sân bay.

Nhưng anh không có ý định gặp cô, vì anh không chắc cô sẽ đến đây một mình, có hứng thú với mùa hoa anh đào này đại đa số đều là những cặp tình nhân còn trẻ.

Vào tháng mười hai năm trước anh đã tham gia một buổi đấu giá từ thiện ở Thụy Sĩ, anh gặp bà Lộ.

Chỗ ngồi của bọn họ rất gần nhau, anh đã nghe được cuộc trò chuyện sôi nổi giữa bà Lộ và một người phụ nữ Hoa Kiều trung niên, nói đến kế hoạch và hôn nhân của con cái trong tương lai, anh nghe bà Lộ nói, Lộ Dao đã có một người bạn trai môn đăng hộ đối, chờ Lộ Dao tốt nghiệp sẽ đính hôn.

Hóa ra cô bé của anh đã có cuộc sống của riêng mình, ngay lúc đó, lần đầu tiên anh đặt ra câu hỏi cho cuộc đời và sự nghiệp của mình, anh kiếm nhiều tiền, liều mạng để được đứng trên đỉnh của sự giàu có như thế cuối cùng là vì điều gì?

Chỉ để hi vọng người của Lộ gia và Cố gia có thể coi trọng anh?

Nhưng anh đã mất nhiều hơn là nhận.

Buổi đấu giá ngày hôm đó rõ ràng rất sôi động, các ngôi sao quyền quý tụ họp, nhưng anh tựa như đang đứng trên một cánh đồng hoang vu, trước mắt đều là thê lương hiu quạnh và cỏ dại lá khô.

Vì vậy khi nhận được điện thoại của giáo sư Lộ, nói Dao Dao muốn đến ngắm hoa anh đào, ngoài phấn khích thì anh lại thấy buồn nhiều hơn.

Anh sợ nhìn thấy cô tay trong tay với người đàn ông khác xuất hiện trước mặt anh.

“Hoắc Viễn Chu, sao hôm đó anh không xuất hiện?” Lộ Dao ngẩng đầu lên, cố chấp hỏi lại lần nữa.

Hoắc Viễn Chu đáp: “Ảnh là do anh bảo trợ lý chụp, để xem em trông như thế nào, vì sợ đến khi gặp lại không nhận ra em.”

Lúc nói anh vẫn luôn nhìn cô, vẻ mặt bình thản, đáy mắt không gợn sóng, nhìn như thế nào cũng không phải đang nói dối, Lộ Dao liền tin.

Hoắc Viễn Chu lấy một quả cherry nhét vào miệng cô, “Anh muốn nói với em một điều mà có thể em sẽ không vui.” Sau khi nói xong chính anh cũng thở dài trong lòng.

Trong một lần anh không thể cân bằng giữa cô và thời gian làm việc được, chỉ có thể được cái này và mất cái khác.

Lộ Dao gật đầu, nuốt quả cherry xuống, với một nụ cười nhẹ trên môi, “Không sao, hôm nay đi đâu? Chuyến bay mấy giờ? Em đưa anh đi.”

Hoắc Viễn Chu không trả lời, anh giữ chặt eo cô và bế cô lên bàn làm việc, hai tay chống hai bên người và cúi đầu xuống hôn cô.

Lộ Dao rất phối hợp, quấn hai chân lên eo anh, ôm lấy cổ anh và đáp trả lại một cách nồng nhiệt.

Thư phòng yên tĩnh, ánh nắng chiều lười biếng bao trùm căn phòng, một khung cảnh như vậy dường như ngoài ôm hôn nhau ra thì tất cả những điều khác đều sẽ bị gây mất hứng.

Hai mươi phút sau, nụ hôn mãnh liệt này mới chấm dứt, hơi thở của cả hai đều không ổn định, đặc biệt là Lộ Dao, hai má ửng hồng, ánh mắt mê mang.

Hoắc Viễn Chu tựa trán của mình lên trán cô, “Chuyến bay lúc bốn giờ chiều.”

Lộ Dao xem thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, còn ba tiếng nữa, dường như thời gian mà bọn họ có thể ở cạnh nhau chỉ có hơn một tiếng trên đường đến sân bay, có vẻ đã rất quý giá.

Cô hỏi: “Khi nào anh quyết định quay lại?”

“Lúc đang rửa trái cây anh nhận được điện thoại của trợ lý, chủ tịch tập đoàn RT sẽ đến New York vào ngày mai, anh cần phải quay lại đó.” Trong ánh mắt của Hoắc Viễn Chu tràn ngập sự áy náy và có lỗi.

Lộ Dao véo má anh, “Đừng xụ mặt, không đẹp trai. Em có thể tự làm sơ yếu lý lịch được.” Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra trong lòng toàn là thất vọng.

Hoắc Viễn Chu đáp lại không chút do dự, “Anh làm cho em, anh sẽ chuyển cho em khi anh đến New York.”

Lộ Dao vẫn thấy không ổn: "Nhưng anh không biết khẩu vị của tên phó tổng biếи ŧɦái này đâu, nghe chị Toàn Toàn nói, tất cả các sơ yếu lý lịch của nhân viên đều phải qua tay anh ta, nếu anh ta thấy bản sơ yếu lý lịch không đủ tiêu chuẩn, thì cả cuộc phỏng vấn cũng bị bỏ qua luôn.”

Hoắc Viễn Chu: “...” Anh ho nhẹ hai tiếng, “Em nghe tin đồn này từ đâu thế? Sơ yếu lý lịch đều là do bộ phận nhân sự thẩm vấn, phó tổng làm sao có thời giờ mà xem.”

Lộ Dao ‘ ồ ’ một tiếng, tò mò hỏi: "Anh cũng biết tên phó tổng biếи ŧɦái này sao? Nói em nghe đi, anh ta biếи ŧɦái như thế nào?”

Anh bất mãn cắn lên cằm cô, “Giúp anh thu xếp hành lý đi, nửa tiếng sau chúng ta xuất phát.”

Hành lý của Hoắc Viễn Chu rất đơn giản, chỉ trong mười phút Lộ Dao đã thu xếp xong, cô ngây người nhìn vali hành lý, không biết lần sau gặp lại anh là sẽ vào năm nào.

“Dao Dao, đến đây.” Hoắc Viễn Chu gọi cô.

“Đến đây.” Lộ Dao đứng dậy và bước qua, “Chuyện gì thế?”

Hoắc Viễn Chu dẫn cô đi về phía cửa, “Nhập vân tay của em vào khóa vân tay, trong thư phòng của anh đều là sách có liên quan đến ngân hàng đầu tư, lúc rảnh em có thể đến đây đọc, mật khẩu máy tính là ngày sinh nhật của em.”

Lộ Dao nửa đùa nửa thật, “Không sợ em phát hiện ra bí mật nào của anh sao?”

“Anh không có bí mật.”

Sau khi ghi lại dấu vân tay, Hoắc Viễn Chu lại lấy ra một tấm thẻ và đưa cho cô: “Đây là thẻ chính, thẻ phụ anh dùng. Sau này dù là mua cái gì thì cũng phải dùng thẻ của anh.”

Lộ Dao cầm lấy tấm thẻ ngân hàng vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay anh, trong lòng mênh mông mãnh liệt, cười hỏi: “Em có thể mua sắm mỗi ngày luôn sao?”

“Chỉ cần em vui.”

Cô bỏ tấm thẻ vào túi, "Mỗi khi nhớ anh em sẽ tiêu tiền của anh.”

Hoắc Viễn Chu dịu dàng nhìn cô, anh vuốt ve lên má cô bằng những ngón tay thô ráp, “Lúc không nhớ cũng phải tiêu.” Ngoài tiền ra thì những thứ khác anh chỉ có thể cho cô rất ít, nhưng cô lại không thiếu tiền.

Lộ Dao nói, “Nhưng không có lúc nào là không nhớ cả.” Cô lại hỏi một vấn đề đáng quan tâm: “Này, em nghe nói tiền lương ngân hàng đầu tư rất cao, vậy cao cỡ nào thế? Nếu em vào làm, thì một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Hoắc Viễn Chu ngẫm nghĩ trong đầu một lúc, “Công việc này của em, tiền lương trong kỳ thực tập khoảng bốn vạn, sau khi chuyển sang chính thức thì chắc là năm vạn, cộng thêm tiền thưởng cuối năm, thì thu nhập hàng năm cũng khoảng 70 vạn.”

“70 vạn?! Chẳng phải em phát tài rồi sao?” Lộ Dao ôm lấy cổ anh và nhảy nhót liên hồi, phấn khích đến mức suýt nữa đã quên mất họ của mình.

Sau khi bình tĩnh lại, cô chớp chớp mắt, và bắt đầu lo lắng: “Sao có thể nhiều như vậy? Còn nữa, em có thể đảm nhiệm vị trí này không?”

Hoắc Viễn Chu: “Anh nói có thể thì nhất định có thể.”

Lập tức Lộ Dao lại ngập tràn niềm tin, có điều cô vẫn hơi nghi ngờ, nhìn Hoắc Viễn Chu chăm chú, “Tiền lương của em cao như thế, anh nói xem có phải là do anh Bách Xuyên đã lén cầm một bộ phận để đút tiền cho em không?”

Hoắc Viễn Chu mỉm cười: “Sao có thể.” Không cần anh ta đút tiền vào, với bằng cấp của cô, thì ngưỡng cửa của ngân hàng đầu tư nào cô cũng có thể đến.

Lộ Dao cũng không nghi ngờ lời nói của Hoắc Viễn Chu nữa, anh nói không thì nhất định là không, vì 70 vạn này dù có liều mạng cô cũng phải làm cho thật tốt, trong năm tới cô sẽ trở thành một tiểu phú bà trăm vạn.

Ngẫm nghĩ, cô lập tức bật cười.

Về sau nếu có nằm mơ chắc cô cũng sẽ cười đến tỉnh.

Trên đường đến sân bay, Hoắc Viễn Chu cũng không thể rảnh rỗi, vẫn luôn xử lý email.

Lộ Dao tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang anh, lúc anh nghiêm túc làm việc đều trông đẹp trai hơn bao giờ hết, trong quá khứ nhiều năm như vậy, đã có bao nhiêu cô gái được chứng kiến khoảnh khắc lay động lòng người này rồi?

Trong mười lăm năm bọn họ không gặp nhau, trong mười năm không liên lạc đó, mười năm, khoảng thời gian hoàng kim nhất của một người đàn ông, sao anh có thể thiếu phụ nữ.

Nghĩ đến đây, Lộ Dao thật sự rất muốn đá anh xuống khỏi xe.

Hoắc Viễn Chu như có cảm biến, “Có chuyện có thể nói với anh, sẽ không khiến anh bị chậm trễ.” Anh trước sau vẫn luôn nhìn xuống máy tính.

“Không có gì.” Lộ Dao thu lại tầm mắt, nhìn về con đường phía trước.

“Nói dối.”

“...”

Hoắc Viễn Chu ngước mắt lên nhìn cô: “Dao Dao, có khi anh bận rộn đến mức ăn cơm cũng không nhớ, chắc chắn sẽ không có thời gian để đoán trong lòng em đang nghĩ gì, nhưng em có thể nói với anh, chỉ cần em nói, dù là vấn đề gì, hỏi gì anh đáp nấy, không vui, anh sẽ dỗ em.”

Trước mắt, dường như anh chỉ có thể làm nhiều nhất là như vậy.

Lộ Dao xoay vô lăng: “Vậy được, nhưng hỏi rồi anh không được không vui đâu đấy, anh... Từng có bao nhiêu cô bạn gái? Em chỉ biết có một người, chính là cái người muốn đính hôn với anh.”

Hoắc Viễn Chu dừng lại, nói: "Nhiều hơn một người.”

“Ồ, em biết rồi.” Lộ Dao ngoài cười nhưng trong không cười và nói, “Không sao, anh làm việc đi.”

Cô cũng không biết tại sao mình vẫn thấy khó chịu, có lẽ là do cô quá nhạy cảm.

Đã biết rõ anh nhất định sẽ có phụ nữ bên cạnh, vậy mà còn một hai phải tự tạo ngột ngạt cho mình, cô thầm mắng bản thân, Lộ Dao à Lộ Dao, đầu óc của mày thật sự có bệnh rồi, lại tự đi tìm ngược cho mình.

Thời gian sau đó, trong xe rất yên tĩnh.

Hoắc Viễn Chu tiếp tục làm việc, như thể chuyện này không có chút liên quan nào tới anh.

Lộ Dao bắt đầu bực bội, thỉnh thoảng cô lại nhấn còi xe, đôi khi lại nhìn vào gương chiếu hậu, khi những chiếc xe phía sau đã cách cô một khoảng khá xa, cô sẽ hãm phanh bất ngờ.

Mỗi lần như thế Hoắc Viễn Chu đều sẽ không kịp phòng bị mà lao người về phía trước, dù đã thắt dây an toàn, nhưng vẫn bị dọa nhảy dựng, qua hai lần, notebook của anh trượt thẳng xuống chân.

Lúc này, notebook lại từ trên đùi anh lao thẳng xuống dưới, anh thở dài, đơn giản là không nhặt lên nữa, dựa vào lưng ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lộ Dao thấy anh không làm việc nữa, cô liền mở nhạc lên, bật âm lượng thật lớn.

Hoắc Viễn Chu mỉm cười, trừng mắt nhìn cô: “Vẫn chưa phá phách đủ à?”

“..."

Lộ Dao đen mặt, không buồn phản ứng lại với anh.

“Lộ Dao, em thật sự không muốn làm sơ yếu lý lịch nữa à?”

Hóa ra lúc nãy anh đang làm sơ yếu lý lịch cho cô, sắc mặt cô dịu đi không ít, nhưng trong lòng vẫn còn hoang mang, lại còn nhiều hơn một người?

Câu trả lời lúc đó thật sự khiến cô rất tức giận.

Hoắc Viễn Chu đặt tay mình lên mu bàn tay cô, “Đừng náo loạn, anh cũng chỉ có mình em.”

Trái tim Lộ Dao rung động mãnh liệt, cả tay đang cầm lái cũng run lên theo.

Lòng bàn tay của anh truyền đến hơi ấm, chỉ bằng một câu nói này, đã đánh thẳng vào trái tim cô.

Mãi cho đến sân bay, bọn họ vẫn không nói gì với nhau, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều là dư thừa.

Đến trước cửa kiểm soát an ninh, Hoắc Viễn Chu ôm lấy cô, “Có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.”

Lộ Dao gật đầu, muốn hỏi anh khi nào về, nhưng rồi lại nuốt lời nói xuống. Bình thường cô hay tỏ vẻ dính người, nhưng lúc ở sân bay, cô luôn có thể làm ra một lý trí tiêu sái, để cho anh bớt áy náy phần nào.

Hoắc Viễn Chu buông cô ra, đẩy vali hành lý bước vào, có thể sau này những tháng ngày cô và anh chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều cũng sẽ trở nên vô cùng bình thường, cô vẫy tay, xoay người lại rời đi.

Đi được không bao xa điện thoại của cô đã vang lên, là Chu Toàn gọi đến, “Dao Dao, thứ hai đến đây báo cáo nha, bảy giờ, đừng quên.”

Lộ Dao hơi sững sờ: “Nhưng em vẫn chưa làm sơ yếu lý lịch.”

“Không phải đã gửi đến phòng nhân sự rồi sao? Em ngủ trưa vẫn chưa tỉnh à?”

Lộ Dao: “...” Hoắc Viễn Chu thần tốc thật, nhưng sao anh lại có được hộp thư HR của phòng nhân sự? Hỏi Tưởng Bách Xuyên sao?

Nhiều câu hỏi xoay quanh trong đầu như thế, chưa kịp suy nghĩ lại đã bị Chu Toàn cắt ngang: “Đúng rồi, hôm đó em có thể mặc trang phục giản dị, có thể mặc váy, váy phải dài đến đầu gối, còn quần bó thì nghiêm cấm mặc đến đi làm.”

Lộ Dao đờ đẫn đáp lại, “Vâng.” Rồi hỏi tiếp: “Cái đó... Em vẫn chưa phỏng vấn? Trực tiếp vào làm luôn sao?”

Chu Toàn đả kích cô không chút thương xót: “Em không tham gia phỏng vấn mà còn muốn vào làm à?"

Lộ Dao: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »