- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Y Lộ Phong Hoa
- Chương 132
Y Lộ Phong Hoa
Chương 132
Nghe thấy lời này, Thẩm lão phu nhân gật đầu nói: "Bao năm nay con cũng ít có thời gian rảnh rỗi, đi ra ngoài giải sầu một chút cũng là chuyện tốt. Nhưng mà, sau này các con phải bận rộn hơn rồi, cũng đến lúc nên quan tâm đến chuyện trong nhà!"
Nghe vậy, Thẩm Quân và Vô Ưu liếc mắt nhìn nhau, biết Thẩm lão phu nhân nói vậy chắc chắn là có nguyên nhân gì đó. Thẩm Quân nói: "Mẫu thân, mẫu thân có chuyện gì xin cứ dặn dò con và Vô Ưu!"
Thẩm lão phu nhân gật đầu, nói: "Đại tẩu của con bị bệnh mấy ngày hôm nay vẫn chưa khỏi, các con cũng biết bao năm qua tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do đại tẩu các con quản lý cả, đại tẩu con vừa bị bệnh một cái là tất cả mọi chuyện trong phủ không có ai lo, mấy ngày hôm nay mọi chuyện trong phủ loạn hết cả lên!"
Mấy ngày nay Thẩm Quân và Vô Ưu cứ thảnh thơi cưỡi ngựa đi dạo, hoàn toàn không chú ý đến mọi chuyện trong phủ, Vô Ưu cũng biết Diêu thị bệnh, nàng qua thăm một lần, nói mấy câu khách sáo rồi thôi! Vô Ưu bèn nói: "Lão phu nhân, chuyện này là do Vô Ưu sơ sót!"
Thẩm lão phu nhân nhìn Vô Ưu một cái, nói: "Nghe nói lúc con ở nhà đã từng quản lý mọi chuyện trong nhà, từ ngày mai con bắt đầu quản lý chuyện trong phủ này đi!"
Nghe vậy, Vô Ưu ngạc nhiên vô cùng, liếc mắt nhìn Thẩm Quân rồi nói: "Lão phu nhân, chuyện trong nhà Vô Ưu không thể so với chuyện trong phủ này, nhà ngoại của con chỉ có hai mươi mấy người, bình thường cũng không có nhiều chuyện phải xử lý lắm nhưng chuyện hàng ngày cần xử lý trong phủ này không biết bao nhiêu, chỉ e con không xử lý được!"
Thấy Vô Ưu từ chối, Thẩm lão phu nhân nói tiếp: "Ta cũng không gạt các con nữa, ta đã biết tất cả mọi chuyện đại tẩu các con làm rồi, kể từ lúc đó, đại tẩu các con đã không còn quyền quản lý mọi chuyện trong phủ nữa, bây giờ nàng ta bị bệnh cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, nhân lần này cũng có thể khiến đại tẩu các con thu tay lại, ta chỉ có hai người con dâu, giờ đại tẩu các con không được quản lý chuyện trong phủ nữa thì chỉ còn con mà thôi, nên con đừng từ chối, con là con dâu của ta, là thê tử của Quân nhi, con không trốn tránh được nhiệm vụ này! Hơn nữa cũng không phải ai sinh ra đã có bản lĩnh quản lý việc nhà, chẳng phải ai cũng cần học đó sao? Con cứ thử quản lý cái nhà này trước, nếu có ai không phục cứ tới nói cho ta biết, nhất định ta sẽ không tha cho bọn họ, có gì không quyết định chắc chắn được thì cứ hỏi Quân nhi, hoặc là đến hỏi ta cũng được, ta thấy con là một đứa thông minh, nhất định con sẽ không kém cỏi đâu!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu biết mình không từ chối tiếp được nữa, nàng đành gật đầu nói: "Vậy con dâu sẽ cố gắng hết sức!"
Thấy Vô Ưu đồng ý, Thẩm lão phu nhân hài lòng gật đầu nói: "Thật ra cái nhà này của chúng ta cũng không nhiều việc như trước đây, bây giờ Quân nhi đã không còn chức quan nữa, rất nhiều bằng hữu thân thích trên quan trường lúc này đều đang tránh phiền phức nên sẽ không lui tới thăm hỏi gì chúng ta nên rất nhiều chuyện trong nhà ngoài nhà đã không còn phức tạp như trước đây! Hôm nay ta gọi tiên sinh phòng thu chi qua đây, tiên sinh phòng thu chi nói nhà chúng ta không còn bao nhiêu bạc nữa, sau này lại không có bạc bổng lộc của Quân nhi, mà cái nhà này trên dưới cả thảy hơn một trăm người, có lẽ hoàn cảnh sau này sẽ khó khăn hơn nhiều!"
Nghe vậy, Thẩm Quân trầm mặc một chút rồi nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, con trai sẽ nghĩ cách kiếm bạc!"
Nhưng Thẩm lão phu nhân lại nói: "Con thì có cách gì? Mượn người ta không phải cách hay, lại nói cũng không thể mượn mãi được. Theo ý ta, chúng ta thừa dịp lần này con bị cách chức cắt giảm chi tiêu trong phủ mới là đúng lẽ!"
"Mẫu thân nói phải!" Thẩm Quân gật đầu.
Vô Ưu rất tán thành cách nhìn của Thẩm lão phu nhân. Nghĩ thầm: Kiến thức và tầm nhìn của lão phu nhân không hề hạn hẹp, nếu là các lão thái thái khác đã khóc lóc nỉ non oán trời trách đất rồi, trong tình cảnh hiện tại mà bà ấy có thể nhìn rõ chuyện này quả không hổ là người từng trải. Bây giờ nàng đã được gả vào Thẩm gia, cùng chung vinh nhục với cái nhà này, hơn nữa nàng và Thẩm Quân cũng đã bắt đầu một câu chuyện tình cảm với nhau, về công hay về về tư nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi Thẩm lão phu nhân đã nói với nàng như vậy, vì thế, Vô Ưu bèn nói: "Lão phu nhân, có thể cho phép Vô Ưu được nói vài lời trong lòng không?"
"Đã là người một nhà với nhau cả rồi, có gì thì nói đó đi!" Thẩm lão phu nhân nói.
Sau đó, Vô Ưu nhìn Thẩm Quân một cái rồi nói: "Lão phu nhân, con đến đây làm dâu cũng đã được mấy tháng, nói thật tuy nhà chúng ta là phủ Hầu gia, nhị gia còn là võ tướng được hoàng thượng coi trọng, tổ tiên chúng ta mấy đời làm quan, trong phủ chủ tử nô tài tổng cộng hơn một trăm người, ngày nào cũng có quan to người hiền quý đến thăm hỏi, bề ngoài có vẻ vinh dự cao sang, khiến người ta hâm mộ không thôi, thật ra chỉ có chúng ta tự biết nhưng lại không muốn thừa nhận rằng nhà chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi!"
Nghe thấy những lời này, cả Thẩm lão phu nhân và Thẩm Quân đều nhìn Vô Ưu chằm chằm. Bởi vì bọn họ đã sớm phát hiện vấn đề này nhưng không có cách nào xử trí mà thôi, không ngờ nàng vừa đến đây mấy tháng đã nhìn ra mọi chuyện. Thẩm lão phu nhân gật đầu nói: "Xem ra con cũng là một đứa có lòng, mới đến đây mấy tháng đã nhìn ra vấn đề!"
Nghe vậy, Vô Ưu mỉm cười: "Chuyện này rất rõ ràng, nhà chúng ta chi nhiều thu ít, chẳng qua là do thời gian chưa dài mà thôi, nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, mọi thứ dần dần tích tụ lại, đương nhiên là sẽ thiếu hụt không ít!"
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân nhìn ra bên ngoài, ánh mắt bà xa xăm, nói: "Còn không phải sao! Bề ngoài cái nhà này của chúng ta rất hào nhoáng, cựu thần mấy đời, cả nhà làm quan, nhưng tổ tiên làm quan bao giờ cũng làm quan thanh liêm, không để dành được của cải gì, nhưng số người và mấy thứ phô trương ra bên ngoài rất nhiều, vốn ta cũng muốn tiết kiệm lại nhưng nếu vậy người ngoài sẽ nói chúng ta giả vờ giả vịt, vả lại cũng sợ bị mất mặt nên bấy lâu nay vẫn gắng gượng tỏ vẻ. Bây giờ Quân nhi không còn chức quan nữa, đây cũng coi như là một cơ hội, nên đến lúc chúng ta bớt bớt lại rồi!"
Nghe vậy, Vô Ưu cười nói: "Vẫn là lão phu nhân nhìn xa trông rộng, bây giờ quả thật là một cơ hội rất tốt!"
"Nói như vậy nghĩa là con cũng tán thành cách nhìn của ta sao?" Thẩm lão phu nhân hỏi.
"Đúng vậy." Vô Ưu gật đầu.
"Vậy con có cách gì? Con cứ việc nói ra, nếu có thể thực hiện được thì làm theo cách của con di!" Thẩm lão phu nhân thật không ngờ đứa con dâu út xuất thân không cao này lại có cùng quan điểm với mình, rất khó có được!
Vô Ưu cười nói: "Ý của Vô Ưu là muốn giảm từ số người và bài trí trước, chủ tử ở nhà chúng ta tổng cộng không đến mười mấy người nhưng lại có hơn trăm nô tài, thực sự là không cần thiết, trước tiên chúng ta có thể giảm đi một phần, như vậy là đã giảm bớt tiền ăn và tiền tiêu vặt hàng tháng phải chi ra. Đồng thời chúng ta cũng phải ít phô trương hơn, chi phí nhà chúng ta đi ra ngoài, cơm ăn, quần áo mặc có thể giảm xuống một mức, như vậy là đã có thể tiết kiệm được không ít bạc!"
Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, Thẩm lão phu nhân nhíu mày, nói: "Nói thì nói vậy nhưng nếu muốn giảm số nô tài xuống thì sẽ phải giảm tầm bốn mươi năm mươi người, nhưng bây giờ để ai đi ai ở đây? Hơn nữa có rất nhiều nô tài cả nhà hầu hạ chúng ta, bây giờ đuổi bọn họ đi, bọn họ không có công ăn việc làm thì bọn họ làm sao sống được? Nhà chúng ta trước nay luôn khoan dung với hạ nhân, cũng không thể khiến bọn họ không có cơm ăn được, dù sao cũng đã từng làm chủ tớ!"
Lời của mẫu thân làm Thẩm Quân cũng nhíu mày lại, đây quả thật là một vấn đề khó giải quyết, mặc dù trên phương diện quân sự không ai địch nổi hắn nhưng về chuyện quản lý việc nhà hắn cũng không biết nhiều lắm. Song, Vô Ưu lại nhẹ nhàng cười, nói: "Đương nhiên là không thể cắt giảm nhiều người cùng một lúc như vậy, cái này phải làm từ từ từng bước một, từ trước đến nay nhà chúng ta chưa bao giờ cắt giảm hạ nhân, huống hồ chủ tử và nô tài ở với nhau lâu chẳng khác gì người nhà, đương nhiên là không thể có chuyện chúng ta khoanh tay đứng nhìn bọn họ chết đói! Vô Ưu có nghĩ ra một cách, không biết có nghĩ đúng không, cũng xin lão phu nhân chỉ bảo!"
"Con nói đi!" Nghe thấy Vô Ưu nói có cách, tinh thần Thẩm lão phu nhân không khỏi tỉnh táo hẳn lên.
Sau đó, hai mẹ con nghe thấy Vô Ưu nói: "Con thấy trong số các hạ nhân của nhà chúng ta có mấy người có chút bản lãnh, có mấy người làm việc cho quan phủ, còn có mấy người có con cháu mở cửa hàng ở bên ngoài, thật ra làm hạ nhân ở nhà chúng ta chỉ là xuôi theo tình hình mà thôi, đương nhiên chẳng có ai muốn làm nô tài cả, chẳng qua là không tiện mở miệng, không bằng lão phu nhân thưởng cho bọn một ân điển, để bọn họ ra khỏi phủ, chúng ta nhẹ nhõm, bọn họ cũng thoải mái an nhàn. Con tính sơ sơ qua, nếu những người này dẫn cả gia đình của họ đi thì phủ chúng ta cũng bớt được chừng hai mươi người."
Nghe Vô Ưu nói thế, Thẩm lão phu nhân gật đầu liên tục, nói với Thẩm Quân: "Cách này được, cứ làm theo lời Vô Ưu nói đi!"
"Mọi chuyện tùy mẫu thân định đoạt!" Thẩm Quân gật đầu nói.
LeeMon.
dienndanlequydon.com
Thấy hai người đồng ý, Vô Ưu nói tiếp: " Nhà chúng ta còn có một số hạ nhân già, chưa bảy tám mươi tuổi thì cũng đã sáu bảy mươi tuổi rồi, làm cái gì cũng không làm được, chúng ta là người nhân hậu, không thể nói không cần bọn họ thì thật sự không cần nữa, không bằng chúng ta xem xem có ai có con cháu bên ngoài thì cho người đó ra khỏi phủ, cho bọn họ tiền dưỡng lão đầy đủ, cũng coi như là một công đức! Tuy rằng bây giờ chúng ta phải ra một số bạc!"
"Ừ, cũng có thể làm như vậy!" Thẩm lão phu nhân gật đầu nói.
"Cuối cùng là các nha hoàn tuổi đã lớn một chút, bọn họ lớn rồi, tâm cũng lớn theo, đã đến lúc bàn chuyện hôn phối rồi, những ai cả nhà làm hạ nhân cho chúng ta thì bỏ qua trước, chúng ta có thể đưa những nha hoàn mua từ ngoài về nhà của họ, để bọn họ tự chọn hôn phối. Con thấy trong nhà chúng ta nhiều nha hoàn, ít sai vặt, sai vặt của nhà chúng ta không thể cưới được nhiều nha hoàn như vậy!" Vô Ưu nói tiếp.
"Ừ, cách này cũng được!" Thẩm lão phu nhân tiếp tục gật đầu.
Vô Ưu còn nói: "Con nghĩ nếu làm vậy không giảm được trên bốn mươi người cũng giảm được hơn ba mươi người, việc cắt giảm hạ nhân này phải làm từng bước một, không bằng chúng ta cứ làm vậy trước đã! Cộng thêm chi phí ăn mặc, đi lại chủ tử chúng ta làm gương đầu tiên, tất cả chúng ta hạ xuống một bậc, đương nhiên là ngoại trừ lão phu nhân lớn tuổi, tiếp đó là giảm chi phí ăn mặc của các nô tài xuống một bậc theo, tuy rằng làm vậy không bớt được nhiều bạc lắm nhưng cũng là một khởi đầu tốt!"
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân gật đầu nói: "Cứ làm theo cách của con đi, nhưng không thể ngoại trừ ta ra, ta đã hưởng phúc mấy năm nay rồi, chịu khổ một chút cũng chẳng sao cả, bắt đầu từ ta trước đi, nếu không con cũng khó khiến kẻ dưới phục tùng! Cứ làm như thế đi, nếu không ta sẽ nổi giận đấy! Thật ra chúng ta có khổ hơn nữa thì cũng đã sướиɠ hơn người nhà bình thường không biết bao nhiêu rồi!"
Nghe đến lời này, Thẩm Quân và Vô Ưu chỉ đành gật đầu nói phải!
LeeMon.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Y Lộ Phong Hoa
- Chương 132