Chương 122: Ngại nghèo yêu giàu

Nghe nói như thế, Tiết lão thái thái không vui nói: "Ngươi khóc lóc cái gì? Ta còn chưa có chết đâu!"

Tiết lão thái thái tức giận làm Lý thị không dám khóc nữa, không ai dám nói tiếp điều gì. Phút chốc, bầu không khí trở nên trì trệ! May mà lúc này, Hưng Nhi chạy lật đật vào, bẩm báo nói: "Bẩm lão thái thái, đại gia, phu nhân Chu gia và công tử Chu gia đến!"

Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn nhìn lão thái thái một cái, rồi hỏi: "Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"

"Đang ở ngoài nhị môn, tiểu nhân ra ngoài tìm, phát hiện mẹ con Chu gia và một người già đang do dự bên ngoài, tiểu nhân bèn vội vàng đưa bọn họ vào!" Hưng Nhi trả lời.

"Mau mời vào!" Tiết lão thái thái lên tiếng.

"Vâng." Hưng Nhi gật đầu rồi nhanh chóng đi ra.

Lúc này, sắc mặt Lý thị và Dung tỷ tương đối khó coi, Vô Ưu thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ thầm: Không biết cuối cùng chuyện này thế nào. Nói thật, nếu mối hôn sự này thành công, Dung tỷ có thể tu thân dưỡng tính thì cũng coi như là một mối nhân duyên tốt. Chắc hẳn vị Chu công tử kia cũng tốt, nếu không lão thái thái và cha cũng sẽ không chọn người này!

Không bao lâu, Hưng Nhi dẫn ba người đi vào, đi đầu là một phu nhân hơn bốn mươi tuổi, mặc áo vải bố, tóc cài một cây trâm gỗ, sắc mặt vàng như nến do không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài, tuy nhiên mặt mũi rất hiền từ. Người đi bên cạnh đỡ bà là một người đàn ông chừng hai mươi, vóc dáng gầy gò, thon dài, tướng mạo khí thế, phong thái văn nhã, sống mũi thẳng, mắt sáng.

Vừa nhìn đã thấy là một người chính trực, có thể thấy được mắt nhìn của tổ mẫu và cha không tệ, mặc dù người thanh niên này hơi gầy, sắc mặt cũng hơi tái nhợt nhưng ấn đường hồng hào, hẳn là một người có phúc, có thể nói xứng là trai tài gái sắc với Dung tỷ, chắc chắn về sau người thanh niên này sẽ không nghèo hèn mãi. Chỉ có điều hình như Dung tỷ không thấy như vậy, từ lúc hai mẹ con đi vào, nàng ta không thèm nhìn tới, mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ! Đằng sau hai người họ còn có một ông già tầm sáu mươi tuổi, tay cầm đồ, chắc là các loại bánh ngọt điểm tâm, so với những người đến cửa đề thân mà nói thì có thể gọi là nghèo nàn!

Lúc này, Tiết lão thái thái nháy mắt với Chu thị, Chu thị nhanh chóng đi qua, cười nói: "Vị này là Chu phu nhân đúng không?"

Chu phu nhân tuy trông xanh xao vàng vọt nhưng rất hiểu lễ nghĩa, cũng lập tức mỉm cười nói: "Ngài là đại nãi nãi Tiết gia sao? Hôm nay ta đưa nhi tử đến thỉnh an lão thái thái, cũng thỉnh an đại nãi nãi!"

Chu công tử nghe lời mẫu thân dạy bảo bước đến vấn an Tiết lão thái thái và Tiết Kim Văn: "Tiểu sinh thỉnh an lão thái thái, đại gia!"

"Miễn! Miễn! Mau ngồi đi!" Tiết lão thái thái miệng nói chuyện nhưng mắt liên tục nhìn Chu công tử từ trên xuống dưới. Càng nhìn càng vừa lòng, cười càng tươi!

Ngồi vào chỗ xong, người hầu nhanh chóng đặt đồ lên trên bàn, Chu phu nhân hơi ngượng ngùng, cười gượng nói: "Chắc hẳn lão thái thái cũng đã biết tình cảnh nhà chúng ta rồi, ta thủ tiết từ lúc còn trẻ, sức khỏe cũng không được tốt, thật sự là trong nhà cũng không có cái gì để làm sính lễ được, chỉ có thể mua một ít điểm tâm qua đây bày tỏ tấm lòng của chúng ta mà thôi! Nói cho cùng ta đây cũng thật có lỗi với con trai và con dâu tương lai." Nói xong, mắt Chu phu nhân đã ngấn lệ, đương nhiên, mắt vẫn nhìn qua Dung tỷ một lượt, chỉ thấy Dung tỷ không thèm nhìn bọn họ, hoàn toàn không vừa mắt nhà nghèo kiết hủ lậu như bọn họ!

Chu công tử vẫn bình tĩnh thấy mẫu thân như thế rất khó chịu, nói một câu: "Nương, ngài đang nói gì vậy? Ngài sinh con nuôi con, làm gì có cái gì phải xin lỗi con trai chứ?"

Tiết lão thái thái thấy thế vội nói: "Bà thông gia, bà quá lo lắng rồi! Thật ra nhà chúng tôi cũng không mạnh hơn bao nhiêu, hoàn toàn không để ý mấy thứ này, hai nhà chúng ta tốt xấu gì tổ tiên cũng đều là người đọc sách, chỉ cần mấy đứa trẻ chịu khó học hành, sau này sẽ khá hơn!"

"Vậy đành nhờ lời tốt lành của lão thái thái!"Chu phu nhân cười nói.

Vô Ưu cẩn thận quan sát Chu công tử, cảm giác trên người hắn thật đúng là có sự thanh cao và ngông nghênh của người đọc sách, chỉ là người không gặp thời, nghèo túng đến mức này, nhưng có vẻ hắn ta rất hiếu thảo với mẫu thân, thái độ cũng rất đúng mực, không hề thấy chút dáng vẻ nịnh hót nào, vì vậy nàng cảm thấy người thanh niên này rất được! Lúc này, Bình Nhi đã bưng trà tới, Phục Linh bên cạnh Vô Ưu nhanh chóng đi qua hỗ trợ, đặt từng tách trà lên bàn trước mặt Chu phu nhân và Chu công tử!

Tiết lão thái thái nhìn Chu công tử cảm thấy rất vừa lòng, lặng lẽ nhìn con trai một cái, Tiết Kim Văn cũng thích người đọc sách, vì vậy gật đầu với Tiết lão thái thái. Tiết lão thái thái nhận được tín hiệu, cười nói với Chu phu nhân: "Bà thông gia, không bằng hôm nay liền quyết định mối hôn sự này đi?"

Nghe nói như thế, đương nhiên là Chu phu nhân rất vui mừng. Nhanh chóng gật đầu: "Vậy theo ý lão thái thái là tốt rồi!"

Nhưng mà, vừa nghe thấy lập tức đã quyết định hôn sự, Dung tỷ lại ngồi không yên, nóng nảy nhìn sang Lý thị, Lý thị biết mình mà không nói chuyện thì không được nữa, vì vậy vội vàng chen vào một câu: "Quyết định ngay cũng không khó, chỉ có điều sính lễ thì sao đây?"

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Chu phu nhân cứng lại, úp mở một lúc mới nói: "Vị này là nhị nãi nãi sao? Lúc nhà các ngài qua nhà ta làm mai cũng nói là biết...tình cảnh nhà ta. Thật sự là mấy năm nay nhà ta cũng không có bao nhiêu tiền thu, vì vậy về phần sính lễ ta cũng chỉ có thể lấy từ của hồi môn của ta ra!"

"Nương!" Nghe nói như thế, Chu công tử bên cạnh nhíu mày muốn ngăn lại.

"Con đừng nói nhiều!" Nhưng, Chu phu nhân lại khiển trách con trai, Chu công tử bèn không nhắc lại nữa, nhưng sắc mặt rất khó coi. Có thể thấy Chu công tử này bình thường rất nghe lời mẫu thân!

Lời của Chu phu nhân làm Lý thị cười, trong nụ cười lộ ra vẻ khinh thường, hỏi: "Vậy không biết trước đây Chu phu nhân có bao nhiêu của hồi môn?"

Nghe vậy, Chu phu nhân chần chừ một chút, hơi lúng túng, sau đó mới trả lời: "Ban đầu có hai bộ trang sức bằng vàng nhưng mấy năm nay đã bán đi để nhà dùng. Hiện tại chỉ còn lại hai bộ trang sức bằng bạc, một cặp vòng ngọc, ngoài ra không còn thứ khác nữa!"

"Cái gì? Hai bộ trang sức bằng bạc và một cặp vòng ngọc đã muốn cưới Dung tỷ của chúng tôi đi? Chu phu nhân, không phải bà đang nói đùa chứ? Tuy nói Dung tỷ của chúng tôi chỉ là thứ nữ nhưng tốt xấu gì cũng là con gái của chủ sự Lại bộ lục phẩm, nếu chuyện này truyền ra ngoài không phải người ta sẽ cười rụng răng sao?"Giọng nói Lý thị bén nhọn!

Lời nói của Lý thị làm Chu phu nhân và Chu công tử tưởng chừng như không có còn đất dung thân, cũng may Tiết Kim Văn ngăn Lý thị lại, trách cứ: "Sao ngươi lại nói với bà thông gia như vậy? Mau câm miệng!" Lý thị rất không phục nhưng cũng tạm thời câm miệng lại không nói gì. Tiết Kim Văn nhanh chóng cười với Chu phu nhân: "Chu phu nhân, nương của Dung tỷ nói chuyện không xuôi tai, bà đừng để tâm, nhưng mà làm mẹ thương con gái cũng là điều dễ hiểu. Không bằng chỉ cần một cặp vòng ngọc làm sính lễ là được rồi, hai bộ trang sức bằng bạc ngài cứ giữ lại dể mình đeo. Nhà hai người thế nào ta cũng biết, chúng tôi chỉ mong Chu công tử là một học sinh giỏi, chỉ cần sau này đối xử tốt với Dung tỷ là được!"

"Đó là đương nhiên, ta nhất định sẽ đối xử với tiểu thư như con gái ruột, con trai ta cũng sẽ thương yêu con dâu! Nếu có gì không thỏa đáng, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý." Chu phu nhân nhanh chóng bày tỏ thái độ.

Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn gật đầu: "Về của hồi môn nhà chúng tôi, chúng tôi dự định của hồi môn của Dung tỷ là một nha hoàn, một trăm mẫu đất, một ngàn lượng bạc cộng thêm một số gia cụ, nói chung cũng đủ một nhà sống mấy năm!"

Nghe vậy, mặt Chu công tử tái nhợt, Chu phu nhân lại vui mừng, nhanh chóng cười nói: "Cảm tạ thông gia, chúng ta thật không biết nói gì cho phải, nhất định sau này Văn Bằng sẽ đối xử với Dung tỷ thật tốt, nó cũng sẽ cố gắng học hành để sớm thi đỗ Tiến sĩ, đến lúc đó Dung tỷ và Văn Bằng có thể hưởng phúc rồi!"

"Nhất định Văn Bằng sẽ làm được!" Tiết Kim Văn cũng cười nói.

Lúc này, đột nhiên Dung tỷ vẫn luôn không nói gì lên tiếng. Nàng đột ngột đứng lên, mắt liếc xéo Chu Văn Bằng, giọng điệu đầy khinh bỉ: "Hưởng phúc? Hừ, đừng nói là còn chưa đỗ Tiến sĩ, cho dù là đỗ Tiến sĩ thì có thể hưởng phúc gì? Đến lúc đó nhiều nhất cũng chỉ có thể làm một tiểu quan bát phẩm, chút bổng lộc đó nhiều lắm cũng chỉ đủ trên dưới một nhà ăn bánh bao thôi!"

Lời nói của Dung tỷ làm trán Chu Văn Bằng nổi lên gân xanh, trừng mắt nhìn Dung tỷ, trên mặt đầy xấu hổ! Mà Chu phu nhân vẫn cười mỉm nhịn xuống nói: "Dung tỷ, không ai một ngụm ăn được cả bàn, trên con đường làm quan cũng phải từ từ. Đương nhiên, chỉ cần ngươi và Văn Bằng chịu khổ mấy năm là có thể có được cuộc sống tốt rồi!"

"Chịu? Ha ha...Chịu bao lâu? Ba năm? Năm năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm? Cho dù hai mươi năm sau hắn có thể làm quan tam phẩm tứ phẩm thì lúc đó ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Đến lúc đó còn có ý nghĩa gì nữa? Nói tóm lại, mối hôn sự này ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!" Dung tỷ rất kiên quyết nói ra quyết định của mình.

Nghe thấy Dung tỷ không có lễ phép như vậy, Tiết Kim Văn tức giận vỗ bàn: "Từ cổ chí kim hôn nhân là do mệnh cha mẹ, lời mai mối, còn chưa tới phiên ngươi làm chủ đâu!"

"Muốn gả thì cha tự gả! Có chết ta cũng không gả cho nhà như bọn họ!" Dung tỷ giậm chân nói.

Lúc này, Chu Văn Bằng cũng đứng bật dậy, nói: "Tiết tam tiểu thư, ngươi không gả cho Chu mỗ Chu mỗ không có lời gì để nói, nhưng ngươi đừng làm nhục người khác! Nhà chúng tôi thì sao? Nhà chúng tôi nghèo nhưng không ăn trộm không giả dối, ngươi hoàn toàn không có tư cách làm nhục. Hơn nữa mối hôn sự này không phải là nhà chúng tôi muốn với cao mà là nhà các người phái người đến nhà làm mai!"

Trans by LeeMon.

diendanlequydon.com