Hạ quyết tâm nhìn vào hiện thực, Diệp Thu Hàm lúc này như cảm thấy cuộc đời mình tìm được phương hướng, bản thân mình là 1 bác sĩ nội trú bình thường, muốn có được thành công bắt buộc phải nỗ lực rất nhiều, ngày hôm nay cô có thể đứng ở hội nghị y học nổi tiếng này chẳng qua cũng chỉ là một kỳ tích trong cuộc đời, nhưng có thể cùng một Trình Sở Tiêu như thế học tập lại là một kiểu may mắn khác của cuộc đời!
Sau đó Diệp thu Hàm không cảm thấy sợ sệt nữa mà thay vào đó là khuôn mặt tươi cười đứng cạnh Trình Sở Tiêu nghe anh ta nói chuyện cùng mọi người, cho dù nghe không hiểu nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngùng như trước nữa.
Cảm nhận được sự thay đổi trong nụ cười của Diệp Thu Hàm, Trình Sở Tiêu quay người nhìn cô một cái, phát hiện cô thoải mái hơn nhiều, không còn vẻ mặt ngượng ngùng, vì thế trong lúc mọi người đang nói chuyện tranh thủ hỏi cô : “Có phải rất nhàm chán?”
“Lhông hề, có thể tham gia giao lưu hội nghị với quy mô lớn như thế này, gặp được những chuyên gia tim mạch nổi tiếng rất hiếm mới gặp được như vậy, tại sao lại có thể nhàm chán chứ.”
“Mấy ngày nay tôi đã nhờ những những phát biểu trong đại hội gửi bản thảo điện tử của họ đến hòm thư của tôi rồi, đợi sau khi quay về tôi sẽ sắp xếp và dịch ra sau đó gửi lại cho em.”
Chỉ một câu nói một xíu nữa lại làm rung động con tim của Diệp Thu Hàm, nhưng may mà cô bình tĩnh lại rất nhanh: “ cảm ơn anh, có điều đến lúc đó anh cứ gửi bản thảo bằng tiếng anh qua cho tôi, tôi tư phiên dịch, như thế cũng có thể rèn luyện trình độ đọc hiểu cả bản thân.”
“Cũng được, yến tiệc dự tính khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ kết thúc, đến lúc đó tôi sẽ đưa em về phòng.”
Diệp Thu hàm lúc đó rất muốn nói ko cần, nhưng phòng của Trình Sở Tiêu ở sát phòng cô , hai người cùng nhau trở về là lẽ đương nhiên, nếu mà từ chối thì cũng hơi quá đáng, vì thế chỉ có thẻ gật đầu đồng ý.
Lúc yến tiệc sắp kết thúc, Trình Sở Tiêu lại vòng tay qua eo của Diệp thu hàm cùng mấy chuyên gia tim mạch nổi tiếng chụp ảnh chung, Diệp Thu Hàm cuối cùng không giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa, vui vẻ phấn khích cùng chụp ảnh lưu niệm.
“Em có muốn đi quán bar uống vài ly không, quán bar ở đây tuy nhỏ nhưng cất giữ nhiều loại rượu nổi tiếng, còn có rất nhiều người nổi tiếng đã từng đến đó, nên đi đến đó một lần.’ Bước ra khỏi đại sảnh yến tiệc, Trình Sở Tiêu lại đề nghị đi quán bar.
Rời đất nước đến một quốc gia lãng mạn, cộng thêm một Trình Sở Tiêu luôn khiến người ta hồn tiêu phách lạc lại ở nơi quan bar âm u ấy, rượu không say người cũng tự khắc say, sau khi uống mấy ly vào bụng có thể tưởng tượng được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Diệp Thu hàm cố gắng nhắm mắt, xua đuổi hình ảnh quen thuộc luôn xuất hiện trong đầu mình, sau đó đột nhiên cảm thấy bản thân tại sao lại phải chịu kiếp nạn như Đường tăng mà Trình Sở Tiêu lại giống kiểu yêu quái mê hoặc lòng người.
Nghĩ đến đậy cô cảm thấy rất buồn cười, tâm trạng căng thẳng bỗng biến mất : “ không, ngày mai tôi còn phải giúp mẹ và mợ hai mua một ít đồ, tối nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trình Sở Tiêu lúc này cũng cảm nhận được sự mơ hồ, Diệp Thu Hàm rõ ràng là có cảm giác đối với tất cả những chuyện mà anh ta làm, tại sao lại thay đổi liên tục vậy cơ chứ, lúc thì biểu hiện rất đắm đuối, lúc lại thể hiện rất lạnh lùng, anh ta có chút không hiểu rõ trong lòng của người con gái xem ra rất đơn thuần rất dễ xúc động này rốt cuộc đang nghĩ những gì!
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta không phân tích nổi lời nói của một con người, dự liệu không được sự biến hóa tâm tư của người đó.
Diệp Thu Hàm thì đã có bạn trai, nhưng nếu như tình cảm của hai người tốt đẹp thì cho dù anh ta có suy nghĩ khác cũng sẽ không biểu hiện ra, nhưng anh ta nhìn thấy Trương Diệu Thân lần này đến lần khác cười đùa với tình cảm, luôn luôn dựa vào Diệp Thu Hàm hoặc những người khác để trục lợi cho bản thân. Những người khác thì không nói nữa, đằng này Diệp Thu Hàm là bạn gái nhiều năm nay của anh ta, mà anh ta lại có thể như vậy, vậy bản thân mình theo đuổi cô ấy là không có vấn đề gì! Thật lòng mà nói anh ta chẳng nhìn ra được Trương Diệu Thân không có bất cứ một hành động thể hiện tình cảm nào với Diệp Thu Hàm.
Cho đến trước khi qua Pari, quan hệ của Trương Diệu Thân và Diệp thu Hàm thực sự đã xấu đi, đặc biệt là Diệp Thu Hàm còn nhận được tư cách bác sĩ trưởng khoa nội trú khoa ngoại tim mạch, dựa vào tính cách của Trương Diệu Thân xem ra sau khi Diệp Thu Hàm trở về quan hệ của hai người nên chấm dứt được rồi.
Vì thế Diệp Thu Hàm cho dù bây giờ ở cùng bản thân anh cũng là chuyện có thể hiểu được, không cần phải nghĩ mình lén lút sau lưng Trương Diệu thân cũng không cần nghe những lời quá đáng của gia đình nhà anh ta.
Tin tưởng với lần đi du lịch này không chỉ là tất cả hy vọng của bản thân , chắc chắn Lý Văn Đông Tôn Địch mấy người đó cũng sẽ cho rằng giữa Diệp Thu hàm và mình có chuyện gì đó, nhưng hôm nay nhìn thấy cơ hội nắm chắc phần thắng cũng tiêu tan rồi, mình làm nhiều vất vả như thế nhưng Diệp Thu Hàm căn bản chẳng lay động.
Trong thang máy Trình Sở Tiêu đến bên cạnh cứ nhìn Diệp Thu Hàm suốt, anh chấp nhận cô bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nhưng không thể chấp nhận cô vì mối tình giữa cô và Trương Diệu Thân mà hết lần này đến lần khác cự tuyệt bản thân anh ta.
Tiễn cô về đến phòng, Diệp Thu Hàm cứ thế nhìn thanh socola trong tay Trình Sở Tiêu được đưa qua cho mình, anh nở nụ cười nói : " chúc em ngủ ngon." và sau cô đó liền mở cửa đi vào.
Trình sở Tiêu còn nán lại ở đó một lúc rồi mới quay người đi về phòng của mình.
từ bên trong ống kính của cửa chính, Diệp Thu Hàm nhìn thấy Trình Sở Tiêu rồi đi mới thả lỏng cơ thể, cô sợ Trình Sở Tiêu sẽ lại gõ cửa tiến vào bên trong nói những lời ngon ngọt với cô, cô lo nếu lại là bầu không khí tối như tối hôm nay cô khó có thể kiềm chế nổi.
Tốn một lúc lâu mới có thể tẩy trang thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ, Diệp Thu Hàm quyết định sẽ dùng hai ngày để mua sắm, cho dù sau này Trình Sở Tiêu còn không có dự định rời Pháp đi chăng nữa, vậy thì những ngày còn lại cô nhất định không ra khỏi phòng, ngăn cản hết tất cả những cơ hội mà có khả năng khiến hai người không thể kiềm chế được bản thân.
Ngày hôm sau, chưa được 6h Diệp Thu Hàm đã thức dậy rồi, trước khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cô đã đi hỏi phục vụ khách sạn chuyến xe đến trung tâm mua sắm, cho dù lúc trước từng đến Pari 1 lần nhưng lần đó là chuyện của lúc tốt nghiệp cấp 3, nhiều năm như vậy cô đã sớm quên hết rồi, hơn nữa một ngày đi mua sắm có thể tránh được Trình Sở Tiêu.
Chẳng ai ngờ vừa mới sắp xếp đồ đạc xong thì bên ngoài liền có người ấn chuông cửa, mở cửa ra thì nằm ngoài dự liệu của cô, người gõ cửa là Trình Sở Tiêu đang ăn mặc trẻ trung năng động như sinh viên đại học , Diệp Thu Hàm ngơ ngác hỏi : "Bác sỹ Trình, anh dậy sớm vậy?"
Trình Sở Tiêu đưa đến trước mặt Diệp Thu Hàm một bó hoa hồng : "Lúc trước đều chúc em có một buổi tối ngọt ngào, bắt đầu từ hôm nay sẽ thay đổi thành một chuyến du lịch ngọt ngào, em chuẩn bị đi rồi tôi đưa em đi dạo."
"Không cần đâu, thực ra hồi tốt nghiệp cấp 3 tôi có đến Pari một lần rồi, lúc đó đều đã đi hết những nơi đẹp ở Pari, hơn nữa tối hôm qua tôi đã nói rồi hôm nay tôi muốn đi mua sắm."
"Nước Pháp có nhiều thành phố đẹp mà em không biết, hơn hơn nữa mua sắm thì chỉ cần đến mấy tiêm Thanh Xuân và Lão Phật Gia thì đều có hàng đẹp. em cứ đem danh sách cần mua sắm qua cho tôi, đầu tiên chúng ta sẽ đi ngắm cảnh thị trấn nhỏ, tôi có mấy người bạn khá thân , có thể mua được hàng hiệu giảm giá và có thể để em xem trước rồi mua cũng được, như thế vừa không làm lỡ lộ trình vừa tiết kiệm được tiền"
Diệp Thu hàm biết Pari là thiên đường mua sắm, nhưng trước tiên cũng cần phải chuẩn bị nhiều tiền mới thực sự mua sắm vui vẻ được, nếu như Trình Sở Tiêu có người quen có thể giảm giá thì thật sự có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn rồi, hơn nữa cô cũng rất kỳ vọng được đi tham quan những thành phố khác ngoài Pari, nhưng những lời cần nói thì vẫn phải nói cho rõ.
"Vậy được, tôi có thể đi cùng anh, nhưng..."
"Em yên tâm, buổi tối lãng mạn đã qua rồi, bây giờ bắt đầu là khoảng thời gian ăn uống vui chơi vui vẻ giữa 2 người bạn với nhau" không đợi Diệp Thu Hàm nói xong , Trình Sở Tiêu liền nhanh chóng bản thân anh ta sẽ chỉ biểu hiện theo kiểu mối quan hệ bạn bè.
Diệp Thu Hàm có chút ngượng ngùng, nhưng có thể phân rõ giới hạn như vậy là điều cần thiết : " vậy để tôi tìm danh sách những thứ cần mua sắm cho anh rồi chúng ta sẽ xuất phát."
Trình Sở Tiêu cười gật gật đầu, cũng không bước vào phòng Diệp Thu Hàm mà đứng đợi ngoài cửa, Diệp Thu Hàm rất nhanh liền đi ra, Trình Sở Tiêu cầm lấy tờ danh sách rồi sau khi dùng điện thoại chụp lại thì cùng Diệp Thu Hàm đi xuống lầu.
"Chúng ta đi đâu đây?" Diệp Thu Hàm hỏi.
"Tôi đã thuê một chiếc xe, hôm nay sẽ đi Strasbourg, ở đó có quần thể đại kiến trúc tinh xảo, nghiêng về phong cách Đức. lái xe tận 4 giờ đồng hồ, em có thể ngủ thêm một lát."
"Không có tàu hỏa có thể đến đó à, nghe nói giao thông ở Pháp rất thuận tiện." ngồi xe 4 tiếng đồng hồ thì đủ làm người ta mệt.
: tự mình lái xe thì tương đối tự do, lên xe thôi."
Diệp Thu Hàm ngồi vào trong xe, lúc bắt đầu đầu còn có thể nói chuyện với Trình sở Tiêu vài câu, sau đó thì chẳng biết ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
"Thu Hàm, tình dậy nào, đến nơi rồi."
Diệp Thu hàm dịu mắt, giọng nói có chút khàn khàn : " nhanh như vậy ư?"
"Đâu có nhanh, 10 giờ rồi."
Diệp Thu Hàm đẩy cửa bước xuống xe, lập tức liền cảm nhận thấy sự sảng khoái trong lành của không khí xung quanh dồn đến, làm cho tinh thần con người khoan khoái hẳn lên, không khí như thể này ở trong nước khó có thể cảm nhận được.
sau đó theo chân Trình Sở Tiêu , hai người cùng nhau đi vào nhà thờ Strasbourg, trung tâm thành phố còn được ngăn cách bởi con sông nhỏ Tiểu Pháp Lan Tây nổi tiếng , lại còn có hòn đảo Vinich phong tình, men theo hai bờ sông bước chậm từng bước ngắm nhìn kiểu kiến trúc bằng gỗ , con tim của Diệp Thu Hàm yên tĩnh đến lạ thường , đã rất lâu rồi bản thân cô chưa được thả lỏng như thế này
từ sau khi thi vào học viện y học , cuộc sống của cô như bắt đầu bước vào cuộc chiến, cô học tập không ngừng, không ngừng phải thi lấy các loại bằng cấp khác nhau, sau khi đi làm càng bận tối mặt tối mũi, mà cái kiểu yên tĩnh như thế này thật khiến cho con người ta muốn từ bỏ hết ý niệm tranh đua, chỉ muốn vĩnh viễn ở đây an nhàn đi qua tuổi già.
Đi cạnh Diệp Thu Hàm Trình Sở Tiêu cũng vậy không nói lấy một lời, chỉ chầm chậm bước cùng cô, anh ta cảm giác như mình đã vứt bỏ hết những ý định muốn động chạm vào cơ thể Diệp Thu Hàm, cứ ở bên cô như thế này cảm giác cũng đã tuyệt lắm rồi, chi ít tâm trạng thoải mái yên tĩnh cho dù không nói một lời nào cũng cảm thấy không ngại ngùng, đồng thời cũng để để bản thân ổn định lại sau những ồn ào của những đám người trong khách sạn không ngừng phiền phức nhờ chỉ bảo và mời dạy học.
Hai người chầm bước đến một nhà hàng nho nhỏ, Trình Sở Tiêu gọi món rượu vang nổi tiếng Alsase. Để Diệp Thu Hàm nếm thử, sau đó lại gọi hai ly nước quất ép để thử thách đầu lưỡi của Diệp Thu Hàm .
Nhìn Diệp Thu Hàm uống xong một ngụm liền mê mẩn mặt mày chân tay, Trình Sở Tiêu không nhịn nổi cười phá lên, khóe mắt của Diệp Thu Hàm rơi vài giọt lệ uất ức bắt Trình Sở Tiêu cũng phải uống lấy một ngụm lớn, sau khi anh ta thể hiện ra sự bộ dạng khó chịu như lúc nãy cô liền vui vẻ trở lại, cuối cùng hai người mỗi người một nửa uống hết chỗ nước quất epps còn lại, sau đó bịt miệng không ngừng nhìn nhau cười trong đau khổ.
Kết thúc chuyến đi vui vẻ ở Strasbourg, lúc lái xe quay về khách sạn đã tối khuya, khi đưa Diệp Thu Hàm về đến cửa phòng, chỉ hôn nhẹ nhàng vào má để cô chúc ngủ ngon theo cách lịch sự rồi đi về phòng của mình.
So sánh với nụ hôn chúc ngủ ngon đầy ẩn ý hai ngày trước, nụ hôn hôm nay khiến Diệp Thu Hàm cảm thấy ấm áp và an tâm đến lạ thường.
Ngày tiếp theo, Trình Sở Tiêu lại đưa Diệp Thu Hàm rời khu vực nội thành Pari đến thị trấn Eitelta sau 30 phút lái xe, nổi tiếng nhất ở đây là cảnh sắc của bờ biển Normandy và núi Mũi Voi.
“Tôi vẫn chưa đi qua núi Tượng Tị của Quế Lâm Quảng Tây, cũng không biết hai địa danh này có diểm gì không giống nhau.” Diệp Thu Hàm vừa nhìn phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài vừa cùng Trình Sở Tiêu nói chuyện.
“Chỗ kia tôi cũng đã từng đi qua, nếu như tôi nhớ không nhầm thì hai địa điểm đều có phong cảnh đẹp, chỉ khác là núi ở chỗ này hùng vĩ hơn, nhưng núi của Quế Lâm đẹp hơn.”
“Anh biết nhiều thật đấy.”
Trình Sở Tiêu gật đầu cười : “Cũng không phải cố ý đi tìm hiểu, chỉ là nhìn qua tin tức rồi nhớ thôi.”
Đến thị trấn nhỏ Trình Sở Tiêu đem xe đậu vào bãi đỗ xe, đi bộ vài bước Diệp Thu Hàm liền bị toàn bộ cảnh đẹp hiện ra trước mắt làm cho ngơ ngác.
Trên bãi biển được cấu thành từ những hòn đá cuội màu trắng, con người phơi mình cảm nhận ánh sáng của mặt trời, biển rộng xanh thẳm cùng bầu trời rộng lớn không một gợn mây kết nối với nhau tạo thành một tấm khiến tâm trạng con người cảm nhận được sự thoải mái và hạnh phúc. Ngọn núi Mũi Voi tọa lạc với ba phong thái khác nhau ở cách đó không xa càng như chặn hết mọi sầu não, mọi thứ ở đây đều thật đẹp khiến lòng người say mê.
Diệp thu Hàm cầm điện thoại lên chụp mấy bức ảnh, nhưng lại phát hiện phong cảnh trong những bức ảnh mình chụp một cách qua loa ấy đều có thể trở thành trang bìa của tạp chí.
“Kia là nhà thờ ư?” Diệp Thu Hàm chỉ lên một kiến trúc trên đỉnh núi xa xa hỏi Trình Sở Tiêu.
“Là viện tu đạo.”
“Tại sao lại được xây ở chỗ đó, ở đó hình như cách vách núi rất gần.”
Trình Sở Tiêu nghĩ một lát : “có lẽ đó chính là sức mạnh của tín ngưỡng.”
Diệp Thu Hàm quay đầu nhìn Trình Sở Tiêu nói : “ Bác sỹ Trình, tôi phát hiện có đôi khi nói chuyện anh không chỉ rất có triết lý mà còn rất có tính nghệ thuật, một chút cũng không có cảm giác cứng nhắc của người làm ngành y.
Trình Sở Tiêu mỉm cười nói : “Có thể có được sự đáng giá cao của em như vậy thật sự quá vinh hạnh rồi.”
Diệp Thu Hàm cũng cười rồi hai người lại cùng nhau đi về phía đỉnh núi, bước được một lúc thì Diệp Thu Hàm có chút hối hận, con đường lên núi hầu như không có người chỉ có cô và Trình Sở Tiêu bước trên những bậc đá hẹp này, cái cảm giác không an toàn lại quay trở lại.
Nếu như nói Strasbourg khiến tâm trạng con người có được sự bình tĩnh thì bờ biển Normandy của Eitelta lại cho con người cảm nhận được sự lãng mạn tột cùng, nơi này thật phù hợp để nói lời yêu.
Nhưng may mà Trình Sở Tiêu chỉ giới thiệu phong cảnh và những địa điểm khác đáng giá du lịch một lần của nước Pháp , mà không hề có nửa lời tình cảm ngọt ngào , Diệp Thu Hàm không ngừng người thầm chế giễu bản thân đã nghĩ quá nhiều, một con người như Trình Sở Tiêu nếu đã được từ chối thẳng thừng như vậy tại sao còn có thể còn dây dưa không rõ cơ chứ.”
Hai người dùng hết cả một ngày để đi đây đi đó, mệt rồi liền dừng lại giữa khe thạch nham cực lớn nghỉ ngơi, chập choạng tối Trình Sở Tiêu lại để Diệp Thu Hàm ngồi trên chiếc dài trên núi cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn.
“Lúc đến đây tôi đã nhìn thấy khoảnh khắc bình minh và hoàng hôn, đợi thêm 5 phút nữa là thời gian ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất rồi.’
Diệp Thu hàm gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào trên bầu trời đầy những đám mây sặc sỡ, mặt trời đỏ rực từ từ khuất sau những đám mây ấy, những ánh sáng còn dư lại dọi xuống biển rộng bao la, cảnh sắc tráng lệ ấy đem đến cho tâm hồn cô một sự tác động cực kỳ lớn, cho đến khi những tia nắng cuối cùng hoàn toàn tắt đi cô mới thở dài tiếc nuối.
Nhìn thấy sự tiếc nuối của Diệp Thu Hàm, Trình Sở Tiêu đứng đậy cười nói : “sau này có cơ hội chúng ta có thể lại đến đây.”
Diệp Thu Hàm thở dài một hơi : “có cơ hội hẵng nói vậy.” Trong lòng lại biết Trình Sở Tiêu chỉ nói vậy mà thôi, làm gì còn cơ hội nữa chứ.
Về đến khách sạn , Trình Sở Tiêu lại nói : “Ngày kia chúng mình phải chuẩn bị trở về rồi, bởi vì tôi còn có ca phẫu thuật cần phải làm.”
“Được, tôi hiểu rồi, vậy việc chiết khấu mua sắm anh đã giúp tôi hỏi chưa?’ xem ra chỉ còn thời gian ngày mai để mua sắm, vậy cô nhất định phải tranh thủ rồi.
“Ừ, đã làm xong rồi, ngày mai sẽ có kết quả.”
Diệp Thu Hàm an tâm rồi, bởi vì hai ngày nay đi chơi có chút mệt vì thế sau khi về đến phòng không bao lâu liền ngủ thϊếp đi.”
Ngủ ngon lành cho tới sáng, Diệp Thu Hàm chuẩn bị xuất phát thì nghe thấy có người ấn chuông cửa liền lập tức chạy đi mở cửa, biết chắc là Trình Sở Tiêu đến rồi.
“Bác sĩ Trình, anh đã hỏi thăm được rồi ư?’ Cửa vẫn chưa mở hết Diệp Thu hàm liền vội vàng hỏi, sau đó cô lại ngơ ngác nhìn người phục vụ khách sạn đang đứng đằng sau Trình Sở Tiêu xách một đống túi đồ bước qua, đem đồ đặt lên bàn và ghế sofa như lời Trình Sở Tiêu dặn dò , rồi vui vẻ nhận tiền boa và nhanh chóng rời đi.
Trình Sở Tiêu hỏi Diệp Thu Hàm : “Em xem có phải những thứ này không, nếu như thiếu thứ gì thì tôi lại kêu người đi mua.”
“Tại sao lại giúp tôi mua về đây hết thế!”Diệp Thu Hàm nhìn sơ qua cũng biết rất nhiều đồ, trong lòng liền có chút bối rối.
“Đừng lo lắng, tôi chỉ là tiết kiệm thời gian nên mới để người đi mua về, tôi sẽ vẫn lấy tiền, mấy ngày nay em đã rất mệt rồi, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi.”
Diệp Thu Hàm nhanh chóng nói : “Vậy thì cảm ơn anh rồi, tổng cộng là bao nhiêu tôi gửi anh.”
“Đưa tôi 5 vạn Euro vậy.”
5 vạn đồng Euro? Làm sao có thể chứ! Chiếc túi xách mà cô xem qua trên mạng có giảm giá đi nữa cũng hơn 7 nghìn Ero rồi, nhiều đò như vậy mà chỉ có 5 vạn Euro, chưa đến 30% số tiền dự tính.
Mẹ và thím hai mỗi người đã chuẩn bị 60, 70 vạn tệ ,xem ra một là không phải Trình Sở Tiêu tìm được người có sức ảnh hưởng hai là anh ta tự anh ta bỏ tiền túi ra mua, đương nhiên khả năng của cái phía sau thì cao hơn.
“Bác sỹ Trình, mẹ với thím hai tôi đưa tiền cho tôi rồi, anh nhất định phải đem số tiền thật sự nói cho tôi biết, hơn nữa anh hình như còn mua thêm mấy thứ đều tính cả vào trong đó đi.”
Trình Sở Tiêu kỳ quái nhìn Diệp Thu Hàm : “kỳ thực là mua từng ấy tiền, lý do giá cả tương đối thấp là bởi vì dựa vào người quen biết nên được giảm giá 30%, cũng chỉ mua thêm 4 chiếc áo nhung lông cừu, trời cũng sắp lạnh rồi vừa hay tặng bố mẹ và thím hai mợ hai của em, tôi cũng hay đến làm phiền họ , nếu đã đến đây mà không đem về cho họ chút quà cũng không hay lắm. Tiền thì cứ để trước lúc về đưa cho tôi vậy, như thế thuận tiện hơn nhiều.”
Thì ra là quan hệ tình cảm à, vậy thì không thể dùng tiền giải quyết rồi, Diệp Thu Hàm chỉ có thể cảm ơn đi cảm ơn lại.
Một ngày nữa trôi qua, Diệp Thu Hàm cùng Trình Sở Tiêu còn có Ngưu Xuân Sơn lên máy bay trở về nước, nhìn thấy Ngưu Xuân Sơn kéo hai chiếc Valy to, Diệp Thu Hàm không khỏi nói “ được đó, anh Ngưu, giờ đã hiểu vì sao người luôn không nhìn thấy mặt, những thứ này tốn bao nhiêu tiền vậy?”
Ngưu Xuân Sơn cười vui vẻ trả lời “Họ hàng nhà vợ tôi nhiều, mỗi người đều phải mang về ít quà, đây chẳng phải được nhờ phúc bạn học sao, mua được không biết bao nhiêu là đồ giảm giá.”
Thì ra là nhờ phúc của Trình Sở Tiêu! Diệp Thu Hàm nhìn Ngưu Xuân Sơn một cái rồi không nói nữa.
Vượt qua quãng đường dài về lại nước, sau khi về đến nhà Diệp Thu Hàm cứ thể ngủ cho ổn định lại múi giờ, ngày hôm sau mặc dù còn mệt mỏi nhưng cô vẫn phải đi là, lấy xe xong cô chở Trình Sở Tiêu cùng đến bệnh viện.
Sau đó cô cùng Trình Sở Tiêu bước vào bệnh viện, nhìn thấy đi lại trong sảnh bệnh viện là cảnh thương vội vàng của những bệnh nhân và những bác sĩ y tá, Diệp Thu Hàm thật sự còn có chút chưa thích ứng, có kiểu lạc lõng như từ giấc mơ đẹp đẽ trở về hiện thực, nhưng đây mới chính là cuộc sống thực sự .
Diệp Thu Hàm cố gắng điều chỉnh tâm trạng để khiến bản thân nhanh chóng gia nhập vào trạng thái công việc, không thể lười nhác như thời gian ở Pháp được.
“Chưa thích ứng là chuyện bình thường, đợi mấy ngày sau sẽ lại ổn thôi, em bây giờ đang ở giai đoạn lệch múi giờ, quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi cho tốt.”
Diệp thu hàm gật đầu : “ tôi hiểu rồi, anh cũng cần chú ý sức khỏe nhé, trước tiên tôi cần đến chỗ chủ nhiệm thông báo hết kỳ nghỉ phép, sau đó nhận công việc chiều nay rồi lại qua chỗ anh xem tư liệu của người bệnh .”
Trình Sở Tiêu vừa nói được xong thì Tôn Địch chạy qua : “Bác sĩ Trình, Thu Hàm hai người quay về rồi à, sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày rối hẵng đi làm, như này mệt lắm nhỉ?”
Diệp Thu Hàm nhìn thấy Trình Sở Tiêu không nói gì, chỉ đành cười nói với Tôn Địch : “ tôi vốn dĩ là nhờ người trực hộ vì thế không thể nghỉ ngơi thêm nữa. Chị Tôn, tôi còn đưa nước hoa về cho chị đấy.”
Tôn Địch nghe rồi nhưng lại không có bộ dạng vui vẻ, chỉ tiến lên phía trước kéo cánh tay của Diệp Thu Hàm rồi dùng âm thanh chỉ đủ 3 người nghe thấy nói : “ Thu Hàm, cô trước tiên đừng nghĩ đến chuyện quà cáp gì đó đi .”
“Có chuyện gì à?” Diệp Thu Hàm buộc phải kìm nén hạ thấp giọng
Tôn Địch cau mày : “Tôi nói rồi cô đừng phát hỏa, thời gian cô không ở đây Trương Diệu Thân cùng Lưu Tâm Ái của khoa tim 3 đã đến với nhau rồi.”
Diệp Thu Hàm ngay lập tức mở to mắt kinh ngạc nhìn Tôn Địch, sau đó lại nhìn Trình Sở Tiêu, sau đó cúi đầu tạm thời không thể chấp nhận không thể tin tưởng tin tức này của Tôn Địch.
Trình Sở Tiêu đứng bên cạnh Diệp Thu Hàm cũng vậy trầm tư không nói : sự tình như thế này thật sự giống như mình dự liệu ngay lúc đầu, Lưu Tâm Ái quả nhiên có thể giúp được việc cho mình.