Diệp Thu Hàm đang chìm ngập trong những lời chúc mừng của mọi người, đột nhiên nghe thấy Trình Sở Tiêu ghé sát vào tai cô nói: “Chúc mừng em, mọi chuyện đều như ý muốn, cuối cùng cũng có thể thoải mái đi Pari rồi”
Diệp Thu Hàm gật đầu cười, lần này thật sự có thể để lại tất cả mọi thứ, toàn tâm toàn ý đi học hỏi những kinh nghiệm trị liệu mới rồi, đã rất lâu rồi trong lòng cô chưa có cảm giác thoải mái như thế này.
Trình Sở Tiêu cũng mỉm cười vỗ vào vai Diệp Thu Hàm: “Tối nay cùng nhau ra ngoài ăn mừng nhé!”
Diệp Thu Hàm nán lại một lúc, bởi vì cô nhớ ra trước khi cuộc thi diễn ra cô và Trương Diệu Thân, hai người đã có hẹn với nhau, một người thì muốn đến cục dân quyền làm thủ tục đăng ký kết hôn, người còn lại muốn bất luận ai giành được tư cách làm bác sĩ khoa nội trú thì hai người đều phải cùng nhau ăn mừng.
Nghĩ đến đây cô liền hướng về phía Trương Diệu Thân nhìn anh ta một cách vô ý thức, nhưng lại bị khuôn mặt biểu hiện rõ sự giận dữ của anh ta làm cho hoảng sợ, và lập tức xóa tan đi ý định nói những chuyện trước đây cùng anh ta.
Trình Sở Tiêu cũng nhìn về phía Trương Diệu Thân, tự nhiên cũng nhận thấy được sự không cam lòng và hoài nghi trong mắt của anh ta, có điều không cam lòng cũng không biết phải làm sao, anh ta vốn không đủ tư cách để đảm nhận cương vị bác sĩ trưởng khoa nội trú, vì thế Trình Sở Tiêu chỉ cười một cái, không hề để ý một chút đến khuôn mặt đầy tức giận của Trương Diệu Thân.
Trương Diệu Thân lúc đó hận không thể đến trước mặt Trình Sở Tiêu và đánh cho anh ta ngã xuống đất, xem anh ta còn dám cười nhạo và dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn mình hay không, đợi anh ta làm rõ chân tướng của cuộc thi thì đến lúc đó ngoại trừ những người đối tốt với mình những kẻ còn lại đừng hòng chạy thoát.
Sau khi âm thầm thề trong lòng, Trương Diệu Thân không muốn nhìn Diệp Thu Hàm được một đám người vây quanh thêm một phút nào nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Diệp Thu Hàm nhìn biểu hiện như thế của Trương Diệu Thân, chỉ đành nói với Trình Sở Tiêu: “Vậy tối nay tôi mời mọi người ăn cơm nhé.”
Trình Sở Tiêu nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Như vậy cũng được, suy cho cùng thì tất cả đồng nghiệp đều rất ủng hộ em.”
Diệp Thu Hàm không dám tự tin cho rằng bản thân cô có thể nhận được sự che chở của người ban hai, nhưng cô lại nghĩ không ra nội tình bên trong chuyện này, vì thế cô cũng không muốn vất vả suy nghĩ nữa, thời gian đó chi bằng chăm chỉ học lấy một thứ gì đó vậy.
Mặc dù đã là bác sĩ trưởng khoa nội trú nhưng áp lực cũng theo đó mà đến, công việc hành chính thì còn dễ xử lý, nhưng làm thế nào đối mặt với việc chẩn đoán cấp cứu, làm thế nào để thực hiện việc cứu hộ mới là thử thách lớn nhất.
Đợi quay về phòng làm việc, Vu Quốc Tuấn và một vài người khác lại lần lượt khen ngợi Diệp Thu Hàm, cứ nói cô làm cho khoa nở mày nở mặt, Diệp Thu Hàm cười cảm ơn đáp lại rồi sau khi xử lí một vài chuyện cô đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm khoa để nói lời cảm ơn.
Trần Văn Đông nhìn Diệp Thu hàm cười vô cùng hài lòng : “Thu Hàm à, cô thật sự đem vinh quang về cho khoa mình rồi, sau này phải cố gắng hơn nữa nhé. Có điều, kinh nghiệm của cô còn rất ít, tuy rằng đã là bác sĩ trưởng khoa nội trú của khoa ngoại tim mạch nhưng tôi vẫn lo lắng có rất nhiều tình huống cô không thể đảm đương nổi, vì thế mới để Vu Quốc Tuấn phụ giúp cô, xét về kinh nghiệm anh ta có phần phong phú hơn cô.”
Sắp xếp như vậy cũng khiến Diệp Thu Hàm an tâm hơn rất nhiều, cô nhanh chóng nói: “Tôi cũng đang lo lắng về việc này, vẫn là chủ nhiệm suy nghĩ thấu đáo. Chủ nhiệm, tôi còn có một chuyện cần xin phép , đó chính là bác sĩ Trình......”
Lý Văn Đông nhấc cánh tay lên: "Chuyện này trước đây bác sĩ Trình và tôi đã bàn bạc qua rồi, lần học tập này đối với các bạn mà nói hay đối với bệnh viện mà nói đều là chuyện tốt cả, tôi cũng đã làm báo cáo với các lãnh đạo có liên quan rồi, có điều mấy ngày các bạn ra nước ngoài học tập có thể sẽ không có lương,”
“Cảm ơn chủ nhiệm, cảm ơn chủ nhiệm!” theo cách mà Diệp Thu Hàm nghĩ thì là bản thân gánh hết mọi trách nhiệm cũng không sao cả, suy cho cùng cái hội nghị giao lưu cấp cao quy tụ nhiều bác sĩ nổi tiếng như này cô có tiền cũng không có cơ hội đi tham dự.
“Không cần cảm ơn, quan tâm là điều nên làm. Nghe nói tối nay cô muốn mời mọi người ăn cơm, tôi với chủ nhiệm Lữ đều có dự định đến khuấy động không khí, e rằng khiến cô phải tốn kém nhiều rồi.”
Lần này Diệp Thu Hàm thật sự bất ngờ, cô vốn dĩ không dám nghĩ rằng bản thân mình có dũng khí để mời hai vị chủ nhiệm như thế, càng không thể nghĩ đến việc chủ nhiệm Lý lại chủ động đề xuất muốn tham gia tụ họp, vì thế vội vàng vui mừng nói: “Chuyện này như là chuyện muốn tìm cũng không thấy , đến lúc đó tôi phải chúc người và chủ nhiệm Lữ mấy chén mới được!”
Sau khi từ phòng làm việc của Lý Văn Đông đi ra, Diệp Thu Hàm lại đến chỗ của chủ nhiệm Lữ để cảm ơn, rồi lại gọi điện thoại cho siêu thị dưới lầu nhờ đem mấy thùng sữa và thức uống tặng cho y tá của hai khoa, còn mua rất nhiều trái cây nhập khẩu, sau này bản thân cô muốn dung hòa chuyện của hai khoa thì không thể không cần đến y tá, vì thế cái tâm ý này bắt buộc phải thể hiện.
Làm xong những việc trên lại vội vàng tìm nhà hàng đặt sẵn mấy phòng lớn, cuối cùng trở về lại văn phòng làm việc suy nghĩ đắn đo một hồi vẫn nên gửi cho Trương Diệu Thân một tin nhắn thông báo cho anh ta về chuyện ăn tối tối nay, nhưng cho đến khi tan làm vẫn không nhận được câu trả lời. Lúc này Diệp Thu Hàm cũng không rảnh để nghĩ Trương Diệu Thân như thế nào rồi, sắp xếp việc ăn uống cho mười mấy người cũng đã đủ khiến cô choáng váng đầu óc rồi.
Đến nhà hàng sắp xếp xong nhân viên của từng phòng ăn , cho đến khi trở lại phòng ăn của Lý Văn Đông thì càng bất ngờ phát hiện, thì ra hai vị chủ nhiệm Trần Thụ An và Dư Vỹ của khoa thứ 2 cũng đến.
“Tiểu Diệp, chúc mừng cô nhé.” Trần Thụ An cười nói, tiếp đó Dư Vỹ cũng nói mấy câu chúc mừng.
Diệp Thu Hàm cảm thấy hôm nay thực sự có quá nhiều điều không ngờ tới, vội vàng nâng ly chúc rượu hai người, hai người cũng đều rất uống một cách đầy tôn trọng.
“Tiểu Diệp à, tiểu Trương tối hôm nay trúng trực ban nên không ra ngoài được, cô đừng nghĩ quá nhiều nhé, anh ta cũng rất vui mừng thay cho cô.” Dư Vỹ uống vài chén rượu rồi giải thích cho Diệp Thu Hàm nguyên nhân vì sao Trương Diệu Thân không đến
Diệp Thu Hàm cười nói rằng cô biết rồi, nhưng trong lòng lại hiểu rõ nếu như đúng thật là như vậy Trương Diệu Thân sớm đã nói với cô rồi, những lời mà chủ nhiệm Dư nói đều không nhắc đến Trương Diệu Thân đã nói những gì.
Sau đó lãnh đạo của hai khoa cứ liên tục nói chuyện với Trình Sở Tiêu, Diệp Thu Hàm lúc ấy vui vẻ thoải mái ăn chút đồ ăn rồi lại chạy đến phòng ăn khác để chúc rượu
Cho đến cuối cùng mọi người đều rất vui vẻ và cũng biết được chuyện Diệp Thu Hàm còn phải chuẩn bị ra nước ngoài, hơn nữa lãnh đạo hôm nay tự nhiên lại uống nhiều, cứ như thế Diệp Thu Hàm tính sơ sơ tiền rượu, chưa có tiền bao phòng và tiền thức ăn là hơn 3 nghìn tệ, đó là vẫn chưa chọn rượu quá đắt, cũng may cô đã đem theo thẻ ngân hàng, chuẩn bị tâm lý dốc cạn máu .
“Để tôi trả cho .”
Diệp Thu Hàm đứng trước quầy thu ngân đang định đem thẻ ngân hàng ra tính tiền, kết quả Trình Sở Tiêu bước đến cứ thế móc ra một tấm thẻ đưa cho phục vụ.
“Làm sao lại có thể để anh trả tiền chứ!’
Diệp Thu Hàm đương nhiên là không đồng ý, vội vàng kêu phục vụ đem thẻ trả lại cho Trình Sở Tiêu, phục vụ lúc này cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ cầm thẻ nhìn Trình Sở Tiêu, nhìn thấy Trình Sở Tiêu gật đầu liền quét thẻ.
Trình Sở Tiêu nhập mật mã xong rồi thanh toán, tổng cộng tiêu tốn hơn 7 nghìn tệ, Diệp Thu Hàm vội vàng: “ Lát nữa tôi đi cây ATM rút tiền mặt gửi anh!”
Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu Hàm đang bực tức, cười: “Đã nói thay em chúc mừng rồi, đương nhiên là để tôi đến thanh toán, em nếu như cảm thấy như vậy không có thành ý, vậy thì lấy chiếc xe kia làm quà tặng đi, em thấy làm như thế nào tốt thì làm như vậy.”
“Xe á? Ý anh là chiếc xe Phaeton của anh ư?”
Trình Sở Tiêu gật đầu một cách đương nhiên: “Chính là chiếc xe đó, nếu không tôi cũng không có chiếc khác.”
Diệp Thu Hàm nén uất ức một lúc lâu rồi nói: “Chiếc xe thì thôi vậy, bữa cơm này anh mời, cảm ơn anh giúp tôi tiết kiệm một khoản chi tiêu lớn như vậy.” Một vạn tệ cô vẫn còn gánh vác được chứ chiếc xe gần 300 vạn thì coi như làm khó cô rồi
“Nên vậy chứ.” Trình Sở Tiêu cười rồi nhận thẻ ngân hàng lại.
Chuyện này làm sao có thể là chuyện nên làm chứ, lời của Diệp Thu Hàm đã đến môi nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói ra, một người không biết nên làm như thế nào như cô luôn không muốn nói bất kỳ một lời nào có thể làm tổn thương Trình Sở Tiêu
Rời khỏi nhà hàng rồi tiễn lãnh đạo của hai khoa lên Taxi, Diệp Thu Hàm mới cùng Trình Sở Tiêu lái xe về nhà.
Đến dưới lầu Trình Sở tiêu còn dặn dò Diệp Thu Hàm: “Hộ chiếu, vé máy bay nhớ đem đầy đủ, quần áo có thể đem ít, qua bên kia rồi mua cũng được, đến Pari em nhất định cần mua sắm, chi bằng dành chỗ ra để bỏ đồ đạc, ngày mai tôi không làm phiền em nữa, ngày kia chúng ta cùng nhau đến sân bay.”
“Anh thật hiểu tâm lý của phụ nữ.”Diệp Thu Hàm không ngờ Trình Sở Tiêu lại cẩn thận như thế.
Trình Sở Tiêu cứ nghe được câu nói đó liền lập tức chăm chỉ hẳn lên: “ Tôi chỉ muốn hiểu tâm lý của một người con gái, đó chính là em, những suy nghĩ của người khác tôi chẳng có thời gian cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.”
Diệp Thu Hàm thở dài: “Tôi đi lên lầu đây.”
“Đợi chút!”
Diệp Thu Hàm quay người hỏi: “Sao vậy ?”
Chỉ nhìn thấy Trình Sở Tiêu từ túi công văn lấy ra một tập tài liệu rất dày: “Đây là bản thảo tiếng Trung luận văn của tôi, tôi thấy mình phiên dịch tương đối chuẩn xác, em cầm lấy mà đọc đi, đến lúc đó cũng không cần tốn sức nghe tôi giảng nữa.”
“Anh suốt ngày nói tăng ca sửa luận văn thực ra đều làm công việc phiên dịch từ tiếng Anh qua tiếng Trung ư?” luận văn dày như thế này muốn phiên dịch cần rất nhiều thời gian, hơn nữa toàn bộ đều là từ ngữ chuyên ngành, như thế làm khó Trình Sở Tiêu rồi, thì ra anh ta thời gian gần đây tăng ca đều để làm cái đó, Diệp Thu Hàm sau khi hiểu rõ ra liền nhìn Trình Sở Tiêu với đôi mắt ngấn lệ.
Trình Sở Tiêu mỉm cười nhẹ nhàng nói: “ Tôi làm những việc này thì không muốn làm em phải khóc, công việc ấy tuy có độ khó nhưng thứ mà tôi tự viết vẫn là do chính tôi đem phiên dịch thì biểu đạt mới chuẩn xác.”
“Tôi không biết nên nói như thế nào mới phải .”
“Không cần nói cũng không cần cảm thấy có trách nhiệm, bởi vì tôi cũng cho Ngưu Xuân Sơn một phần .”
Diệp Thu Hàm đương nhiên biết nếu như không vì bản thân cô, Trình Sở Tiêu sẽ không thể làm công trình lớn như thế, lại nghe anh ta cứ nói như vậy trong lòng cô càng cảm động.
“Đừng khóc nữa, nhanh lên lầu đi.” Trình Sở Tiêu không muốn để Diệp Thu Hàm nghĩ nhiều liền giục cô lên lầu.
Diệp Thu Hàm lại nhìn Trình Sở Tiêu, chỉ đành nghe lời quay về nhà.
Ngày hôm sau, Diệp Thu Hàm nói chuyện phải đi Pari với bố mẹ, Dư Phàm vui vẻ đến mức xíu nữa thì nhảy cẫng lên : “May mà vẫn còn thời gian một ngày để chuẩn bị, mẹ sẽ gọi điện cho mợ hai của con xem xem nó cần mang về những đồ gì, con nhân tiện mua nhé.”
“Mẹ, con gái mình ra nước ngoài mẹ tại sao lại có thể như thế này, còn không dặn dò lấy mấy câu, mẹ chỉ biết nhờ con mua đồ, như kiểu chỉ mong sao con nhanh chóng ra nước ngoài.”
Dư Phàm đưa tay ra dúi đầu con gái: “Con á, đừng quấy phá, con đi cùng Sở Tiêu mẹ không cần phải lo lắng nữa, mẹ nhìn những lời hôm trước mà nó nói là biết đó là người có trách nhiệm, là một người đàn ông thực thụ! Con xem Trình Sở Tiêu người ta, rồi lại nhìn toàn gia đình nhà họ Trương không nóng lòng thì bực bội, con bình thường luôn khen lấy khen để Trương Diệu Thân, kết quả thì sao chứ? Tính nhỏ nhen của gia đình nó đều khắc sâu trong lòng của bố mẹ con đây này! Bây giờ con sắp phải ra nước ngoài mẹ cũng không nói nhiều nữa, đợi về chúng ta sẽ họp gia đình, mời chú hai mợ hai đến cùng bàn bạc.”
Dư Phàm nói xong liền nhanh chóng đi gọi điện cho mợ hai, để lại Diệp Thu Hàm cúi đầu không nói.
Diệp Chi Mục nhìn con gái, thành tâm nói: “Tiểu Hàm, không phải bố mẹ hám lợi mà khiến con phải như thế nào đó với Trình Sở Tiêu. Chỉ là gia đình họ Trương lần này rất quá đáng, con nếu như thật sự cùng Trương Diệu Thân kết hôn thì bọn họ chắc chắn sẽ còn làm loạn hơn nữa, vì thế trước khi quyết định bất cứ một chuyện gì con cần suy nghĩ kỹ mới được.”
Diệp Thu Hàm gật đầu: “Bố, con biết rồi.”
Đến thứ 5, Diệp Thu Hàm đem theo một tâm trạng cực kỳ hỗn loạn cùng Trình Sở Tiêu đến sân bay cùng Ngưu Xuân Sơn tụ hợp, sau khi vượt qua hành trình hơn 3 tiếng đồng hồ, 3 người bọn họ đến Pari vào lúc 3 giờ rưỡi chiều theo giờ địa phương.
Đến khách sạn Diệp Thu Hàm vốn dĩ không có tâm trạng ngắm nhìn đại sảnh được trang bị lung linh, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm một chiếc giường nghỉ ngơi một chút, Trình Sở Tiêu nhanh chóng thu xếp thủ tục nhận phòng rồi bố trí một nhân viên phục vụ biết tiếng Trung đón tiếp Ngưu Xuân Sơn cuối cùng là tự mình đưa Diệp Thu Hàm về phòng của cô.
Sau khi đi thang máy lên lầu rồi vào phòng Diệp Thu Hàm cứ thế đi thẳng vào phòng ngủ, lúc mở cửa phòng ngủ cô ngây người ra, chỉ nhìn thấy rèm cửa sổ che nắng đã được kéo lại, ánh đèn mờ mờ ngập tràn trong phòng kiến con người cảm thấy hết sức ấm áp, chiếc chăn rộng mềm mại cũng đã được trải sẵn, trên gối còn bày sẵn một bó hoa hồng cùng một lọ nước hoa, phục vụ như thế này thì quả thật quá lãng mạn rồi!
“Thu Hàm yêu dấu, chào mừng em đến với Pari”
Diệp Thu Hàm quay đầu lại nhìn đứng sau cô là Trình Sở Tiêu đang cười, nụ cười mê hoặc người khác, đôi mắt đẹp đẽ nhìn với ánh mắt khác thường của anh ta càng ấm áp như muốn tan chảy.
Lại nghĩ đến ngữ điệu trong câu nói mà anh ta vừa nói, Diệp Thu Hàm phải thốt lên: đây đúng thật sự là đã biến thành một con người hoàn toàn khác.