Đi vào nhà gỗ nhỏ, Mộ Dung Khuynh Nhan không khỏi kinh ngạc cảm thán, căn nhà nhỏ này thoạt nhìn từ bên ngoài là không có gì, nhưng bên trong lại có một hang động tuyệt vời.
Một bước đi vào, xông thẳng vào mũi chính là hương vị dược tràn đầy. Mộ Dung Khuynh Nhan ngạc nhiên hơn khi phát hiện, trong căn nhà nhỏ này, có rất nhiều dược liệu mà nàng chưa từng thấy qua.
Thành thật mà nói, trong phòng bài trí rất đơn sơ. Có một cái bàn gỗ và vài cái ghế ở một bên phòng. Ở bên kia, còn có rất nhiều kệ. Mặt trên mỗi một cái kệ đều bày đủ loại dược liệu đã được phơi khô.
Ở phía bên kia của kệ, lại bày không rất nhiều bình sứ, cũng không biết bên trong chứa đựng gì.
Mộ Dung Khuynh Nhan tiến lên vài bước, cầm lấy một bình sứ nhỏ, một mùi hương dược nồng đậm xông vào mũi, nàng nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, "Đây là ——"
"Chủ nhân, đây là đan dược." Tiểu bạch đoàn một bên vội vàng mở miệng giải thích nói, "Tất cả đều là Đan dược do chủ nhân trước đây luyện chế, bên trong thậm chí còn có tửu phẩm đan dược!"
"Chủ nhân trước đây?" Mộ Dung Khuynh Nhan quay đầu, nhìn về phía tiểu bạch đoàn, hơi kinh ngạc, "Ngươi nói là không gian này trước đây đã có chủ nhân sao?"
"Ân ân!" Tiểu bạch đoàn liên tục gật đầu, tiếp tục mở miệng, "Chủ nhân trước đây là một vị dược sư, ở phương diện luyện chế đan dược cũng rất có thành tựu."
"Vậy hiện tại hắn ở đâu?" Đáy mắt Mộ Dung Khuynh Nhan hiện lên một tia nghi hoặc, "Còn có, hắn là dạng người gì a?"
Sau khi nghe câu hỏi của Mộ Dung Khuynh Nhan, tiểu bạch đoàn lập tức bắt đầu nhớ lại. Nhưng, mặc kệ nó nghĩ như thế nào, bên trong đầu óc đều không có một tia hồi ức.
"Có chuyện gì vậy?" Mộ Dung Khuynh Nhan cũng nhìn ra tiểu bạch đoàn có điểm không thích hợp.
"Ta cũng không biết." Đáy mắt tiểu bạch đoàn tất cả đều là mê mang, "Ta rõ ràng nhớ rõ, chủ nhân trước đây là một vị dược sư. Nhưng, mặc kệ ta nghĩ như thế nào, dường như đều không thể nhớ nổi chút nào về bộ dáng hắn, còn có rất nhiều sự tình đều trở nên rất mơ hồ."
"Nếu nghĩ không ra, vậy không cần suy nghĩ." Tuy rằng không biết chuyện là như thế nào, Mộ Dung Khuynh Nhan vẫn mở miệng khuyên.
"Chủ nhân, ngươi thật là tốt với ta."
Đang nói, tiểu bạch đoàn lập tức lại muốn nhảy vào l*иg ngực của Mộ Dung Khuynh Nhan. Đáng tiếc, Mộ Dung Khuynh Nhan chợt loé sang hướng bên cạnh, tiểu bạch đoàn trực tiếp té lăn trên đất.
Đối mặt với đãi ngộ như vậy, tiểu bạch đoàn quay đầu, ủy khuất nhìn Mộ Dung Khuynh Nhan, đáy mắt tràn đầy khiếu nại.
Mộ Dung Khuynh Nhan hoàn toàn không chú ý tới tiểu bạch đoàn, nàng lúc này, toàn bộ lực hấp dẫn đều bị một vật cách đó không xa hấp dẫn. Vô tình, nàng phát hiện, ở trên mặt bàn gỗ, bỗng nhiên bày một quyển sách. Bìa của cuốn sách có hai ký tự rất to viết 《Y Kinh》.
"Đây là ——" Mộ Dung Khuynh Nhan nhặt cuốn sách lên, đáy mắt tràn đầy khϊếp sợ.
Nàng không ngờ tới cư nhiên sẽ thấy quyển sách này địa phương này. Tuy rằng cho tới nay, đều nghe nói Dung gia vẫn luôn truyền lưu một quyển sách gọi là 《Y Kinh》, nhưng từ trước tới nay nàng cũng chưa từng thấy qua. Cũng vì quyển sách này, mà nàng mới bị người thân hại chết.
Nguyên lai quyển sách này thật sự tồn tại, chẳng qua, vẫn luôn bị giấu kín ở bên trong không gian của vòng tay tổ truyền Dung gia mà thôi.
"Chủ nhân, đây là 《Y Kinh》." Tiểu bạch đoàn nhảy đến trên vai Mộ Dung Khuynh Nhan, mở miệng giải thích nói, "Thiên hạ có đủ các loại bệnh. Đương nhiên, quan trọng nhất, vẫn là bên trong có đủ loại phối phương đan dược. Chủ nhân, ngươi vốn là một y sư, có nó, đối với ngươi mà nói, tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Chỉ tiếc ——"