"Ngươi đây, biết chúng ta là ai sao?" Nghe thấy những lời của Mộ Dung Khuynh Nhan, Nam Cung San San cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì, "Ngươi có biết hay không, chỉ cần một câu của ta, ngươi đừng mơ tưởng sống nổi bên trong Già La quốc này nữa."
"Phải không? Không nghĩ tới ngươi còn có bản lĩnh như vậy!" Mộ Dung Khuynh Nhan gật gật đầu, mở miệng cảm thán nói, "Xem ra, gia tộc Nam Cung đã áp đảo trên cả hoàng quyền. Hôm nay ta thật đúng là phải lau mắt mà nhìn, thì ra người đương quyền tại Già La quốc, là gia tộc Nam Cung các ngươi!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người lập tức đều thay đổi. Phải biết rằng, ở Già La quốc, tuy rằng đại gia tộc có địa vị rất cao, nhưng thống trị giả vẫn là người hoàng thất. Người thống trị Già La quốc mang họ Hiên Viên, không phải là họ Nam Cung.
Nếu như lời nói này bị người ngoài có tâm công kích nghe được, tuyệt đối gia tộc Nam Cung sẽ khó tránh khỏi một đại kiếp nạn. Người hoàng thất có thể chịu đựng sự tồn tại của tứ đại gia tộc, cũng tuyệt đối không thể chịu đựng được nếu một trong tứ đại gia tộc có người muốn thay thế họ.
"Ngươi không cần phải nói hươu nói vượn." Sắc mặt Nam Cung San San đã đổi, trong đôi mắt nhìn Mộ Dung Khuynh Nhan đều mang theo sát khí, "Nếu như ngươi dám tùy tiện nói bậy, đừng trách ta không khách khí."
"Nga, ngươi đang chột dạ, cho nên muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?" Đối mặt uy hϊếp của Nam Cung San San, Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không để bụng chút nào, "Xem ra ta đã nói ra những gì ngươi đang nghĩ trong lòng."
"Vị tiểu thư này, San San không phải có ý này." Lúc này, Mộ Dung Khuynh Tuyết đứng dậy, sau khi nàng ta gật đầu về phía Mộ Dung Khuynh Nhan một cái, tiếp tục mở miệng nói, "San San còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ nói sai. Vị tiểu thư này, ngươi cũng không cần phải hùng hổ doạ người như thế!"
Trong lúc nhất thời, Nam Cung San San nhìn Mộ Dung Khuynh Tuyết bằng ánh mắt cảm kích. Nam Cung Diệp một bên, thời điểm nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Tuyết, đáy mắt cũng mang theo sự tán thưởng.
Nhìn bộ dáng Mộ Dung Khuynh Tuyết lấy đại cục làm trọng, khóe miệng Mộ Dung Khuynh Nhan gợi lên một nụ cười châm chọc. Mộ Dung Khuynh Tuyết thật đúng là biết cách ăn nói! Nếu như nàng ta thật sự muốn giúp Nam Cung San San, sớm đã mở miệng. Nhưng, nàng ta cố tình chờ đến thời điểm Nam Cung San San không thể nào mở miệng phản bác lại, rõ ràng là muốn giành được tình cảm của Nam Cung San San mà thôi.
Thật dễ dàng biến thành người tốt hoàn toàn là Mộ Dung Khuynh Tuyết, người khác đều là người xấu. Không thể không nói, so với tu vi, thiên phú diễn kịch của Mộ Dung Khuynh Tuyết càng cao hơn!
"Nếu như ngươi đã nói tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ta đây tự nhiên cũng sẽ bỏ qua." Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không muốn tiếp tục dây dưa bởi vì nàng đã đói bụng, "Nếu như không có sự tình gì, mời các ngươi hãy trở về đi! Không cần quấy rầy ta dùng bữa."
Trong khi nói chuyện, Mộ Dung Khuynh Nhan nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Tuyết, "Ta tin tưởng vị tiểu thư này hiểu chuyện như vậy, nhất định cũng biết thế nào là thứ tự đến trước đến sau. Tuyệt đối sẽ không giống như người khác, chỉ biết ngang ngược vô lý, ỷ thế hϊếp người."
Giọng nói rơi xuống, sắc mặt Nam Cung San San cũng thay đổi, sự cảm kích vừa rồi khi nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Tuyết đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại, trong ánh mắt của nàng ta mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng với sự hoài nghi. Nàng ta đang hoài nghi, Mộ Dung Khuynh Tuyết có phải đang dùng sự rộng lượng của mình để bảo vệ sự ngang ngược của nàng ta hay không.
"Vị tiểu thư này, quấy rầy ngươi dùng bữa, thật sự là không tốt." Nam Cung Diệp tiến lên một bước, "Tại hạ là Nam Cung Diệp gia tộc Nam Cung, vị này chính là xá muội. Một vị khác là tiểu thư gia tộc Mộ Dung, Mộ Dung Khuynh Tuyết. Bình thường, chúng ta có thói quen dùng bữa bên trong phòng này. Không biết tiểu thư có thể nhường phòng này hay không?"