Mộ Dung Khuynh Nhan buông chiếc đũa trong tay, bởi vì nàng biết, rất nhanh sẽ có người xông vào. Đương nhiên, nàng cũng không quên bịt kín khăn che mặt. Hiện tại nàng không muốn có cành mẹ đẻ cành con.
Quả nhiên, rất nhanh, cửa phòng đã bị mở ra.
Ngay khi nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, Tiểu bạch kiểm không hề do dự, một lần nữa nhảy tới trên vai Mộ Dung Khuynh Nhan.
Đoàn người đi đến, dẫn đầu chính là chưởng quầy tửu lâu. Lúc này sắc mặt của hắn mang theo xin lỗi, thời điểm nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan, cũng cảm thấy thật sự không tốt.
Mà vài người đi theo phía sau hắn, cũng coi như là người quen cũ của Mộ Dung Khuynh Nhan. Bọn họ chính là Nam Cung Diệp, Mộ Dung Khuynh Tuyết và muội muội Nam Cung Diệp, đại tiểu thư Nam Cung gia —— Nam Cung San San.
"Vị tiểu thư này," chưởng quầy mang vẻ mặt xin lỗi đến gần Mộ Dung Khuynh Nhan, "Không biết ngươi có thể nhường phòng này hay không? Đương nhiên, để tỏ lòng xin lỗi, tiêu phí hôm nay của ngươi ở trong bổn tiệm, tất cả đều miễn phí."
Chưởng quầy cũng không muốn làm chuyện như vậy, rốt cuộc phòng này là do vị tiểu thư trước mắt đặt trước. Nhưng, vài vị phía sau hắn đều là khách quý! gia thiếu và tiểu thư Nam Cung gia, cùng với tiểu thư gia tộc Mộ Dung. Đây đều là những người không thể đắc tội.
"Ồ, thời điểm khi ta vừa mới tới, phòng này chính là chưa có người đặt." Mộ Dung Khuynh Nhan đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại không nhường chút nào, "Tửu lâu này mở cửa là để làm ăn buôn bán, không phải đều luôn có thứ tự đến trước đến sau hay sao? Chẳng lẽ chỉ có vài vị phía sau ngươi mới là khách nhân, mà ta không phải là khách nhân hay sao?"
"Điều này ——" nghe thấy Mộ Dung Khuynh Nhan nói như vậy, chưởng quầy cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
Rốt cuộc, những lời của vị tiểu thư trước mắt đều rất có lý.
"Uy, ngươi... người này sao không biết tốt xấu!" Nam Cung San San trực tiếp tiến lên một bước, mở miệng hùng hổ doạ người nói, "Ngươi có biết chúng ta là người nào hay không? Bình thường, chúng ta vẫn luôn dùng phòng này. Hơn nữa, chính là ngươi đã chiếm phòng của chúng ta!"
"Ha ha, nếu đây thật là phòng của các ngươi, vậy các ngươi nên đặt dài hạn chứ!" Mộ Dung Khuynh Nhan cười lắc lắc đầu, "Hơn nữa, cho dù các ngươi có thân phận là gì, ở chỗ này cũng chỉ là khách nhân mà thôi. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ăn cơm bá vương hay sao?"
"Ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy?" Nghe thấy những lời Mộ Dung Khuynh Nhan nói, Nam Cung San San thiếu chút nữa đã muốn nhào lên giật tóc, "Ngươi nói ai ăn cơn bá vương vậy? Ta đường đường là đại tiểu thư Nam Cung gia, sẽ làm chuyện như vậy sao?"
"Ngươi là đại tiểu thư Nam Cung gia có thể ăn cơm bá vương hay không, ta không biết." Mộ Dung Khuynh Nhan tiếp tục mở miệng nói, "Tuy nhiên, Nam Cung gia các ngươi ỷ thế hϊếp người, ta lại nhìn xem rất rõ ràng. Ta đang êm đẹp dùng cơm trưa ở chỗ này, cũng không mời gọi ngươi, không chọc đến ngươi, ngươi lại cố tình bắt ta phải nhường phòng. Diễn xuất như vậy, thật đúng là khiến người phải lau mắt mà nhìn!"
Trong trí nhớ của Mộ Dung Khuynh Nhan vẫn tồn tại về Nam Cung San San. Nam Cung San San là muội muội cùng mẫu thân với Nam Cung Diệp, tài năng tu luyện giống nhau. Tuy nhiên, cho dù cả gia tộc có cung cấp rất nhiều tài nguyên, nàng ta cũng không có cách nào đạt tới Trúc Cơ kỳ.
Nếu không phải bởi vì nàng ta có ca ca tốt, địa vị của nàng ta ở trong Nam Cung gia thật đúng là không chạy được đến đâu cho tốt.
Thời điểm trước kia, Nam Cung San San vẫn luôn không vừa mắt nguyên chủ, cảm thấy nàng là một phế vật không xứng với ca ca mình.
Đồng thời, nàng ta cũng không ngừng tác hợp Nam Cung Diệp với Mộ Dung Khuynh Tuyết. Có thể nói, nàng ta chính là Hồng Nương (bà mối) giữa Nam Cung Diệp và Mộ Dung Khuynh Tuyết.