Liễu Mi cũng không phải là ngốc tử, tự nhiên có khả năng nhìn ra mục đích của Lâm Vi Vi lần này. Bất quá, bà ta cũng sẽ không dễ dàng ra tay. Bà ta thật sự không thích Mộ Dung Khuynh Nhan, nhưng cũng sẽ không dễ dàng rơi vào cái bẫy. Đặc biệt là hiện tại Nam Cung gia vừa mới từ hôn với Mộ Dung Khuynh Nhan, đính hôn với Tuyết nhi. Lúc này, nếu như bà ta ra tay đối Mộ Dung Khuynh Nhan, vậy sẽ mang đến phiền toái không cần thiết đối với hôn sự của Tuyết nhi.
Nghe Liễu Mi nói như vậy, đáy mắt Lâm Vi Vi hiện lên một tia không vui, bất quá nàng đã nhanh chóng che dấu cảm xúc chính mình, ngẩng đầu nhìn về phía người đang ngồi đối diện mình. Sau khi thở dài một hơi, lại tiếp tục mở miệng nói, "Thật ra, ta cũng không muốn phát sinh xung đột với Mộ Dung Khuynh Nhan, chỉ là Mộ Dung Khuynh Nhan thật sự là quá đáng. Nàng vẫn luôn ở cường điệu chính mình là đích nữ thật sự của gia tộc Mộ Dung."
Thời điểm nói tới đây, Lâm Vi Vi không dấu vết liếc mắt nhìn Liễu Mi một cái, quả nhiên phát hiện ra một tia khói mù trên sắc mặt Liễu Mi. Nàng vẫn mang bộ dáng không phát hiện ra cái gì, tiếp tục mở miệng nói, "Không chỉ có như thế, nàng còn nói, ở trong gia tộc này, cho dù không được gia chủ coi trọng, thân phận và địa vị của nàng cũng không thể thay đổi được."
"Hơn nữa, nàng còn nói, tiểu thư Khuynh Tuyết sở dĩ có thể định ra hôn ước cùng với Nam Cung gia, đây cũng là do nàng không cần. Bằng không, tiểu thư Khuynh Tuyết căn bản là không có bất luận cơ hội nào."
Nghe những lời Lâm Vi Vi nói, mặt Liễu Mi hoàn toàn đen. Bà ta thống hận nhất chính là bị người khác nói lên thân phận thứ xuất của Mộ Dung Khuynh Tuyết. Tuy nhiên, hiện tại Mộ Dung Khuynh Nhan lại lần nữa cường điệu mình chính là con vợ cả như vậy, không phải rõ ràng là đang xem thường Tuyết nhi, và cũng là đang châm chọc thân phận thứ xuất của Tuyết nhi sao?
Hơn nữa, hôn sự với Nam Cung gia, là vì Mộ Dung Khuynh Nhan không có tư cách. Tuyết nhi của bà ta có tư chất tốt như vậy, được Thiếu gia Nam Cung gia ưu ái, đây mới là sự thật.
Mộ Dung Khuynh Nhan cư nhiên dám bẻ cong sự thật như vậy, thật đúng là đủ hạ tiện. Xem ra, Mộ Dung Khuynh Nhan chính là đang ghét bỏ cuộc sống trôi qua êm đềm ở bên trong gia tộc Mộ Dung.
Nghĩ như vậy, đáy mắt Liễu Mi hiện lên một tia khói mù, bất quá trên mặt bà ta vẫn là vẻ mặt tươi cười như cũ, vẫn luôn khuyên giải và an ủi Lâm Vi Vi.
Lâm Vi Vi vẫn luôn âm thầm chú ý đến biến hoá trên sắc mặt của Liễu Mi, sau khi khẳng định mục đích của mình đã đạt được. Nàng cũng không tiếp tục theo đuổi chuyện này.
Sau đó hai người lại tiếp tục nói chuyện thêm trong chốc lát, Lâm Vi Vi mới cáo từ. Dù sao hôm nay mục đích của nàng đã đạt được, cũng không cần phải tiếp tục lưu lại đây.
Lâm Vi Vi vừa rời đi, tươi cười trên mặt Liễu Mi lập tức liền tan biến. Bà ta lập tức phái người đi gọi Mộ Dung Khuynh Tuyết trở về.
Mà Mộ Dung Khuynh Nhan bên kia, hoàn toàn không biết Lâm Vi Vi đã đi tìm Liễu Mi, tố cáo sự tình của mình. Bất quá, cho dù có biết, nàng cũng sẽ không thèm để ý.
Đối với Mộ Dung Khuynh Tuyết muội muội này, nàng cũng không để bụng chút nào. Hơn nữa, nàng cũng không quên, nguyên chủ sở dĩ biến mất, trong đó cũng có "công lao" của Mộ Dung Khuynh Tuyết.
Mộ Dung Khuynh Tuyết nếu như không tới khıêυ khí©h nàng, vậy nàng cũng sẽ không chủ động đi tìm lỗi. Tuy nhiên, nếu như Mộ Dung Khuynh Tuyết không biết tốt xấu, vậy cũng không nên trách nàng không khách khí. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác Mộ Dung Khuynh Tuyết chính là muội muội của mình, cho nên nếu xuống tay tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Lúc này Mộ Dung Khuynh Nhan đã rời khỏi Mộ Dung gia. Sau khi nhận được những khoản khấu trừ hàng tháng của mình, nàng liền cầm bạc đó, chạy đi dạo phố. Đại hội gia tộc vẫn còn cách một vài ngày, vừa lúc nàng có thể nhẹ nhàng ra ngoài nghỉ ngơi một chút.