Sau khi Lâm Quang Hùng quay đầu lại, dùng ánh mắt trấn an nhìn về phía cháu gái mình. Sau đó quay đầu lại lần nữa và nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan, "Mồm miệng đại tiểu thư quả thật là lanh lợi! Tuy nhiên, cho dù cháu gái lão phu làm điều gì không đúng, đại tiểu thư xử phạt nàng ấy nặng như vậy, cũng không nên đi!"
"Lâm quản gia có ý muốn nói, ta không nên ra tay, phải không?" Mộ Dung Khuynh Nhan ngẩng đầu, dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía Lâm Quang Hùng, "Vậy không biết Lâm quản gia có rõ ràng chân tướng sự tình hay không? Người ra tay trước, chính là cháu gái tốt của ngươi. Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy, ta cứ nên khoanh tay chịu chết như vậy hay sao?"
"Đại tiểu thư nói lời này sai rồi." Đối mặt Mộ Dung Khuynh Nhan, Lâm Quang Hùng hoàn toàn không có bất luận thái độ tôn kính nào, vẫn như cũ mang vẻ kiệt ngạo khó thuần, "Thậm chí là Vi Vi đã ra tay trước, đại tiểu thư cũng không nên ra tay nặng như vậy! Vi Vi dù sao cũng chỉ là một nữ hài tử, hiện tại bị đại tiểu thư đánh cho bị thương như vậy, nếu như để gia chủ biết được, chỉ sợ sẽ không cao hứng đi!"
Cho tới nay, Lâm Quang Hùng trước nay đều khinh thường Mộ Dung Khuynh Nhan. Đặc biệt là trước đó một đoạn thời gian, Nam Cung gia đã tới từ hôn. Có thể nói, hiện tại Mộ Dung Khuynh Nhan đã hoàn toàn không có bất luận giá trị lợi dụng nào nữa. Thậm chí là muốn liên hôn, phẩm giá của Mộ Dung Khuynh Nhan như vậy, chỉ cần đôi mắt không mù, đều tuyệt đối chướng mắt.
"Lâm quản gia, ngươi đây là dùng gia chủ tới áp ta sao?" Ánh mắt Mộ Dung Khuynh Nhan dần trở nên lạnh lẽo, nhìn Lâm Quang Hùng giống như đang nhìn một người đã chết.
Đối mặt với sự thay đổi bất ngờ của Mộ Dung Khuynh Nhan, thật ra, trong nháy mắt Lâm Quang Hùng có chút kinh sợ, nhưng rất nhanh hắn đã phục hồi lại tinh thần. Đồng thời, trong lòng hắn tự chế nhạo bản thân mình,
sao hắn có thể sợ hãi khi đối mặt với ánh mắt của một phế vật như vậy, thật đúng là càng sống càng thụt lùi.
"Lão phu cũng không có ý tứ này." Lâm Quang Hùng nâng đầu, khinh thường nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan, "Chỉ là, lão phu cảm thấy, đại tiểu thư hẳn là nhận rõ thời thế. Hiện tại địa vị của ngươi trong gia tộc Mộ Dung đến tột cùng là gì, tin tưởng chính ngươi cũng rất rõ ràng. Vi Vi cho dù là vô dụng, nhưng nàng cũng là một phần tử của gia tộc Mộ Dung. Gia chủ cũng thực sự coi trọng nàng ấy."
"Ha ha, Lâm quản gia tới đây là để lấy lại mặt mũi cho Lâm Vi Vi, phải không?" Mộ Dung Khuynh Nhan ngẩng đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười, tiếp tục mở miệng dò hỏi, "Vậy không biết Lâm quản gia hy vọng ta sẽ làm thế nào đây?"
"Hừ, Mộ Dung Khuynh Nhan, ta hôm nay sẽ khiến ngươi phải quỳ trên mặt đất xin lỗi cho ta." Lâm Quang Hùng còn chưa mở miệng nói tiếp, Lâm Vi Vi lập tức cướp lời, "Nếu như ngươi không chịu, hôm nay ta sẽ xử đẹp ngươi. Sở dĩ ta vừa rồi thất bại bởi ngươi, bất quá là vì ngươi đã sử dụng bàng môn tà đạo mà thôi. Ta nói cho ngươi biết, những bàng môn tà đạo đó của ngươi, ở trước mặt gia gia, đều không có một chút tác dụng nào."
Lúc này đây, Lâm Quang Hùng cũng không ngăn cản Lâm Vi Vi, hiển nhiên, mục đích hắn tới lần này, chính là muốn để cháu gái mình xả giận.
"Lâm quản gia cũng đang nghĩ như thế này sao?" Mộ Dung Khuynh Nhan cười lạnh, ngay sau đó ánh mắt sắc bén trực tiếp nhìn về phía Lâm Quang Hùng, "Nếu như thật là như vậy, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, tuyệt đối không có khả năng này."
"Đại tiểu thư không đồng ý sao?" Đối mặt với sự cự tuyệt của Mộ Dung Khuynh Nhan, Lâm Quang Hùng cũng không tức giận, đáy mắt hắn hiện lên một tia ác độc, "Nếu vậy, những ngày sau của đại tiểu thư sẽ phải tự cầu nhiều phúc."
Nói như vậy, đã coi như là uy hϊếp. Rốt cuộc, Lâm Quang Hùng là quản gia của gia tộc Mộ Dung. Tuy rằng hắn không có cách nào trực tiếp trả thù Mộ Dung Khuynh Nhan, nhưng muốn động tay chân ở trong tối, lại là một sự tình dễ như trở bàn tay.