"Mộ Dung Khuynh Nhan, ngươi muốn tìm chết."
Cho dù biết lời của Mộ Dung Khuynh Nhan nói chính là lời nói thật, Lâm Vi Vi vẫn không có cách nào kiềm chế được lửa giận trong lòng. Nàng đột nhiên cong tay phải như móng vuốt, dồn huyền lực dâng đến đan điền, mang theo hơi thở sắc bén, trực tiếp đánh tới Mộ Dung Khuynh Nhan.
Lâm Vi Vi tuy rằng chỉ là hậu kỳ Luyện Khí Kỳ, nhưng một kích này của nàng lại dùng sức lực rất mạnh. Công kích như vậy đối với cao thủ mà nói thì không tính là gì, nhưng đối với một người không có cách nào tu luyện mà nói, chính là một kích rất mạnh, tuy rằng sẽ không mất mạng, nhưng không thể tránh khỏi bị trọng thương.
Đối mặt với thế tấn công của Lâm Vi Vi, đáy mắt Mộ Dung Khuynh Nhan hiện lên một tia sương lạnh. Trong quá khứ, Lâm Vi Vi luôn khi dễ nguyên chủ, nhưng đại đa số đều chỉ là dùng miệng nhục mạ, nhiều nhất chính là tay đấm chân đá mà thôi, còn chưa từng dùng qua huyền lực để đối phó với nguyên chủ. Có thể thấy được, Lâm Vi Vi hiện tại thật sự đã mất đi lý trí.
Nhìn Mộ Dung Khuynh Nhan gần trong gang tấc, đáy mắt Lâm Vi Vi hiện lên một tia thống khoái. Mộ Dung Khuynh Nhan cư nhiên dám nói ra như vậy đối với nàng, hôm nay nàng phải cho Mộ Dung Khuynh Nhan nhìn một chút màu sắc.
Đúng vậy, cho dù không có cách nào lấy tính mạng của Mộ Dung Khuynh Nhan, nàng cũng muốn Mộ Dung Khuynh Nhan phải nằm trên giường mấy tháng.Đại tiểu thư gì chứ? Bất quá chỉ là một phế vật không có cách nào tu luyện, cho dù nàng thật sự đả thương Mộ Dung Khuynh Nhan, cũng sẽ không có người truy cứu trách nhiệm với nàng.
Ngay khi Lâm Vi Vi cho rằng mình chắc chắn có thể khiến cho Mộ Dung Khuynh Nhan bị trọng thương, bóng người vốn đang ở trước mặt nàng đột nhiên biến mất. Biến cố xảy ra làm nàng không kịp thu hồi thế công của mình, thế công sắc bén kia, trực tiếp làm chiếc giường hơi cũ nát sập xuống.
Dưới tình huống Lâm Vi Vi còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên một trận quyền phong sắc bén trực tiếp đánh úp lại từ phía sau người nàng. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng chợt lóe, nhưng vẫn chậm một bước, nàng đã bị đánh một cú phía sau lưng. Lực độ rất cường đại, khiến nàng không khỏi thối lui hai bước.
Khi nàng vừa quay đầu lại, thình lình phát hiện ra một sự thật khiến nàng khϊếp sợ, đó chính là người vừa mới đả thương nàng không phải ai khác, cư nhiên là phế vật mà nàng vẫn luôn khinh thường-- Mộ Dung Khuynh Nhan.
Lúc này nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, phía sau lưng mình truyền đến từng trận đau đớn. Hơn nữa, điều khiến nàng cảm thấy khϊếp sợ hơn đó là, một quyền kia căn bản là không hề có bất cứ huyền lực nào, chỉ là đơn thuần là một loại lực lượng bình thường vốn có mà thôi.
"Mộ Dung Khuynh Nhan, sao ngươi có thể--" Đáy mắt Lâm Vi Vi tất cả đều là không dám tin tưởng.
"Như thế nào? Ngươi nói muốn đánh ta, chẳng lẽ ta còn không chuẩn đánh trả hay sao?" Khóe miệng Mộ Dung Khuynh Nhan gợi lên một nụ cười khinh thường, "Lâm Vi Vi, ngươi muốn đánh ta trọng thương, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ đứng ở chỗ này tùy ý ngươi đánh mà không đánh trả, bị mắng mà không cãi lại hay sao? Ngươi có thể nằm mơ, nhưng muốn mộng tưởng hão huyền thì còn quá sớm."
Với trình độ như vậy của Lâm Vi Vi, cũng dám diễu võ dương oai trước mặt nàng, thật đúng là nực cười. Ngay cả khi không dùng một chút huyền lực nào, nàng cũng có thể đánh bại người trước mắt.
"Mộ Dung Khuynh Nhan, ta sẽ không bỏ qua ngươi."
Bị một phế vật đả thương, đối với Lâm Vi Vi mà nói, quả thực chính là sỉ nhục lớn xưa nay chưa từng có, điều này cũng khiến lửa giận trong lòng nàng bốc tới đỉnh điểm, ngay cả khi nhìn Mộ Dung Khuynh Nhan, trong ánh mắt đều mang theo một tia tàn nhẫn, "Hôm nay, ta muốn ngươi chết."
Nói xong, Lâm Vi Vi rốt cuộc bất chấp thân phận của Mộ Dung Khuynh Nhan, nàng trực tiếp dẫn động huyền lực trên người mình, sau đó tấn công về phía Mộ Dung Khuynh Nhan càng thêm mãnh liệt.