Quyển 1 - Chương 20: Hắc y nam tử

Edit & Dịch: Emily Ton.

Tuy rằng nói muốn huấn luyện thể năng, nhưng cũng không cần vội. Mộ Dung Khuynh Nhan quyết định tìm vật gì đó để ăn trước vẫn tốt nhất, ngay cả duyên cớ là vì tu luyện, nàng đã không có cảm giác đói bụng. Tuy nhiên, khi nói đến đồ ăn, nàng vẫn luyến tiếc những đồ ăn ngon!

Mộ Dung Khuynh Nhan nói với hai Tiểu Bạch có thể chơi bên ngoài và quay lại sau, nàng cũng rời khỏi sơn động. Nàng tính toán đi xem xung quanh một chút, tìm xem có nấm dại, hoặc là quả dại gì đó có thể dùng để ăn hay không.

Sau khi rời khỏi sơn động, Mộ Dung Khuynh Nhan lang thang không có mục tiêu đi về bốn phía, đương nhiên, nàng cũng âm thầm chú ý xung quanh xem có vật gì có thể ăn hay không.

Ngay khi nàng rời khỏi sơn động không lâu, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau.

Sau khi nghe thấy tiếng đánh nhau, Mộ Dung Khuynh Nhan khẽ cau mày, sau đó thật cẩn thận đi về hướng đánh nhau. Vốn dĩ nàng đang tính toán sẽ rời đi, rốt cuộc hiện tại tu vi của nàng thật sự không giống như trước, hơn nữa độ linh hoạt của thân thể cũng không trở lại như trước kia. Bất quá, không biết vì cái gì, nàng lại đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định muốn đi xem một chút.

......Edit & Dịch: Emily Ton....

Rất nhanh, Mộ Dung Khuynh Nhan đã tới nơi đánh nhau, đương nhiên, nàng cũng sẽ không ngốc mà tự đi ra ngoài lộ diện. Nàng chính là rất quý trọng tính mạng mình, hiện tại nàng yếu nhược như vậy, không nghĩ sẽ đánh mất mạng mình ở địa phương này.

Lúc này ở giữa rừng cây, vài người đang vây quanh một hắc y nam tử. Mộ Dung Khuynh Nhan tuy rằng ở hiện đại đã thấy không ít minh tinh tuấn mỹ. Nhưng không thể không thừa nhận, hắc y nam tử này thật đúng là đẹp trai như vị thần bất tử. Ngũ quan của hắn, quả thực chính là kiệt tác đắc ý nhất của ông trời.

Làn da trắng và một đôi mắt đen sáng như ánh mặt trời. Mũi thẳng, môi màu tự nhiên, lặng im như một tảng băng lạnh lùng. Sườn mặt giống như được đao gọt đẽo, góc cạnh rõ ràng mà không mất đi vẻ cương nghị.

Đôi mắt cao ngạo lạnh băng phảng phất không có tiêu cự, đáy mắt ảm đảm tràn ngập bình tĩnh, đầu tóc đen nhánh, phân tán ở bên tai, bông tai phát ra ánh sáng mờ nhạt. Tuấn mỹ không thể không khiến người âm thầm kinh ngạc cảm thán, một cổ hơi thở lạnh lẽo quay chung quanh người hắn.

Tuy rằng hắc y nam tử bị vây quanh tuấn mỹ không giống như là phàm nhân, nhưng Mộ Dung Khuynh Nhan lại không có một chút động tâm. Bởi vì trong mắt nam tử, nàng nhìn thấy được nguy hiểm.

Không sai, toàn thân trên dưới nam tử đều tản mát ra một luồng hơi thở nguy hiểm. Có thể nhìn ra được, nam tử này tuyệt đối không phải

thiện nam tín nữ*

gì, trên tay hắn tuyệt đối là đã từng nhiễm huyết, và cũng không phải chỉ có vài người.

*Thiện nam tín nữ (善男信女): vốn để chỉ những người quy y phật pháp; chỉ người đàn ông và phụ nữ trung tín, chân thành. (devotees to buddha; devout men and women)

{dịch: Emily Ton}


Rất nhanh, sự thật cũng chứng minh suy đoán của Mộ Dung Khuynh Nhan.

Tuy rằng hắc y nam tử bị vài người vây quanh, nhưng chỉ trong nháy mắt, chỉ còn một mình nam tử hắc y đang đứng ở nơi đó. Mà vài người vừa mới vây quanh hắn, đều đã bị xé rách thành từng mảnh nhỏ.

Không sai, là từng mảnh nhỏ. Mộ Dung Khuynh Nhan thậm chí còn chưa nhìn thấy hắc y nam tử ra tay, sự tình cũng đã kết thúc.

Cường

(cường đại; mạnh), đây là cảm giác duy nhất của Mộ Dung Khuynh Nhan.

Tuy rằng nhìn không thấu tu vi của nam tử, nhưng Mộ Dung Khuynh Nhan lại biết, thực lực của nam tử này tuyệt đối là rất mạnh. Thậm chí ngay cả khi nàng tránh ở nơi này, đều có thể cảm giác được trên người nam tử truyền đến từng trận uy áp.

"Đã nhìn lâu như vậy, chẳng lẽ còn không muốn đứng ra sao?" Ngay thời điểm Mộ Dung Khuynh Nhan đang thất thần, một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính vang lên bên tai nàng, đồng thời mang đến một trận uy áp càng mạnh hơn.

Mộ Dung Khuynh Nhan cắn răng, nỗ lực chống đỡ, mới không ngã xuống. Bất quá, nàng vẫn có thể cảm giác được nơi yết hầu (cổ) của mình tựa hồ nảy lên một trận tanh ngọt.