Edit: Heo
Lâm Đông nhận lấy bao lì xì nhưng không có cơ hội để không ngừng cố gắng, bởi vì huấn luyện thể chất của Giản Mộ nhanh chóng kết thúc, công việc chính thức bắt đầu trong vòng vài ngày nữa.
Đạo diễn Lý Chu đã đưa toàn bộ đoàn làm phim hấp tấp làm nghi thức khởi động máy.
Việc quay phim được chú ý nhiều, nghi thức khởi động máy cũng rất hoành tráng, Lý Chu không thích truyền tài liệu khi quay phim, về cơ bản, các phóng viên sẽ không được phép vào tham ban khi phim chính thức bắt đầu.
Tất cả các phóng viên có thể tụ tập chờ nghi thức khởi động máy này để có cơ hội chụp ảnh.
Tham ban: tới thăm đoàn phim
Giản Mộ là nam chính đứng mũi chịu sào đương nhiên sẽ không bị buông tha, bị bắt lấy hỏi mấy vấn đề, Lâm Đông đã lịch sự ngăn lại mọi người, nói rằng Giản Mộ còn có việc phải làm.
Còn lo lắng phóng viên không tìm được hỏi được sẽ khó chịu, đã sớm chuẩn bị mấy chiếc bánh nhỏ và tự tay phát cho một người.
Giản Mộ đến hậu đài chỉnh lại trang điểm mặt, A Thụ giúp anh điều chỉnh lại kiểu tóc, Lâm Đông mới ứng phó người xong vội vã tới.
Dưới tay anh ta chỉ có mỗi Giản Mộ là nghệ sĩ, làm gì đều tự thân làm, Giản Mộ cũng cùng anh ta phối hợp quen rồi, thường thường không cần nói gì, Lâm Đông trong giây lát liền có thể hiểu nhu cầu của anh.
Lúc đầu, công ty còn trang bị thêm hai trợ lý, nhưng quay lui quay tới vẫn là Lâm Đông thoải mái hơn, Lâm Đông cũng liền theo Giản Mộ chạy khắp nơi.
Vốn dĩ có thể bắt đầu công việc ngay sau khi trang điểm xong, nhưng vì nam hai trong kịch bản đến muộn.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh diễn đối thủ của nam chính và nam hai nên tiến độ của đoàn phim chỉ có thể bị chậm lại.
Nghi thức khởi động máy bị muộn, Lý Chu mới phát hỏa, Giản Mộ một bên chờ một bên nghe Lâm Đông nói thầm, nam hai này không quá hot mà thăng tiến khá nhanh.
Giản Mộ không nghe kỹ, tập trung vào điện thoại.
Lâm Đông lải nhải cực kì, không phải một chốc một lát là xong, mà lần này không đợi lâu, Lâm Đông đang líu ra líu ríu liền im bặt đi.
Giản Mộ ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn mặt kính thì thấy phía sau có hai người.
“Giản… thầy Giản, thật xin lỗi, đã làm mất thời gian của thầy.” Nam hai Lịch Miểu bán cúi đầu, trang điểm và làm tóc đã được làm xong, bởi vì cậu ấy còn trẻ, khuôn mặt vẫn có chút trẻ con, hợp với hình tượng tiểu sư đệ trong phim lúc này lại ngập ngừng và xin lỗi chân thành.
Trợ lý của Lịch Miểu đợi đến khi Lịch Miểu nói xong, không nhịn được nói thêm: “Thầy Giản, Lịch Miểu bị sốt.
Buổi sáng không cố ý trì hoãn, mong thầy tha thứ.”
“Không sao.” Giản Mộ đứng lên, “Đi trước đi, đạo diễn vừa rồi mới hối một lần.”
“Được …” Lịch Miểu ngoan ngoãn đi theo Giản Mộ.
Cảnh đầu tiên của tác phẩm phải khởi động tốt, đạo diễn thường yêu cầu một lần, như vậy tiết tấu sẽ dễ nắm bắt hơn, Giản Mộ cùng Lịch Miểu giao lưu tập luyện không nhiều, nhưng cũng biết người này có tài diễn xuất tốt, không biết là cố ý thị phi hay là thật, dù sao Giản Mộ cũng đã gặp qua nhiều lần rồi.
Tính đạo diễn rất thất thường, cơn tức giận vẫn chưa biến mất, nhưng Lịch Miểu và trợ lý của cậu ta đã có thái độ thừa nhận lỗi lầm của mình quá tốt.
Sự việc mơ hồ trôi qua.
Không bao lâu hai người xác định xong chỗ đứng chính thức chụp ảnh.
Giản Mộ là phái trải nghiệm, khi diễn khiến mình đắm chìm vào nhân vật, điều này cũng dẫn đến anh nhập diễn hơi chậm một chút, mà Lịch Miểu thì không, đạo diễn hô “action” cậu liền hoàn toàn tiến vào trạng thái nhân vật, lời kịch vững chắc ra khỏi cổ họng, khiến Giản Mộ giật mình một cái.
Trong kịch bản, hai người đối diễn vui vẻ sung sướиɠ, bên ngoài vở kịch Lịch Miểu cười xấu hổ, cứ gọi ‘thầy Giản, thầy Giản’, bên trong và bên ngoài khác biệt quá lớn, dù là lạnh nhạt như Giản Mộ cũng không nhịn được đem lực chú ý đặt ở trên người Lịch Miểu.
Thật sự giỏi
Mười tám mười chín tuổi có thể làm được trình độ như thế này.
“Cậu ấy là chính quy?” Giản Mộ ngồi trên ghế diễn viên chính, hỏi một câu.
Lâm Đông kinh ngạc, “Ai?”
“Lịch Miểu.”
“Không, thật ra là một thực tập sinh.
Không ra mắt.
Đánh bậy đánh bạ diễn một bộ phim điện ảnh, sau mới nổi.”
Từ gốc ‘xuất đạo’
“Ồ.”
Giản Mộ hiểu qua thì không hỏi nhiều nữa, Lâm Đông lại bị gợi lên hứng thú.
“Cậu hỏi cậu talàm gì?” Lâm Đông nói.
“Tôi nghĩ cậu ấy khá giỏi.” Giản Mộ nói.
“Chỗ nào giỏi?” Lâm Đông nhướng mắt kinh ngạc nói: “Cậu sẽ không thích loại này đúng không?
“Hả?”
“Nhanh như vậy cậu đã muốn chia tay Tạ tổng tìm nhà mới?” Lâm Đông bĩu môi, “Lịch Miểu quá nhỏ đi.”
“Anh từng thử rồi?”
“… Tôi nói tuổi tác.” Lâm Đông không nhịn được lườm anh một cái, đôi mắt quay mồng mồng vài vòng xác nhận bên cạnh không những người khác nghe thấy Giản Mộ nói chuyện 18+.
* Từ gốc là: hoàng ngoài nghĩa là màu vàng còn có nghĩa là chuyện 18+, chuyện da^ʍ
Giản Mộ lười dây dưa đề tài này, dựa vào lưng ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc lâu, Giản Mộ lên tiếng hỏi: “Tạ Bắc Vọng tìm anh không?”
“Tạ tổng tìm tôi làm gì?”
“Ồ.”
Giản Mộ hoàn toàn im lặng..