Edit: Heo
Hắn như một quý ông nho nhã, lịch sự đến thăm, Giản Mộ tự ti mặc cảm, tự dưng lộ ra xấu hổ.
Cảm xúc đang giằng xé chưa có thời gian để mở ra, Tạ Bắc Vọng đưa cành hoa vào tay Giản Mộ, nói: “Bông hồng cuối cùng.”
Giản Mộ nắm thân cây cứng cỏi, tim đập như sấm, rượu nuốt vào bụng dường như lại trào lên.
“Sao anh lại ở đây?” Phải mất một lúc lâu, Giản Mộ mới tìm được giọng nói của chính mình, anh đứng thẳng người nghiêm nghị nhìn.
“Không nhìn giấy trước sao?” Tạ Bắc Vọng bước tới gần anh, mùi nước hoa thoang thoảng xộc vào mũi Giản Mộ, Giản Mộ không kìm được mà ngửi một cái, nói với Tạ Bắc Vọng: “Xem trước mặt anh sao?”
“Tôi không ngại.” Tạ Bắc Vọng bình tĩnh nói.
Lúc này, Giản Mộ chỉ có thể mở tờ giấy được buộc trên bông hồng, cũng không biết lo lắng về điều gì, sau khi nghe Tạ Bắc Vọng nói đây là bông hồng cuối cùng, Giản Mộ trở nên căng thẳng không thể giải thích được, càng mong đợi nội dung của bông hồng cuối cùng hơn.
Tờ giấy chậm rãi mở ra, Giản Mộ nhìn kỹ, lướt qua hai hàng chữ.
Tạ Bắc Vọng chưa kịp nghe phản ứng của anh thì đã thấy anh siết chặt tờ giấy, mặt đỏ bừng.
“Tôi …” Giản Mộ cúi đầu, “Tôi có thể không trả lời anh trước được không?”
Tạ Bắc Vọng nghe vậy, “Đương nhiên.”
“Nhưng em phải cho tôi một lời chắc chắn,” Tạ Bắc Vọng véo vành tai trắng nõn của Giản Mộ, “Tôi phải đợi bao lâu?”
Giản Mộ ngước mắt lên nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện xung quanh không có ai, chỉ có một Hà Vũ đang chống lưng, đưa tay nhéo nhéo lòng bàn tay Tạ Bắc Vọng rồi nhanh chóng buông ra, “Lập tức.”
“Anh chờ tôi chút đã… Tôi nói với họ một tiếng rồi rời đi.”
“Được.”
Giản Mộ trả lại hoa hồng cho Tạ Bắc Vọng, vội vàng nhét tờ giấy vào túi và sải bước trở lại ghế riêng.
Trong phòng, khách uống đến mức người ngã ngựa đổ, Giản Mộ định báo một tiếng rồi bỏ đi, Lý Chu vừa thấy người đến, đang lo lắng không có ai giúp đỡ ông, nói gì thì nói, cũng phải kéo Giản Mộ bồi hai cốc.
*Nguyên văn: 救场: cứu tràng: cứu hộ, giúp đỡ,…
Giản Mộ cười toe toét và giúp Lý Chu chặn ba cốc, khuyên can đủ đường mới khước từ những người khác, chậm trễ mười lăm phút, Giản Mộ cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng, sợ Tạ Bắc Vọng đang đợi, rượu đế đều là rượu mới rót, không dám lãng phí thời gian, ngay sau khi rời khỏi ghế đi ngang qua hành lang, Giản Mộ nhìn thấy Tạ Bắc Vọng vẫn đang đợi anh, trên tay có tia lửa đang cháy, hút non nửa điếu thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Bắc Vọng bỏ điếu thuốc vào thùng rác, Giản Mộ nhìn động tác của hắn hậu tri hậu giác có chút hơi choáng váng.
Nhìn thấy Giản Mộ đang nhìn mình, Tạ Bắc Vọng nói, “Tôi chỉ hút một nửa.”
“Ừm.” Giản Mộ thở ra tiến lại gần hắn, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Trở lại khách sạn.” Giản Mộ dụi mắt, “Tôi sẽ cho anh câu trả lời.”
Hà Vũ lái xe, hai người ngồi phía sau, cửa sổ mở hé, dưới bóng đêm bay nhanh khiến từng chùm đèn nối thành một mảnh, không ngừng dâng trào trong mắt Giản Mộ.
Hơi thở của Tạ Bắc Vọng khẽ nhẹ nhàng bên tai, Giản Mộ đóng cửa kính xe lại, hơi thở của người khác bị tiếng nhạc ô tô bao trùm.
Khúc dạo đầu quen thuộc vừa vang lên, ngay sau đó Giản Mộ đã nghe ra, anh nghe ra vì Tạ Bắc Vọng đã gửi cho anh, anh đã thích thú nghe đi nghe lại bài hát không biết bao nhiêu lần.
Giản Mộ đã kiểm tra tựa đề của bài hát này, do một nhà soạn nhạc người Pháp viết cho người yêu của mình, nguyên văn là .
Kể từ khi kiểm tra câu chuyện đằng sau bài hát này, Giản Mộ đã vô số lần tự hỏi rằng liệu Tạ Bắc Vọng có còn ẩn ý sâu trong bài hát này hay không, giờ đây khi nghe lại bài hát này, Giản Mộ nhịn không được, nói: “Bài hát này tên là gì? “
Tạ Bắc Vọng đến gần tai Giản Mộ, nói một câu bằng tiếng Pháp.
Ý định ban đầu của Giản Mộ là mượn tên tiếng trung của bài hát này thăm dò Tạ Bắc Vọng.
Kết quả là, Tạ Bắc Vọng cắt đứt ý nghĩ của anh, anh căn bản không hiểu những gì Tạ Bắc Vọng nói.
Giản Mộ quay sang chỗ khác để ngăn cách với Tạ Bắc Vọng, mất tự nhiên đưa tay che dưới eo và bụng.
Anh không biết tiếng Pháp mà Tạ Bắc Vọng nói có chính tông hay không, Giản Mộ chỉ biết rằng nó nghe có vẻ sεメy chết mất, đôi tai gắn liền với cơ thể, câu nói kia kí©h thí©ɧ anh nổi da gà khắp người, cơn say không yên giống như hoả liệu, xuyên qua anh đến mức tự bùng cháy.
Giản Mộ ngồi với một tư thế cực kỳ chật vật suốt cả quãng đường về phía sau, khuôn mặt luôn hướng ra bên ngoài, không để cho Tạ Bắc Vọng một chút ánh mắt nào.
Tạ Bắc Vọng có thể nhìn thấy từ cửa sổ tư thế ngồi cứng đờ của anh, nhưng hắn không nói gì, chỉ mỉm cười, dựa vào đệm ngủ một giấc.
Địa điểm ăn uống đã bị Lâm Đông tiết lộ cho Hà Vũ, người trong cuộc trở về khách sạn sớm, khi Giản Mộ và những người khác đến, Lâm Đông dẫn A Thụ đi kiểm đồ trong phòng.
“Vội vàng làm gì vậy?” Giản Mộ liếc nhìn những chiếc vali lớn nhỏ trong phòng, sau đó nhìn chiếc bàn đầu giường trống không, khẽ cau mày.
“Đây không phải là… ngày mai đi gấp, buổi tối tôi sợ cậu không tiện dọn dẹp sao?” Lâm Đông lời trong lời ngoài cũng không biết có hàm ý gì.
Sức quan sát của anh ta nhạy cảm, người đã tới rồi thì tất nhiên anh ta phải chuồn thôi, vì vậy anh ta vỗ vỗ vai A Thụ, chạy tới chỗ Giản Mộ nói: “Chắc là xong rồi, tất cả những thứ cậu còn cần đều bị không dọn, để sáng mai dọn cũng kịp.”
“Đi trước đây, chúng tôi còn chưa thu dọn đồ đạc.”
“Chờ đã,” Giản Mộ gọi họ, “Cuốn album trên bàn cạnh giường của tôi đâu?”
“Album?” Lâm Đông và A Thụ liếc nhau, vẻ mặt đều bối rối, “Tôi không thấy album của cậu?
“Quên đi,” Giản Mộ bóp sống mũi, “Mấy người đi trước đi, tôi tự tìm.”
“Sao vậy? Cậu cần gấp à?” Lâm Đông không quan tâm đến vấn đề làm bóng đèn hay không, cho là việc này sẽ làm trì hoãn công việc quan trọng của Giản Mộ.
“Không sao, lát nữa tôi sẽ tìm ra, đi thôi.”
Lâm Đông lẫn với Hà Vũ, ba người đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tạ Bắc Vọng rót một cốc nước, cắm bông hồng vào chiếc cốc trong suốt, Giản Mộ không để ý đến động tác của hắn, đặt cả ba chiếc vali đặt ngay ngắn xuống đất.
“Em đang tìm gì vậy?” Tạ Bắc Vọng đặt bông hồng ở giữa bàn, sau đó tìm một chiếc ghế mềm ngồi xuống.
“Album,” Giản Mộ mở một chiếc vali, thấy đó chỉ là quần áo thì mở chiếc thứ hai, “Anh chờ tôi một lát.”
Người của Tạ Bắc Vọng đều ở đây cũng không vội một phút hai phút, kiên nhẫn nhìn Giản Mộ lục lọi.
Uống rượu còn ngồi xổm nên chóng mặt, Giản Mộ hoa mắt váng đầu, thẳng thắn đặt mông ngồi xuống thảm, như một đứa trẻ khóc lóc om xòm, lục lục lọi lọi cuối cùng cũng tìm được đứa con của mình, vui vẻ chạy đến bên bàn tự ngồi xuống.
Tạ Bắc Vọng nhìn anh lấy tờ giấy nhỏ trong túi ra, nhìn anh lấy bút ra để viết vẽ trên một tờ giấy khác.
Hai phút sau, Giản Mộ khẽ cắn môi hạ xuống một nét cuối cùng, tờ giấy hoàn chỉnh nhét vào plastic trong suốt.
Nhìn thấy cử động của anh, Tạ Bắc Vọng có thể đoán được Giản Mộ đã làm gì, hắn cảm thấy câu trả lời mà Giản Mộ nói tới có lẽ được viết trên tờ giấy trắng đó.
Giản Mộ đẩy ghế định đứng dậy, bị rượu lay động, bước thẳng đến đưa cuốn album ảnh cho Tạ Bắc Vọng.
Album ảnh là phong cách phổ biến trên đường, vỏ vẫn còn bằng giấy, tay nghề thợ trông rất kém.
Khi Giản Mộ đưa nó cho Tạ Bắc Vọng, anh đã rất xấu hổ.
“Xung quanh đây không có chỗ nào bán cái này, tôi nhờ Lâm Đông tuỳ tiện mua trên phố.”
“Ừm.”
Tạ Bắc Vọng áng chừng album, nhẹ nhàng lật đến trang đầu tiên.
Trang đầu tiên có hai mẩu giấy, trên là dòng chữ “Gọi lại cho tôi?“ Dưới là cái do Giản Mộ bổ sung, “Được.
“
Lật từng trang, các ghi chú trong mười bảy ngày tiếp theo đều được phân tách theo cách này, cho đến khi Tạ Bắc Vọng nhìn thấy ghi chú mới của ngày hôm nay.
“Cho em hai mươi ngày, hiện tại em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Chữ khi say rượu hơi cẩu thả được dán bên dưới.
“Đã suy nghĩ kỹ.”
Chỉ có bốn chữ.
Sau khi Tạ Bắc Vọng quét xong cậu trả lời, hắn quay đầu lại nhìn Giản Mộ, Giản Mộ chạy nhanh về phía trước, bàn tay ôm lấy cổ Tạ Bắc Vọng, hôn mãnh liệt, mùi rượu nồng nặc truyền qua khoang miệng của hai người, hơi thở nóng bỏng đan xen giữa những lần hô hấp.
Dưới ánh đèn, Tạ Bắc Vọng thấy một mảnh nhỏ trong mắt của Giản Mộ đỏ lên, nhưng ngay sau đó, Giản Mộ cúi đầu không cho hắn nhìn, nhắm mắt tiếp tục đòi hôn, giống như móng của một chú bê con mới sinh, liều lĩnh ngỗ ngược, Tạ Bắc Vọng còn phải lo lắng cho anh, lỡ các góc cạnh của bàn làm tổn thương anh.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ.” Chú bê con cắn người xong nói: “Đã sớm suy nghĩ kỹ.”
Giản Mộ nắm tay Tạ Bắc Vọng, nhẹ nhàng móc ngón tay út của hắn, “Em đã mơ ước vị trí bạn trai này của anh rồi.”.