Edit: Heo
Bởi vì buổi tối không nghỉ ngơi tốt, ngay khi lên máy bay Giản Mộ đã ngủ thϊếp đi, ngủ hai tiếng đồng hồ, hai mươi phút trước khi hạ cánh, Lâm Đông mới đánh thức người dậy.
“Dậy đi, sân bay có fan đón rồi, lát nữa để A Thụ chỉnh lý đầu tóc.”
Các nhân viên đi cùng đều ở cùng một cabin, trang điểm gần anh hơn, ngay phía bên kia lối đi.
“Có chụp ảnh không?”
“Ừ, có hẹn.” Lâm Đông đưa khăn ướt cho anh, Giản Mộ cầm lấy, trực tiếp ấn lên mặt anh.
Lâm Đông liếc anh một cái, chỉ vào quầng thâm mắt của anh nói: “Tối hôm qua cậu thức khuya sao?”
“Cũng chưa muộn lắm.” Giản Mộ nói.
“Tạ tổng sinh hoạt long hổ.”
“Lần sau tự mình tới trước mặt mà khen.” Giản Mộ nói.
Lâm Đông trước đó đã liên lạc trước với hậu viên hội, mặc dù có rất nhiều người hâm mộ nhưng họ vẫn trong phạm vi khống chế.
Suốt hành trình của Toàn bộ hành trình của Giản Mộ đều được livestream, chụp ảnh ký tên đều không rời.
Đường ra khỏi sân bay chỉ mất 10p bây giờ giằng co thành 25p đồng hồ.
Tạ Bắc Vọng: Đã đến chưa?
Sau khi xong việc lên xe buýt, Giản Mộ nhận được tin nhắn từ Tạ Bắc Vọng.
Giản Mộ: Đến rồi.
Tạ Bắc Vọng: Ừm.
Ngôn ngữ chết.*
Giản Mộ nhìn chằm chằm vào màn hình, đốt ngón tay gõ nhẹ trên đùi, cân nhắc một lúc rồi mới tiếp tục gõ.
Giản Mộ: Anh không đi làm à?
Tạ Bắc Vọng: Trong xe, đến văn phòng chi nhánh.
Giản Mộ: Ồ.
Sau khi kết thúc chủ đề, xác nhận Tạ Bắc Vọng sẽ không gửi tin nhắn đến, Giản Mộ đem điện thoại di động để qua một bên.
Lâm Đông nhìn kỹ bức ảnh bên cạnh, sau khi xác định Giản Mộ đang ở trong trạng thái tốt, liền cảm ơn nhϊếp ảnh gia đã chụp ảnh.
“Còn kịch bản sửa đổi thì sao?” Giản Mộ hỏi.
Lâm Đông nghe xong liền kinh ngạc nói: “Ớ, tôi quên đưa cho cậu, nhìn trí nhớ tôi này.”
Giấy kịch bản chất dày đặc một xấp, vẫn còn mới tinh, giao cho Giản Mộ, Lâm Đông không cam lòng nói: “Từ trong ra ngoài đã thay đổi bốn lần rồi, không đủ lại dằn vặt bọn họ tiếp.”
Giản Mộ không có đáp lời, mở ra kịch bản nhìn qua loa một chút, nói: “Không thay đổi nhiều.”
là sản phẩm tiểu thuyết truyền hình hóa, Giản Mộ nhận kịch bản của nam chính, gần đây, anh đang được chú ý, cộng với các mối liên hệ của công ty, vì vậy anh đã thành công leo lên bộ phim của đạo diễn Lý Chu.
Bộ phim này đầu tư rất nhiều.
Nhà đầu tư lớn nhất là Tạ Bắc Vọng, Lý Chu đã lâu không giao thiệp với giới truyền hình cũng bị kịch bản này đánh động, chấp nhận quay bộ phim này.
Nhưng đạo diễn có tính cách kiêu ngạo, người cũng rất cứng đầu, kịch bản không được phép có sai sót, trước khi bộ phim bắt đầu, kịch bản đã được thay đổi nhiều lần.
“Tôi nghe tổ đạo diễn nói bản cuối cùng vẫn chưa được hoàn thiện.
Cậu cứ xem qua, không cần bỏ công để nhớ đâu.
Trong mười ngày tới, trọng tâm là luyện các động tác tay, quen thuộc với các cảnh chiến đấu.
Cậu không nên ra oai, phải thích ứng.”
“Ừm.”
Không chỉ Giản Mộ vào tổ sớm mà tất cả những người tham gia vào cảnh chiến đấu đều phải đến sớm.
Lý Chu với ống kính rất khắt khe, đặc biệt quan tâm đến cái đẹp, thứ ông ấy muốn chính là dù bọn họ thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng phải bộc lộ tiên khí bay bay.
Sau khi các tổ to nhỏ tiến vào, Giản Mộ bắt đầu tập luyện, thể lực không tồi, tứ chi cũng hài hòa, luyện hai ngày thuận buồm xuôi gió.
Lâm Đông cũng rất hài lòng, anh ta đã quay video quá trình luyện tập của anh và đăng lên Internet.
Còn có tâm nhãn, đem bản dài hơn chia sẻ riêng cho Tạ Bắc Vọng.
Trong nửa đầu, Giản Mộ đang cầm kiếm đạo cụ bay trên không trung, trong nửa sau, Giản Mộ cong bụng để ngực trần.
Lâm Đông nghĩ mình đã làm chuyện tốt, nhưng đợi mãi không thấy câu trả lời của ông chủ, ngược lại điện thoại di động của Giản Mộ lại vang lên.
Những người khác vẫn đang luyện tập nên điện thoại đương nhiên là do Lâm Đông cầm, Lâm Đông quét mắt một cái đã thấy nội dung tin nhắn trên màn hình.
Tạ Bắc Vọng: Bắt đầu luyện eo?
Lâm Đông: …
Một giây sau, điện thoại Lâm Đông cũng nhận được tin nhắn, Tạ Bắc Vọng cho phát cho anh ta một bao lì xì.
Tạ Bắc Vọng: Không ngừng cố gắng.Ngôn ngữ chết: thuật ngữ này thường có các cách sử dụng sau:
1.
Nó được sử dụng để chế giễu những kẻ không có học thức và không có kỹ năng nhảy và viết trực tuyến.
2.
Ý nghĩa của việc ân cần trêu chọc, trêu chọc những lỗi nhỏ trong chữ viết của ai đó.
3.
Đôi khi nó cũng được dùng để chỉ một số người câm, không nói được, nói vài câu sẽ lạnh lùng.
Các bạn cứ hiểu mấy từ gây tụt mood, những từ nhanh chóng chấm dứt cuộc hội thoại.
Tâm nhãn: mánh khoé.