Chương 10

Edit: Heo

Bây giờ nhìn lại, thật nực cười, nếu không có lời nói của Tạ Bắc Vọng, hai người bọn họ có lẽ đã là bèo nước gặp nhau, là người qua đường, sẽ là hai đường thẳng song song không cắt nhau.

Mà Tạ Bắc Vọng nói xong, lúc này Giản Mộ từ thùng rác đứng lên, phủi mông, ném tàn thuốc xuống lỗ.

“Có nhân viên quản lý nhà vệ sinh nào lại đẹp trai như vậy?” Giản Mộ vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo đến nghẹt thở khó giải thích được.

Tạ Bắc Vọng liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, như thể đang cố gắng nhìn thấu Giản Mộ.

Sau khi vào giới, Giản Mộ nhận được rất nhiều sự chú ý, không chút nhăn nhó nào, dù cho choáng đầu đều tự mình chống đỡ mặt bàn đứng lên, đứng như một cây bạch dương nhỏ, vì sợ mất mặt.

“Còn thuốc lá không?” Hồi lâu, Tạ Bắc Vọng lên tiếng hỏi.

“Hả?” Giản Mộ khi say rượu thần kinh chậm chạp, không phản ứng lại.

“Cho tôi mượn một điếu.” Tạ Bắc Vọng nói.

Giản Mộ nhìn hắn nói: “Anh trả lại không?”

“Trả.” Tạ Bắc Vọng gật đầu.

“Được rồi.” Giản Mộ lấy hộp thuốc từ trong túi quần ra, mở nắp ra và đưa cho Tạ Bắc Vọng.

Tạ Bắc Vọng rút một điếu từ đó ra, đưa vào miệng, Giản Mộ nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi chần chừ hỏi: “Không hút?”

“Nếm thử trong miệng cho có vị.”

Giản Mộ: “…”

Người giàu đúng là khác.

“Đi thôi.” Giản Mộ không muốn cùng hắn ngu xuẩn, anh khó chịu, hai chân đứng không vững.

“Còn là thực tập sinh à?” Tạ Bắc Vọng hỏi.

Bước chân của Giản Mộ đột ngột rút lại, quay lại nhìn chằm chằm vào Tạ Bắc Vọng một lần nữa.

“Anh là ai?”

“Hoàn Tinh Entertainment.”

“Chưa bao giờ nghe nói về nó.” Giản Mộ đảo mắt một vòng, rồi nói: “Tôi đã ra mắt rồi.”

Nghe thấy điều này, biểu cảm của Tạ Bắc Vọng không hề dao động, như thể hắn đã dự liệu được.

“Anh không biết tôi?” Giản Mộ khoanh tay nhìn hắn.

Tạ Bắc Vọng lắc đầu.

“Thật bê bết.” Giản Mộ tự oán mình một chút.

Hai người như thần kinh đứng cạnh cửa nhà vệ sinh nhìn nhau, điện thoại của Giản Mộ đột nhiên đổ chuông, anh nhìn xuống giao diện rồi nhanh chóng cúp máy, tắt máy ném vào túi quần rồi nói với Tạ Bắc Vọng, “Anh thực sự có thể trả lại điếu thuốc của tôi sao?”

“Một điếu thuốc đáng để ghi nhớ dai vậy?”

“Chờ tôi chuộc xong thân thì không có tiền.”

Lời nói Giản Mộ thật thật giả giả, anh không sẵn lòng phục vụ những tên quản lý ngu ngốc, cũng không muốn ở lại công ty nhỏ, nhưng không thực sự có kế hoạch chuộc thân, vì sợ bị đóng băng lần nữa.

Một là vì anh không có nhiều tiền trong tay, trừ khi anh liếʍ mặt để xin bố mẹ, hai là anh chưa liên hệ kỹ với công ty mới, nên Giản Mộ đấu trí thăm dò Tạ Bắc Vọng, kiểm tra xem câu trước của hắn là thật hay giả.

Giả thì bỏ qua không đề cập tới, nếu là thật, thì cũng có mấy phần thành ý.

Tạ Bắc Vọng nghe thấy ngụ ý của anh, lấy danh thϊếp từ trong túi ra và đưa cho Giản Mộ.

Giản Mộ nhìn danh thϊếp trước mặt, không nhận lấy.

“Nhận của cậu một điếu thuốc.” Tạ Bắc Vọng nói.

Sáu năm trước, Hoàn Tinh vẫn là một công ty nhỏ, khi Giản Mộ được ký hợp đồng, anh nghĩ mình sẽ đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan mà các công ty giải trí nhỏ đều gặp phải, nhưng anh không ngờ rằng Hoàn Tinh tuy nhỏ nhưng lại giàu có, huống chi là Giản Mộ thậm chí còn câu được cái đùi vàng Tạ Bắc Vọng.

Cái đùi vàng này là chủ động đưa đến, Giản Mộ không có lý do gì để từ chối.

Anh ấy khác với những nghệ sĩ khác đã ký hợp đồng với Hoàn Tinh, Giản Mộ còn mang theo một phần hợp đồng khác, là hợp đồng bao dưỡng của Tạ Bắc Vọng.

Trong nháy mắt, Giản Mộ đã 26, dùng địa vị anh lớn* vững vàng cắm rễ ở Hoàn Tinh.

Dựa vào mối quan hệ với Tạ Bắc Vọng có được nguồn tài nguyên tốt, không cần phải hi sinh thân mình.

Bây giờ anh ở trong giới thuận buồm xuôi gió, hầu như không phải gặp qua những chuyện không như ý nữa.

*Từ gốc nhất ca

Người ngoài nói anh không không tranh không đoạt, anh là một diễn viên giỏi.

Một diễn viên giỏi có thể chìm tâm tính của mình và đánh bóng bản thân tốt, thực ra chỉ có Giản Mộ biết anh không tranh không đoạt, vì có người gửi tài nguyên cho anh, thế nên anh không có nhu cầu tranh đoạt.

Tạ Bắc Vọng đối xử với anh cực kỳ tốt, là kim chủ dành cho anh rất nhiều thứ hoàn mỹ, trong giới không có cái đùi vàng nào tốt hơn hắn.

Nhưng Giản Mộ lại ngày càng không hài lòng, trong mối quan hệ này, anh đã chán ngấy mối quan hệ hợp đồng nhạt nhẽo này.

Anh đã sớm yêu Tạ Bắc Vọng, sớm rơi vào mối quan hệ không cân bằng này, nhưng Tạ Bắc Vọng dường như đã trôi dạt ra ngoài mối quan hệ này, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi. Bonus thêm 1 chương mừng ngày Quốc Khánh!!!!!!!.