Chương 43: Phiên Ngoại: Mất Trí Nhớ (1)

Quản gia của Thẩm phủ đang cực kì lo lắng.

Đại nhân nhà ông sáng nay mới trở về từ trong cung vẫn còn rất khỏe mạnh mà ngồi trong xe ngựa, cũng không biết nhà nào đột nhiên đốt pháo, tiếng pháo vừa vang, con ngựa bị dọa sợ đâm sang một chiếc xe khác, lập tức ngựa ngã xe đổ, đến đại nhân nhà ông cũng bị đập đầu ngất xỉu, đến hiện tại vẫn còn chưa tỉnh lại.

Tướng quân phong phong hỏa hỏa chạy tới, “Thư ngốc!”

Quản gia vội vàng mời người vào, “Tư Đồ tướng quân…”

“Thư ngốc sao rồi?”

“Tướng quân yên tâm, đại phu nói không có chuyện gì đáng lo cả…” Quản gia vẫn chưa nói xong, tướng quân đã vội vàng chạy vào phòng Thẩm Mục.

Tướng quân thật sự rất quan tâm đại nhân nhà ta nha, quản gia nghĩ, kể từ sau khi đại nhân không chống đối tướng quân nữa, quan hệ của bọn họ đã ngày càng tốt hơn rồi, tướng quân ba ngày đã có hai ngày chạy vào phủ ở, một chút cũng không ngại ngùng.

Tướng quân mở banh cửa phòng, nhìn thấy thư ngốc của hắn yên tĩnh nằm trên giường, trên đầu còn đang quấn một lớp băng trắng.

Tướng quân đau lòng muốn chết, ngã đập đầu rồi sao?

Sáng sớm hôm nay hắn vào cung luyện binh, lúc trở về nhớ ra thư ngốc nói muốn ăn thạch quế hoa, vốn đang muốn đi mua, lại nghe người ta nói xe của Thẩm Mục bị lật, dọa đến hắn xém chút nữa đã lật luôn tiệm của người ta.

Mẹ nó, là đứa nào dám đốt pháo bậy bạ?!

Tướng quân nghĩ, nếu như thư ngốc có mệnh hệ gì, lão tử sẽ nhét luôn cây pháo vào miệng hắn!

Trên giường, mắt Thẩm Mục động đậy, từ từ mở ra.

“Thư ngốc!” Tướng quân vui vẻ, “Sao rồi? Đầu còn đau không?”

Thẩm Mục nhìn hắn một hồi, có chút ngây ngốc.

Tướng quân: “Thư ngốc?”

Thẩm Mục trừng mắt, đẩy chăn ra ngồi dậy, nghi hoặc nói: “Vị huynh đài này, ngươi…”

Tướng quân cả kinh, gấp gáp vươn tay sờ lên đầu y, “Thư ngốc, ngươi sốt rồi sao? Nói bậy gì vậy?”

Thẩm Mục không hiểu, “Thẩm Mục cùng huynh đài… Quen biết nhau sao?”

Tướng quân bị dọa đến không biết làm gì, giơ ra ba ngón tay trước mặt y hỏi, “Đây là bao nhiêu?”

Thẩm mục: “…….”

Quản gia bưng thuốc đi vào, nhìn thấy Thẩm Mục đã tỉnh rồi, kinh hỉ nói, “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

Thẩm Mục lắc đầu, “Không sao.”

“Không sao là tốt rồi,” Quản gia nói, “tướng quân đã rất lo lắng cho ngài đó…”

“Tướng quân?” Thẩm Mục quay đầu lại nhìn tướng quân, không chắc chắn nói, “Tư Đồ tướng quân?”

Y đã từng nghe người ta nói về Tư Đồ tướng quân, đại khái là một tướng quân từ trong đám thổ phỉ bước ra vừa hung ác vừa điên cường, nghe nói mỗi bữa đều phải ăn hết một thùng cơm.

Tướng quân trầm mặc, “Thư ngốc, ngươi cứ như vậy ta sẽ tức giận thật đó…”

Quản gia cũng hồ đồ rồi, “Đại nhân, ngài sao vậy? Ngài không nhận ra Tư Đồ tướng quân rồi sao?”

Thẩm Mục lắc đầu.

Chân mày của tướng quân đã nhíu thành một chỗ rồi, “Đi tìm đại phu,” Hắn nói với quản gia, “tìm đại phu giỏi nhất kinh thành đến đây!”

“Vâng… Vâng…” Quản gia nhanh chóng đặt chén thuốc lên trên bàn, gấp gáp rời đi.

Thẩm Mục nhìn gương mặt đen lại của tướng quân, trực giác cho thấy việc này thật sự rất quan trọng, “Ta… Bệnh rất nặng sao?”

“Không sao…” Tướng quân ép lửa giận trong lòng xuống, vươn tay muốn nắm lấy tay y, Thẩm Mục vậy mà lại nắm chặt chăn, rút người vào trong giường.

Tướng quân: “……”

Tay cũng không cho sờ rồi sao?!

Vậy đến tối thì sao?! Còn phải ôm ngủ nữa mà!

“Thẩm mỗ và tướng quân…” Thẩm Mục do dự nói, “Quan hệ rất tốt sao?”

Tướng quân: “Đương nhiên là tốt rồi!” Tốt đến mức vừa hôn vừa ôm nhau ngủ nữa đó!

Nhưng hắn lo sẽ dọa sợ thư ngốc, an ủi nói: “Chính là… Câu mà mấy người đọc sách các ngươi hay nói đó… À, để túc nhi miên*!”

*: tình cảm sâu đậm đến mức có thể ngủ cùng nhau.

Thẩm Mục không tin, “Thẩm mỗ… Từ trước đến nay chưa từng ngủ cùng với người nào cả…”

Tướng quân: “Người khác là người khác, ta không giống với bọn họ!”

Thẩm mục: “Có gì không giống?”

Tướng quân trầm mặc không nói.

“Tướng quân con mẹ gì?!” Tướng quân đột nhiên không nhịn được nữa, “Lão tử là người đàn ông của ngươi!”

Thẩm Mục ôm lấy chăn run rẩy, y bị dọa sợ rồi.